Đạo Quân

Chương 447: Tôm Tép Nhãi Nhép (1)




Sự đón tiếp lạnh lùng như vậy khiến Ngưu Hữu Đạo có chút xấu hổ, cũng may Ngưu Hữu Đạo không quá quan tâm chuyện này, nếu không thì đúng là sượng mặt thật.

Hắn cũng biết rõ, nếu không gặp chuyện như vậy, hắn làm gì có tư cách để Đại Khâu môn đến đón hắn.

Bùi Tam Nương chỉ con ngựa cho Ngưu Hữu Đạo, còn một con cho Lệnh Hồ Thu. Bà đoán được Lệnh Hồ Thu sẽ đi theo, vì người ta là huynh đệ kết bái mà.

Nhưng cũng chỉ chuẩn bị có hai con, không có cho Hồng Tụ, Hồng Phất.

“Đi thôi!” Một người đàn ông cưỡi ngựa dẫn đầu nói một câu, sau đó thúc ngựa tiến lên.

“Các ngươi không cần đi theo, ở lại đây đi.” Lệnh Hồ Thu nói với Hồng Phất và Hồng Tụ, rồi cùng với Ngưu Hữu Đạo lên ngựa.

Mọi người đưa mắt nhìn theo.

Thấy Đại Khâu môn đích thân xuất hiện hộ tống, không ít tu sĩ không rõ thân phận đầu đường cuối ngõ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong thành nhiều người nên không tiện cưỡi ngựa nhanh. Sau khi rời khỏi thành, một nhóm bắt đầu phóng ngựa, chạy về phía Bắc của thành, trên đường đi hình như có người theo dõi.

Đại nội hoàng cung, trong một cung điện chuyên xử lý chính vụ, Hạo Vân Đồ đang phê duyệt công văn, biểu hiện rất chăm chú.

Ngoài cửa, Tổng quản đại nội bước nhanh vào, sau khi hành lễ thì bước đến bên cạnh bàn, nói bên tai Hạo Vân Đồ: “Bệ hạ, nô tài vừa mới nhận được tin tức, người của Đại Khâu môn đã đến đón Ngưu Hữu Đạo xuất phát. Phía đảo Nguyệt Lượng, Côn Lâm cũng đã đến.”

Hạo Vân Đồ đưa mắt nhìn ra ngoài cung điện, hừ lạnh một tiếng: “Tự cao tự đại! Quả nhân biết y nhất định sẽ đi.”

Bộ Tầm nói: “Bệ hạ, lợi dụng người của Thiên Hỏa giáo có ổn hay không? Thật ra, sau khi thả ra phong thanh, nói Ngưu Hữu Đạo vì tự vệ mà tổ chức buổi đấu giá này, mấy môn phái bị lỗ vốn đều muốn tìm Ngưu Hữu Đạo để tính sổ.”

Hạo Vân Đồ nói: “Chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, đáng để quả nhân gánh tiếng qua sông đoạn cầu sao? Nhưng Ngưu Hữu Đạo này dường như có chút năng lực. Có thể không chính diện gây thù thì tận lực đừng làm, có thể không gây mâu thuẫn thì đừng gây. Có ai có thể nói rõ việc sau này chứ. Cho nên, có thể giải quyết được vấn đề trước mắt thì đừng nên kéo về sau. Côn Lâm tâm cao khí ngạo, lúc nào cũng tự cho là đúng, không coi ai ra gì, ngay cả con trai của quả nhân mà cũng dám đánh, hoàn toàn không để quả nhân vào mắt. Y sẽ không nói lại cho sư môn của y về việc này. Ngưu Hữu Đạo cũng nổi tiếng từ lâu. Thanh danh của hắn có phải là giả hay không, cứ để Côn Lâm thử xem, cũng chẳng có gì là không ổn.” Dứt lời, ông ta lại tiếp tục cúi xuống xử lý công văn.

“Vâng!” Bộ Tầm khom người lên tiếng, hiểu rõ ý định của Hoàng đế bệ hạ.

Một người dám đánh Hoàng tử, một người dám đùa giỡn Công chúa, Hoàng đế đang cố ý cho hai người chó cắn chó.

Côn Lâm thua, không chết cũng sẽ mất hết thể diện. Ngưu Hữu Đạo thắng, Thiên Hỏa giáo sẽ không chịu nổi sự mất mặt, tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.

Cách kinh thành năm mươi dặm là một hồ nước mênh mông. Phóng mắt nhìn lại, hồ nước giống như một vùng biển rộng lớn vô biên, nhưng lại yên tĩnh hơn biển cả nhiều lắm. Mặt hồ xanh thẳm, chẳng khác nào một tấm gương lớn, trời xanh mây trắng ẩn hiển bên dưới. Đó cũng chính là nguyên nhân hồ có tên là hồ Thiên Kính.

Một đám người ghìm ngựa lại, sau đó phi thân lên, bay thẳng về phía sâu hồ Thiên Kính.

Cho đến khi không còn nhìn thấy dấu hiệu của lục địa, một hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Một đám người rất nhanh hạ xuống đảo.

Đảo có hình trăng khuyết, bóng rừng dày đặc. Trên đảo có một trang viện được xây dựng, là một nơi để nghỉ dưỡng rất tốt.

Vốn là một vùng đất ít ai lui tới, vô cùng yên tĩnh, nhưng lúc này trên đảo lại kín người, đoán chừng cũng có ít nhất mấy ngàn người tụ tập, muôn hình muôn vẻ, tất cả đều nhìn chằm chằm đám người Ngưu Hữu Đạo bước vào, ai nấy cũng đeo mặt nạ, hoàn toàn không lộ ra diện mạo thật.

Cũng không nói nhiều, người của Đại Khâu môn trực tiếp dẫn Ngưu Hữu Đạo đến một sườn đồi. Đã có mấy người đang đứng trong một lầu các chờ sẵn. Có hai người mặc áo choàng màu đen, còn có một nam một nữ, một người mặc áo đỏ, một người mặc váy đỏ, chính là Côn Lâm và Hỏa Phượng Hoàng.

Lệnh Hồ Thu thấp giọng nói bên tai Ngưu Hữu Đạo: “Người mặc áo đen chính là người của Huyền Binh tông, người mặc áo đỏ là người của Thiên Hỏa phái.

Sau khi một nhóm tiến vào trong lầu các, Côn Lâm chợt nhìn Ngưu Hữu Đạo, sau đó lên tiếng: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?”

Khi nói chuyện, biểu hiện rất có hương vụ cao cao tại thượng.

“Sư huynh!” Hỏa Phượng Hoàng ở một bên kéo nhẹ tay áo của y, ám chỉ y đừng làm loạn.

“Chuyện gì?” Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay đầu nhìn y: “Chính là tại hạ, không biết các hạ là...?”

Côn Lâm ngạo nghễ nói: “Thiên Hỏa giáo, Côn Lâm.”

“À!” Ngưu Hữu Đạo vội chắp tay cười nói: “Nghe danh đã lâu, không biết ngươi có gì chỉ giáo?”

Trên thực tế, hắn chưa từng nghe qua người này, có trời mới biết y là ai. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói và cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng thế gian này có người mạnh hơn người, không muốn tìm chết thì phải thu liễm, khách sáo một chút. Đừng nên mất kiên nhẫn khi lúc nào cũng tức giận. Mà hắn lại không phải là người hay đánh cược vận khí.

Côn Lâm nói: “Ta cũng đã nghe danh ngươi từ lâu.” Ngưu Hữu Đạo đang định khách sáo, y đã nói tiếp: “Có chuyện gì thì lát nữa hãy nói, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”

“Được!” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ gật đầu, quay sang hỏi Bùi Tam Nương bên cạnh: “Bùi tỷ, không biết chủ sự lần này là vị cao nhân nào?”

Bùi Tam Nương chỉ vào người đàn ông dẫn đầu của Đại Khâu môn: “Đại sư huynh của ta, Tần Dung.”

Ngưu Hữu Đạo tiến lên xin chỉ thị: “Tần tiền bối, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Lâm Côn nhìn thấy, vô cùng khinh thường thái độ hèn mọn của Ngưu Hữu Đạo.

Tần Dung bình thản đáp: “Đây là chuyện của ngươi, ngươi muốn đấu giá như thế nào cũng được, chúng ta không quan tâm. Nhưng ngươi hãy tiến hành nhanh lên, chúng ta không có thời gian ở đây với ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, rồi liên tục nói phải. Hắn quay người nhìn Lệnh Hồ Thu, sau đó bước xuống bậc thang ngoài đình, trước mặt mọi người rút văn điệp xuất cảnh từ trong tay áo ra, bắt đầu phân phát văn điệp cho từng người.

Người của ba phái trong đình nhìn nhau, không biết hắn đang làm cái quỷ gì.

Người nhận được văn điệp cũng có chút mơ hồ, cũng không biết hắn đang làm gì.

Sau khi phát xong, Ngưu Hữu Đạo quay trở lại bậc thang, chắp tay nói với mọi người: “Cao nhân của Đại Khâu môn có nói, để ta tiến hành nhanh chóng, ta không muốn lãng phí thời gian của mọi người. Đầu tiên, ta xin cảm ơn mọi người đã đến động viên, tiếp theo, đồ đã được phát xong cho mọi người, mời mọi người nghiệm chứng thật giả.”

Hiện trường có chút sôi nổi hẳn lên. Người có được đồ trong tay thì lật qua lật lại, hoặc châu đầu ghé tai với người bên cạnh.

Người có thể nhìn thấy văn điệp xuất cảnh chiến mã thật ra không nhiều, có không ít người không biết rõ thật giả, nhưng chắc hẳn là không giả. Người của ba phái đều ra mặt, nếu muốn làm giả đồ để lừa gạt mọi người là không thể nào.

Ngưu Hữu Đạo đứng chờ trên bậc thang, không sợ người cầm được đồ chạy trốn. Nếu thật sự có người dám, hắn còn ước gì chuyện này xảy ra. Khi đó sẽ không còn chuyện của hắn nữa.

Kết quả khiến cho hắn có chút thất vọng. Không ai có gan dám đoạt đồ trước mặt ba phái, ngược lại còn lần lượt đưa trả về.

Cầm mười tờ văn điệp, Ngưu Hữu Đạo lại bước xuống bậc thang, trước mặt mọi người chia làm ba phần. Hai phần theo thứ tự là ba tờ một xấp, một phần là bốn tờ một xấp, dùng ba cục đá để chặn lại.

Sau khi đứng dậy, hắn lui về bậc thang, chỉ về phía ba món bên dưới: “Ba tờ, ba tờ, bốn tờ. Nói một cách ngắn gọn, đấu giá bắt đầu từ ba tờ đầu tiên bên trái. Giá là một trăm vạn kim tệ. Người nào trả giá cao thì có thể giao tiền rồi cầm đồ rời đi. Già trẻ không phân biệt. Lần gọi đầu tiên, giá quy định một trăm vạn kim tệ. Cứ năm vạn thì kêu giá một lần, có người ra giá không?”