Đạo Quân

Chương 446: Ngạo Giả




Lệnh Hồ Thu trầm ngâm nói: “Có lẽ thích hợp. Phương viên hồ Thiên Kính là một trăm dặm, giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ tên là đảo Nguyệt Lượng. Nếu người hữu tâm muốn lấy đồ vào tay, tin tức công khai ra ngoài, người hữu tâm hoàn toàn có thể phái nhân thủ sớm chuẩn bị trước. Phạm vi hồ rất lớn, sau khi lấy được đồ, chạy trốn bằng đường thủy, cũng không dễ dàng xác định được họ sẽ lên bờ ở chỗ nào, và rời đi từ chỗ nào. Nếu như có một số nhân thủ phối hợp đeo mặt nạ, rất khó làm rõ ai là người đã lấy đồ đi, và đi từ đâu.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Như vậy, người tham gia đấu giá ngày mai sẽ không ít. Mưa gió sắp đến rồi. Không biết sẽ có loại người nào tham gia đấu giá.”

Lệnh Hồ Thu nói: “Cũng có thể là các môn phái hạng trung mà thôi. Đại phái chân chính có thể chi phối một nước, muốn chiến mã sẽ trực tiếp thương lượng với triều đình nước Tề, khinh thường làm mấy việc tranh đoạt ta sống ngươi chết này. Nếu đến cạnh tranh, đoán chừng cũng chỉ là chư hầu một phương như Thương Triều Tông.”

“Nói như thế...” Ngưu Hữu Đạo nói thầm một tiếng.

“Cái gì?” Lệnh Hồ Thu hỏi.

Ngưu Hữu Đạo giải thích: “Ý của ta là, bối cảnh thế lực không lớn, một nhà không nuốt nổi mười vạn chiến mã, xem ra phải tách ra đấu giá.”

Lệnh Hồ Thu nói: “Không cần thiết phải quan tâm chuyện này, cứ nhìn xem Hoàng đế bên kia sắp xếp như thế nào.”

Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không cách nào yên tâm tu luyện, hai người liền bàn luận chuyện trên trời dưới đất.

Chạng vạng tối, Hồng Phất chuẩn bị rượu thịt cho hai người. Sau khi dùng xong, sắc trời đã tối hẳn.

Ngưu Hữu Đạo bảo Hồng Phất làm ít bột nhão, sau đó đến thư phòng tìm mấy tờ giấy làm từ cây hồng bì, tháo một ngọn đèn lồng từ mái hiên xuống, dán giấy hồng bì lên trên, áng sáng phát ra từ đèn lồng trở nên vàng hơn.

“Treo lên gốc cây kia đi, để người đi ngoài đường có thể nhìn thấy.” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào gốc cây cao nhất đằng trước viện, dặn dò một câu, sau đó đưa đèn lồng cho Hồng Phất.

Hồng Phất cầm lấy đèn lồng, bắt đầu làm theo.

Lệnh Hồ Thu sóng vai đứng dưới mái hiên, hỏi: “Lão đệ, ngươi định truyền tín hiệu cho ai vậy?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cho đám người Hắc Mẫu Đơn.”

Lệnh Hồ Thu kinh ngạc:” Không phải bọn họ đã rời đi rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có an bài khác.”

Thật ra tín hiệu là truyền cho Viên Cương. Nếu hôm nay Bùi Tam Nương không đến, hắn sẽ treo đèn lồng trắng, biểu hiện có thể ra tay. Đèn lồng vàng biểu hiện tạm ngừng ra tay.

Hắn muốn gặp Viên Cương, nhưng tình huống trước mắt lại không quá thực tế. Người đang giám sát hắn quá nhiều. Một khi để Viên Cương bại lộ, sẽ đẩy Viên Cương vào hiểm cảnh.

Hắn mau chóng đuổi đám người Hắc Mẫu Đơn đi, xét theo một trình độ nào đó, chính là một sự bảo vệ cho Viên Cương. Một khi hỏa thiêu kinh thành, nói không chừng mọi sự hoài nghi sẽ đổ lên đầu hắn ta. Còn bây giờ, đám người Hắc Mẫu Đơn đã biến mất sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi đầu tiên. Chỉ cần cho Viên Cương đầy đủ thời gian, hắn tin rằng Viên Cương sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, dọn sạch tai họa ngầm.

Núi cao, bầu trời đầy sao giống như đang ở trước mắt, khiến cho người ta có cảm giác đưa tay ra là có thể hái được.

Một bên núi là kinh thành với nhà nhà đốt đèn, một bên khác là thảo nguyên với bầu trời đầy sao, gió nhẹ phất phơ.

Một người đàn ông mặc áo đỏ đứng chắp tay trên vách núi, nhìn kinh thành phía xa và đèn đuốc sáng rọi cả bầu trời.

Người đàn ông có dáng ngọc thụ lâm phong, gương mặt tuấn nhã, bên trong ánh mắt có mấy phần cao ngạo. Mà y thật sự có đủ vốn liếng để cao ngạo. Côn Lâm y chính là một trang tuấn kiệt trong số thế hệ trẻ của Thiên Hỏa giáo, không ai trong số thế hệ cùng lứa có thể bằng y.

Một cô gái mặc váy đỏ xinh đẹp bay đến, nhẹ nhàng từ trên cao rơi xuống bên cạnh Côn Lâm, tư thái thướt tha, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Côn Lâm, nhẹ nhàng hỏi: “Sư huynh, huynh đang suy nghĩ chuyện gì đấy?”

Nàng tên Nhiếp Vân Thường, được người ta gọi là Hỏa Phượng Hoàng, cũng là đệ tử kiệt xuất trong số các đệ tử thế hệ này, là quan hệ vợ chồng với Côn Lâm. Hai người đã đính hôn.

Côn Lâm quay sang nhìn nàng ta một cái, mỉm cười, lại tiếp tục quay đầu nhìn về phía kinh thành sáng choang: “Nghe nói tu vi của Ngưu Hữu Đạo vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ, nàng cảm thấy, ta và hắn, ai mạnh hơn?”

Hỏa Phượng Hoàng cười nói: “Hạng người vô dụng như vậy, sao có thể so sánh với sư huynh. Tu vi của sư huynh muội chúng ta sắp đột phá đến Kim Đan kỳ, làm sao hắn có thể so sánh với chúng ta.”

Côn Lâm nói: “Vậy muội cảm thấy tiền bối bổn môn có thể thắng được Trác Siêu có bao nhiêu người?”

Hỏa Phượng Hoàng ngạo nghễ nói:

“Trong cái gọi là bàng Đan đó, sư huynh thấy những người trong môn phái có chỗ cắm dùi ở Phiêu Miễu các cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Hạng người như Trác Siêu sao có thể so sánh. Người của Thiên Hỏa giáo có thể thắng được Trác Siêu tất nhiên là vô số kể.”

Côn Lâm nói: “Vậy muội cảm thấy nếu ta khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, có khả năng thắng hay không?”

Hỏa Phượng Hoàng sửng sốt, chợt nhắc nhở: “Sư huynh, huynh đừng làm loạn. Hoàng đế muốn lợi dụng Ngưu Hữu Đạo dọn dẹp chướng khí mù mịt ở kinh thành. Đối với Thiên Hỏa giáo chúng ta cũng có chỗ tốt. Quá nhiều người thượng vàng hạ cám, sẽ liên lụy đến tinh lực của Thiên Hỏa giáo chúng ta. Làm hỏng chuyện, mặt mũi Hoàng đế thì không tính, làm cho sư phụ không vui mới là không hay.”

Lâm Côn nói: “Cái này ta biết, Ta chỉ muốn gặp Ngưu Hữu Đạo đã giết Trác Siêu một lần. Ta đã đến Phi Bộc đài nhưng không gặp. Hồ Thiên Kính ngày mai, hy vọng ta không thất vọng nữa.

“Sư huynh...”

Hỏa Phượng Hoàng chưa nói xong, Lâm Côn đã đưa tay cắt ngang: “Ta chỉ đi xem một chút thôi. Sư phụ bảo ta chú ý buổi đấu giá ngày mai. Một khi có việc, cũng có thể kịp thời báo tin tức về cho sư môn.”

Hỏa Phượng Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư huynh, ngày mai hãy đem muội đi cùng.”

Côn Lâm quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng.

Hỏa Phượng Hoàng chậm rãi tựa đầu vào vai y, biểu hiện hy vọng: “Còn phải đợi nửa năm nữa.”

Côn Lâm biết nàng đang nói về hôn sự giữa hai người, mà trong đầu của y thỉnh thoảng lại hiện lên tình hình trong hoàng cung hôm nay.

Hoàng đế trở về, vừa lúc gặp y, hỏi người giết Trác Siêu có thực lực như thế nào?

Y trả lời y chưa từng gặp, khó có thể đánh giá.

Hoàng đế lại hỏi y, so với y thì như thế nào?

Y trả lời, chưa từng giao thủ qua nên chưa biết.

Hoàng đế hỏi, y so với Trác Siêu như thế nào?

Lúc đó y im lặng. Y chưa nhìn thấy Trác Siêu, cũng chưa từng giao thủ với Trác Siêu. Mặc dù Thiên Hỏa giáo không để Trác Siêu vào mắt, nhưng cao thủ nhất lưu trên Đan Bảng cũng không phải trò đùa. Nhiều ít cũng phải có bản lĩnh thật sự. Y không dám nói bừa y có thể là đối thủ của Trác Siêu. Huống chi, tu vi chênh lệch vô cùng rõ ràng.

Thấy y im lặng, Hoàng đế quay người rời đi. Nhưng trước khi đi lại cảm thán vài câu, nghe nói Trác Siêu chính là cao thủ nhất lưu trên Đan Bảng, nhưng không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, chắc hẳn trong giới tu hành thế hệ trẻ, không ai là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo. Nếu có thể vì quả nhân mà bán mạng, chẳng phải là chuyện đáng vui sao.

Nghe nói Ngưu Hữu Đạo còn rất trẻ, y lại lớn hơn Ngưu Hữu Đạo đến mười tuổi. Y không biết y và Ngưu Hữu Đạo có được tính là người cùng thế hệ hay không, nhưng Hoàng đế lại khiến cho y cảm thấy không thoải mái.

Bùi Tam Nương nói người của Đại Khâu môn sẽ đến đón Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên sáng sớm đã đến. Hơn mười tu sĩ ghìm ngựa ngoài đường, cũng không tiến vào bên trong.

Bùi Tam Nương một mình một ngựa tiến vào con hẻm, sau đó bước vào trạch viện, một lát sau cùng với đám người Ngưu Hữu Đạo bước ra.

Khi ra ngoài con hẻm, Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào một đám đệ tử Đại Khâu môn, nhưng không ai để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng liếc xéo.