Đạo Quân

Chương 445: Mưa Gió Sắp Đến (2)




Bùi Tam Nương nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang từ bên ngoài bước vào, hỏi: “Vừa rồi ngươi đang làm gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta chờ mãi cũng không thấy tỷ đến. Con người ai mà chẳng muốn tự vệ. Người bên cạnh ta đã bỏ ta mà đi, bây giờ chỉ còn lại người huynh đệ kết bái này, tỷ nói ta còn có thể làm gì?”

“Huynh đệ kết bái của ngươi?” Bùi Tam Nương quay sang nhìn Lệnh Hồ Thu. Đến bây giờ bà mới biết Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu là huynh đệ kết bái.

Khóe miệng Lệnh Hồ Thu giật giật vài cái.

Bùi Tam Nương quay lại, lạnh lùng nói: “Ngưu huynh đệ, bệ hạ đồng ý thỉnh cầu của ngươi. Chỉ cần ngươi làm xong mọi việc, ngài ấy sẽ cho ngươi một con đường sống.”

Lệnh Hồ Thu nghe xong liền mừng rỡ, nháy mắt ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay, ra hiệu mời ngồi, cũng là mời đám người Sài Phi ngồi luôn. Sau khi Bùi Tam Nương ngồi xuống xong, hắn hỏi:

“Tại sao bây giờ tỷ mới đến? Vừa rồi tỷ cũng thấy đấy, nếu tỷ đến chậm một bước, ta xem như đã làm hỏng đồ trước mặt mọi người rồi.”

Bùi Tam Nương nói: “Có một số việc phải thông báo cho sư môn được biết, lại còn phải chuẩn bị thứ mà ngươi muốn.” Bà ta lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo: “Hôm nay sẽ truyền tin tức, buổi đấu giá được định vào buổi sáng ngày mai. Sáng mai sẽ có người của Đại Khẩu môn đến đón ngươi, đưa ngươi đến buổi đấu giá. Bên trong này có mười viên thuốc sáp, đã được điều phối. Bên ngoài vô sắc vô vị, sau khi bóp nát thì có thể dùng. Ngươi hãy nhớ kỹ, trước khi xuất phát vào ngày mai, ngươi hãy bôi thứ này lên trên văn điệp. Một viên chỉ có thể bôi một tấm.”

Ngưu Hữu Đạo cầm bình sứ, mở nắp ra, đổ viên thuốc trong bình sứ ra lòng bàn tay. Quả nhiên có mười viên thuốc sáp.

Hắn đổ mấy viên thuốc vào lại bình, gật đầu nói: “Ta nhớ rồi, cảm ơn Bùi tỷ đã tương trợ. Đại ân đại đức của tỷ, trong tương lai ta sẽ báo.”

“Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Dứt lời, Bùi Tam Nương đứng dậy, chén trà trên bàn cũng không đụng tới.

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, hỏi một câu: “Bệ hạ có còn phân phó gì khác không?”

Bùi Tam Nương dừng bước ngay cửa ra vào, hơi nghiêng đầu sang: “Không có.” Sau đó cất bước ra ngoài, đám người Sài Phi đi theo đằng sau.

Lệnh Hồ Thu đích thân tiễn mọi người đi. Sau khi trở lại, ông ta nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cầm bình sứ trên tay, biểu hiện thất thần, liền bước lên cười ha hả: “Lão đệ, đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Chỉ cần qua được cửa ải ngày mai, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Ngưu Hữu Đạo than nhẹ một tiếng, ẩn chứa nhiều cảm khái.

Ngoài thành, trên thảo nguyên mênh mông được dãy núi vờn quanh, một đám người bịt mặt đang bao quanh đám người Phong Ân Thái.

Bọn họ bị ngăn lại kiểm tra, sau khi giải trình hợp lý với đám người cản đường, bọn họ cũng không phản kháng gì nữa.

Sau khi tìm được thứ mà mình muốn, đám người bịt mặt cũng không làm khó đám người Phong Ân Thái, cứ thế mà đi.

Sau khi đám người bịt mặt biến mất, mọi người nhìn chung quanh, thấy không có thêm ai xuất hiện, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra. Đây đã là lần thứ tám bị cản đường kiểm tra của bọn họ.

“Hình như không ai cản trở nữa.” Hắc Mẫu Đơn đánh giá chung quanh, trong lòng ít nhiều cũng có chút chán ngấy. Một cô gái mà bị người ta sờ soạ.ng trên người đến mấy lần.

Phong Ân Thái nói: “Trước rời khỏi chỗ thị phi này, có gì nghe ngóng tin tức cũng không muộn.”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Phong gia, chúng ta chỉ đồng hành với các vị đến đây thôi.”

Phong Ân Thái kinh ngạc hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Theo ước định của Thiên Ngọc môn và Đạo gia, Đạo gia chống đỡ việc này, nhiệm vụ của chúng ta và ba phái đã hoàn thành, chúng ta tất nhiên là quay về quận Thanh Sơn, chắc hẳn Thiên Ngọc môn sẽ không bội ước chứ?”

Phong Ân Thái cau mày: “Các ngươi không chờ Ngưu Hữu Đạo sao?”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Đây là ý của Đạo gia.”

Phong Ân Thái muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng quyết định không nói.

Ông ta vốn muốn khuyên một câu, nếu Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện mà mất mạng, các ngươi trở về thì có ích gì. Không có Ngưu Hữu Đạo có lực ảnh hưởng rất lớn với Thương Triều Tông, Thương Triều Tông sẽ vì các ngươi mà ngăn cản Thiên Ngọc môn đá các ngươi ra khỏi thế cục sao? Ngưu Hữu Đạo không có ở đây, các ngươi còn muốn chia lợi ích của việc bán rượu? Các ngươi mặc kệ Ngưu Hữu Đạo, chỉ sợ Thương Triều Tông sẽ là người đầu tiên nổi trận lôi đình.

Nhưng có mấy lời, ông ta thân là đệ tử Thiên Ngọc môn cũng khó mà nói ra miệng, khó mà nói Thiên Ngọc môn sẽ đổi ý. Có môn phái nào không vì lợi ích của mình mà cân nhắc chứ. Các ngươi lại là một lực lượng không ra gì, mấy trăm vạn kim tệ một năm dựa vào cái gì mà cho không các ngươi?

“Được rồi, chúng ta còn phải lo chuyện chiến mã, vậy chúng ta mỗi người một ngả thôi.” Phong Ân Thái nhàn nhạt nói một câu.

“Phong gia bảo trọng, chúng tôi cáo từ.” Hắc Mẫu Đơn chắp tay nói.

Phong Ân Thái ôm quyền, nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

“Đi!” Hắc Mẫu Đơn nhảy lên ngựa, thét to một tiếng, dẫn một đám người mau chóng chạy đi.

Sau khi chạy được một khoảng cách, Ô Thiếu Hoan quất ngựa chạy lên, đuổi đến bên cạnh Hắc Mẫu Đơn, nói: “Hắc Mẫu Đơn, bỏ mặc Ngưu Hữu Đạo như vậy có chút không ổn.”

Hắc Mẫu Đơn quay đầu lại hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”

Ô Thiếu Hoa đáp: “Các ngươi, còn có lợi ích ba phái chúng ta đều cột vào người Ngưu Hữu Đạo. Các ngươi hẳn cũng biết giao tình giữa Vương gia và Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Quận chúa cũng ở bên cạnh hầu hạ cho hắn. Một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra vấn đề, để Quận vương Dung Bình biết chúng ta bỏ mặc Ngưu Hữu Đạo, Quận vương sẽ rất tức giận. Vương gia vốn nhìn chúng ta không vừa mắt, quận Thanh Sơn cũng không phải thiếu chúng ta thì không làm gì được. Thiên Ngọc môn muốn nuốt lợi ích bán rượu một mình. Dưới tình huống đủ loại vấn đề, Thiên Ngọc môn rất dễ sinh lòng xấu xa. Đến lúc đó, quận Thanh Sơn sợ rằng không dung chúng ta được nữa. Chúng ta không thể cứ như vậy mà trở về.”

Lúc trước ông ta dẫn người muốn diệt Thượng Thanh tông, xuất sư bất lợi tự chặt một cánh tay, sau đó lại dẫn người chạy đến Băng Tuyết các muốn giết Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ ông ta lại lo lắng cho an nguy của Ngưu Hữu Đạo, có thể nói là thế sự vô thường, nhân sinh như một vở kịch, đều là lợi ích cho phép.

Hắc Mẫu Đơn cười nói: “Trưởng lão Ô nói rất đúng, chúng ta tất nhiên không thể trở về như thế này. Chúng ta đi về phía Đông chẳng qua chỉ là che mắt. Đợi thoát khỏi tai mắt, chúng ta sẽ thay đổi tuyến đường đến chỗ khác.”

Ô Thiếu Hoan nói: “Ngươi có thể nói rõ hay không?”

“Không thể. Đây là sắp xếp của Đạo gia, tạm thời giữ bí mật.” Hắc Mẫu Đơn từ chối, sau đó quay sang hỏi Công Tôn Bố: “Công Tôn huynh, ngươi có cần lưu lại một ít người ở đây, thuận tiện cho Đạo gia liên lạc với chúng ta?”

Công Tôn Bố nói: “Đạo gia đã sớm có sắp xếp, người Ngũ Lương sơn ở kinh thành vẫn chưa bị bại lộ. Đạo gia biết người ở đâu, khi có việc sẽ chủ động liên lạc.”

Ánh mắt Hắc Mẫu Đơn lấp lóe, trách không được lúc trước kêu người này xuất phát, người này ngay cả ý cáo từ Đạo gia cũng không có, xem ra Đạo gia đã âm thầm nói với ông ta.

Giữa trưa, một tin tức đột nhiên truyền ra trong giới tu sĩ kinh thành: “Trưa mai, Ngưu Hữu Đạo vì muốn thoát khỏi khốn cảnh, muốn tổ chức buổi đấu giá ở đảo Nguyệt Lượng hồ Thiên Kính cách kinh thành năm mươi dặm về phía Bắc, đấu giá văn điệp xuất cảnh mười vạn chiến mã.”

Ngồi dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận tờ giấy Lệnh Hồ Thu đưa tới. Nội dung bên trên chính là tin tức này.

Sau khi đọc qua, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Nhị ca, huynh đúng là người không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Ta không thấy các người ra ngoài tìm hiểu tin tức, càng không thấy các người có thêm người nào, nhưng vẫn có thể nắm giữ được tin tức bên ngoài.”

Lệnh Hồ Thu gượng cười: “Ta vẫn có quen biết với một số người ở kinh thành nước Tề.”

Ngưu Hữu Đạo đưa trả lại tờ giấy, hỏi: “Tình huống của hồ Thiên Kính như thế nào? Có thích hợp để đấu giá không?”