Đạo Quân

Chương 443: Quên Mình Vì Người




Buông chén trà xuống, Bùi Tam Nương đứng lên: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, ta phải về.”

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy theo, chắp tay nói: “Bùi tỷ, huynh đệ ta có thể tránh thoát một kiếp này hay không, toàn bộ dựa vào tỷ. Nếu có thể tránh thoát được kiếp nạn, về sau tất có hồi báo.”

“Ta hiểu ý của ngươi, nhưng đêm nay ta không thể giúp ngươi truyền lời được rồi.”

“Vì sao?”

“Đây là lúc Bệ hạ nghỉ ngơi, không thích hợp để quấy rầy. Sáng mai, ta sẽ giúp ngươi truyền lời. Về phần Bệ hạ có đồng ý hay không, ta không dám cam đoan.”

“Chỉ cần Bùi tỷ có thể giúp ta truyền lời cho Bệ hạ, ta đã vô cùng cảm kích, nào dám có yêu cầu xa vời, chắc hẳn Bệ hạ cũng sẽ không nóng lòng động thủ với ta trong đêm hôm khuya khoắt như thế này.”

“Sáng ngày mai, nếu có tin tức, tất nhiên ta sẽ đến thông báo cho ngươi biết. Nếu ta không đến...xem như ta đã hết lòng giúp đỡ. Ngưu huynh đệ, ngươi tự cầu phúc đi.” Bùi Tam Nương nói xong liền bỏ đi, không có ý định ở lại.

Ngưu Hữu Đạo tiễn khách ra về.

Sau khi trở về phòng, Lệnh Hồ Thu vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, cười ha hả: “Lão đệ đúng là hảo thủ đoạn, vô cùng cao minh, tuyệt đối là bản lĩnh tìm đường sống trong chỗ chết. Lão đệ dùng cái chết để bức bách, muốn Hạo Vân Đồ mất hết mặt mũi, Bùi Tam Nương tất không dám giấu diếm. Chắc chắn, sau khi Hạo Vân Đồ biết được, cũng khó mà từ chối. Lão đệ nhất định có thể thuận lợi tránh thoát kiếp nạn này. Xem ra ta không cần lo lắng chuyện trốn đi nữa.”

Hắc Mẫu Đơn mím môi, lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo lóe sáng, hơi có ý ngưỡng mộ.

“Chỉ mong là vậy” Ngưu Hữu Đạo khiêm tốn, lắc đầu cười khổ, làm ra vẻ bất đắc dĩ.

Sáng sớm, đại nội hoàng cung.

Sau buổi lên triều, hai vị đại thần dạo bước cùng với Hạo Vân Đồ, quân thần đàm luận, liễu rũ ven hồ, ánh sáng lấp lóe.

Bùi Tam Nương đang đứng khoanh tay dưới một gốc liễu rũ, nhìn quân thần nghị sự, cũng không tiến lên quấy rầy.

Hạo Vân Đồ chỉ liếc mắt nhìn bà một cái, sau đó đi lướt qua.

Bùi Tam Nương nhìn thấy Tổng quản đại nội Bộ Tầm bước đi đằng sau, khẽ gật đầu ra hiệu.

Bộ Tầm bước chậm lại, đến bên cạnh Bùi Tam Nương. Bùi Tam Nương ghé vào tai ông ta nói thầm vài câu.

Bộ Tầm cau mày, phất tay một cái, Bùi Tam Nương liền bước theo bên cạnh, cùng nhau đi đằng sau quân thần đang dạo bước.

Đợi đến khi quân thần nói chuyện xong, hai vị đại thần chắp tay cáo từ, Bộ Tầm tiến lên, bẩm báo Hạo Vân Đồ một phen, sau đó vẫy tay gọi Bùi Tam Nương đến.

Sau khi làm lễ chào hỏi, Bùi Tam Nương bẩm báo lại chuyện gặp gỡ Ngưu Hữu Đạo tối qua.

Hạo Vân Đồ nghe xong, liền quay sang nhìn Bộ Tầm, không hề tức giận, ngược lại còn có vẻ rất hứng thú.

Bộ Tầm mỉm cười, hạ thấp người nói: “Đúng là gan chó lớn.”

Hạo Vân Đồ cười lạnh: “Một tu sĩ nho nhỏ mà dám uy hiếp trên đầu quả nhân.”

Bùi Tam Nương cúi đầu, cũng không lên tiếng. Bà chỉ bẩm báo chi tiết, còn lại thì không bàn luận gì.

“Nói với hắn, quả nhân chuẩn.” Hạo Vân Đồ nói một câu, sau đó quay người rời đi.

Bộ Tầm cười như không cười nhìn Bùi Tam Nương, đồng thời quay người đi theo người đằng trước.

Ngưu Hữu Đạo cùng với Phong Ân Thái tiến vào viện tử. Trong đình viện có thể ngửi rất rõ mùi của bùn đất. Bùn đất chất đống trong mấy gian phòng, đủ để tạo thành một bức tường bùn thật dày chung quanh tường viện.

Một loạt đệ tử Thiên Ngọc môn đứng dưới mái hiên, nhìn Phong Ân Thái dẫn Ngưu Hữu Đạo đến.

Nói tóm lại, đình viện vẫn rất sạch sẽ. Phong Ân Thái dẫn Ngưu Hữu Đạo đến một cái giếng: “Cửa vào bên trong.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống, chỉ thấy nước giếng đục ngầu, trên vách giếng còn có một cửa hang.

Phong Ân Thái đi xuống trước, chui vào trong hang. Ngưu Hữu Đạo theo sau, Hắc Mẫu Đơn canh giữ bên ngoài.

Cửa hang chỉ đủ một người vào. Hành lang trong hang cũng hẹp như thế, chỉ để một người qua lại, có chút ẩm ướt.

Phong Ân Thái thả ra Nguyệt Điệp, đi trước dẫn đường. Đi được một trăm trượng, đến cuối hành lang thì ngừng lại. Chỗ này rộng rãi hơn một chút, có thể chứa được hai ba người.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo đến, Phong Ân Thái chỉ chỉ lên trên. Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một tảng đá hình nón trên đỉnh.

“Phía trên chính là nơi chứa đồ linh tinh của một trạch viện. Để tránh đánh rắn động cỏ, bước cuối cùng vẫn chưa thực hiện. Chờ khi nào lão đệ cần, có thể dễ dàng đâm thủng.” Phong Ân Thái nhắc nhở một câu.

Ngưu Hữu Đạo im lặng suy nghĩ về con đường dưới mặt đất này. Hắn được xem là người trong nghề đối với việc tính toán vị trí huyệt đạo bên dưới, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được phương vị đại khái của mình. Xem ra đối phương nói cũng không có sai, liền gật đầu: “Làm phiền huynh rồi, chúng ta trở về thôi.”

Trên đường trở về, Phong Ân Thái nói bằng giọng có lỗi: “Lối đi hơi hẹp, chỉ vì khi đào không dám phát ra động tĩnh, rất cẩn thận, vì thế tốc độ hơi chậm. Lão đệ yêu cầu hoàn thành trước buổi trưa, tạm thời cũng chỉ có thể làm đơn sơ như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không sao, chỉ là thông đạo dùng tạm một lát, không cần phải làm quá tốt.”

Hai người bước đi, từ trong giếng chui ra. Ngưu Hữu Đạo nói với Phong Ân Thái: “Đại ca, các người đi đi, thu dọn một chút rồi mau chóng rời đi.”

Phong Ân Thái kinh ngạc nhìn hắn, biểu hiện khá phức tạp. Đối phương đang hy sinh bản thân gánh trách nhiệm cho Thiên Ngọc môn sao.

Nhất thời ông ta không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chắp tay, khom người thật sâu: “Pháp chỉ tông môn, thật sự khó vi phạm. Huynh đệ, lần này xem như lão ca ca có lỗi với ngươi.”

Ông ta không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo nhờ Bùi Tam Nương khuyên Hoàng đế giơ cao đánh khẽ.

Đám đệ tử đào địa đạo của Thiên Ngọc môn đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thấy vậy, lần lượt có người chắp tay cúi đầu với Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng, tất cả đệ tử Thiên Ngọc môn đều chắp tay cúi đầu.

Hai tay Ngưu Hữu Đạo nâng Phong Ân Thái lên, cười nói: “Đại ca không cần làm như vậy. Lúc này mà ta có thể nhặt được cái mạng về, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của đại ca. Hay đi thu xếp đi.” Hắn cũng không nói quá nhiều, quay người cùng với Hắc Mẫu Đơn rời đi.

Nhìn Ngưu Hữu Đạo rời đi, rồi nhìn đệ tử Thiên Ngọc môn đang đứng dưới mái hiên, Phong Ân Thái nhẹ nhàng thở ra.

Trở lại viện của mình, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, thấy mặt trời đã sắp không thấy đâu, nhưng vẫn chưa thấy Bùi Tam Nương đến, tâm trạng có chút nặng nề.

Bước vào nội viện, hắn dừng bước, quay lại nói với Hắc Mẫu Đơn: “Ngươi lập tức thu dọn, gọi Công Tôn Bố và người của ba phái tập trung cùng một chỗ, sau đó cùng với người của Thiên Ngọc môn rút lui.”

Hắc Mẫu Đơn lo lắng nói: “Đạo gia, hay để ta và Đoạn Hổ ở lại bên cạnh ngài. Dù sao cũng phải có hai trợ thủ bên cạnh ngài chứ.”

Loại trừ các nhân tố khác, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện. Có Ngưu Hữu Đạo ở đây, mấy người bọn họ có phải tán tu hay không cũng không sao. Nếu không có Ngưu Hữu Đạo, mấy người bọn họ rất nhanh sẽ bị đánh về nguyên hình, trở thành tán tu không nơi nương tựa như trước kia.

Bản thân ba phái còn khó bảo đảm, sẽ nhận ba người ngoài như bọn họ sao? Thiên Ngọc môn cũng không thiếu tu sĩ như ba người, không đáng để Thương Triều Tông lưu người ngoài. Bọn họ không có Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông cũng chẳng vì bọn họ và Thiên Ngọc môn mà cố gắng đến cùng.

Sự việc chưa đến bước này, khả năng còn cảm thấy tốt đẹp. Chân chính đến lúc sinh ly tử biệt, ngươi mới phát giác ra, ngươi chỉ còn cách một bước sẽ trở lại tình huống ở bên ngoài khách sạn Yêu Nguyệt trông mông cầu người.

Vấn đề càng lớn hơn chính là, bây giờ có rất nhiều người biết bọn họ là người của Ngưu Hữu Đạo, bao gồm cả kẻ thù của hắn. Nếu phải trở về như trước kia, chỉ sợ chưa chắc được tự tại như bây giờ. Có một số con đường, một khi bước lên, sẽ khó mà quay đầu lại.