Đột nhiên đối mặt với một nam nhân khiến người ta có cảm giác cường liệt này, trong lòng Tô Chiếu hơi luống cuống, đôi mắt sáng nhanh chóng dời đi, ngoài mặt cố gắng duy trì bình tĩnh, hơi nghiêng người, tránh nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói: “Là ta!”
Viên Cương: “Bà chủ Tô không hài lòng về Đậu hũ quán?”
Tô Chiếu: “Cũng tạm.”
Viên Cương: “Vậy cớ sao nhiều lần tìm ta?”
Tô Chiếu buồn bực, sao cảm thấy mình trở thành phạm nhân bị thẩm vấn rồi. Sao mình phải sợ hắn ta, thế là nàng xoay sang đối mặt: “Lần trước ông chủ An bảo vệ tỳ nữ của ta, mãi vẫn chưa tới cảm tạ nên dĩ nhiên là phải đến trực tiếp bày tỏ lòng cảm ơn rồi.”
Viên Cương: “Chỉ tiện tay thôi, không cần khách khí.”
Tô Chiếu cười nói: “Cũng không phải tiện tay thôi, ta tận mắt chứng kiến ông chủ An chịu không ít roi để bảo vệ tỳ nữ của ta.”
Viên Cương nhìn chằm chằm mặt nàng, hỏi: “Vì sao ngươi muốn cảm tạ?”
Tô Chiếu bị hắn ta nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên, nhin như muốn ghi nhớ kỹ gương mặt mình vậy, trong lòng nàng hơi thẹn quá hóa giận muốn đưa hai ngón tay đâm mù mắt hắn ta, có kiểu nhìn người ta như vậy sao?
Tần Miên ở bên cạnh cười nói: “Ông chủ An, ngươi cứ nhìn chằm chằm cô nương gia như vậy thích hợp sao?”
Viên Cương chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta, đáp: “Khuôn mặt khá đẹp muốn nhìn nhiều hơn một chút.
“...” Tần Miên bị lời này của hắn ta chặn cho nghẹn họng, phát hiện vị này đủ thành thật quá, không hề quanh co lòng vòng. Nàng ta dở khóc dở cười: “Có đẹp hơn nữa ngươi cũng không thể nhìn vậy chứ, cô nương gia sao chịu được?”
Viên Cương lại quay đầu nhìn chằm chằm về phía Tô Chiếu, trực tiếp hỏi: “Không thể nhìn sao?”
“...” Tô Chiếu cũng cạn lời, quay trở lại chủ đề trước: “Ngươi muốn cảm tạ như thế nào?”
Viên Cương: “Thật sự muốn cảm tạ sao?”
“Đương nhiên!” Tô Chiếu gật đầu: “Chỉ cần ta đủ khả năng.”
Viên Cương: “Bạch Vân Gian rất nổi tiếng ở kinh thành nhưng ta vẫn chưa từng đến.”
“Ồ...” Sắc mặt Tô Chiếu hơi phức tạp, liếc hắn ta từ trên xuống dưới: “Ông chủ an Cũng muốn thử sự nhiệt tình của cô nương Bạch Vân Gian sao?”
Viên Cương: “Sự nhiệt tình của cô nương Bạch Vân Gian thì đã biết rồi.”
Tô Chiếu cùng Tần Miên hai mặt nhìn nhau, Tần Miên tiến lên thử hỏi: “Ông chủ An đã từng đến Bạch Vân Gian chúng ta?”
Trong lòng nàng ta thắc mắc, vị này từng đến Bạch Vân Gian sao mình không biết? Lẽ nào là chuyện trước kia.
Viên Cương: “Không có.”
Tần Miên lại càng thắc mắc: “Ngươi chưa từng đi sao đã biết rồi?”
Viên Cương nhìn chằm chằm Tô Chiếu: “Bà chủ Tô chẳng lẽ không phải cô nương Bạch Vân Gian sao? Bà chủ Tô nhiều lần tìm ta, sự nhiệt tình ta đã biết rồi.”
Hai nữ nhi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là nói cái này, nếu nói như vậy thì thành ra trong lòng hai nàng xấu xa, đã nghĩ đến chuyện nam nữ rồi.
Đổi thành người khác nói lời này, hai nàng e đã nổi giận, vì nói Tô Chiếu cũng là cô nương Bạch Vân Gian thật sự chẳng khác gì nói Tô Chiếu cũng bán thân như những cô nương Bạch Vân Gian khác. Nhưng lời này nói ra từ miệng Viên Cương, hai nàng không hề cảm giác bị sỉ nhục.
Không cần nói gì khác, Viên Cương ra mặt chịu đánh vì tiểu tỳ thanh lâu các nàng đã tận mắt nhìn thấy.
Tần Miên: “Ý ông chủ An là muốn đi Bạch Vân Gian chúng ta xem thử?”
Viên Cương: “Đúng! Có thể không?”
Tô Chiếu cười nói: “Hoan nghênh người đến, ông chủ An muốn đến lúc nào cũng sẽ được hoan nghênh.”
Viên Cương: “Ta biết có thể đến bất cứ lúc nào, ý ta là kiểu không tốn tiền kìa, ta chỉ đi xem thử thôi.”
“Phụt!” Tần Miên không kìm được che mặt nén cười.
Tô Chiếu cũng không kìm được trừng mắt: “Hiểu ý ngươi rồi, không nói ngươi đi tìm cô nương, biết ngươi chỉ muốn đi xem thử, không cần phải đặc biệt nhấn mạnh vậy đâu. Ta đã nói lúc nào cũng hoan nghênh là nói lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến tham quan Bạch Vân Gian!”
Ánh mắt Viên Cương nhìn cái chén trên bàn, hỏi: “Bà chủ Tô ăn xong chưa?”
Tô Chiếu nói: “Ăn xong thì sao, chưa ăn xong thì sao?”
Viên Cương nghiêng người nhường đường, đưa tay mời nói: “Ăn xong thì có thể đi rồi.”
Tô Chiếu cười haha nói: “Ông chủ An, thế này là đuổi khách sao?” Dứt lời liền phất nhẹ ống tay áo, chậm rãi ngồi xuống, độ dạng “Ta bỏ tiền đến đây ngươi có thể đuổi ta đi được sao”?
Viên Cương: “Ý ta là đi Bạch Vân Gian, không phải ngươi nói có thể đi bất cứ khi nào sao?”
“...” Hai người Tần, Tô một lần nữa cạn lời, lần này coi như đã có thể nhìn ra, nói chuyện với vị này cứ nhìn thẳng ý nghĩa trên mặt chữ là được, nghĩ quá nhiều là tự hại mình.
Có câu thế nào nhỉ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
“Bây giờ sao?” Tô Chiếu hỏi ngược lại.
Viên Cương: “Nếu các ngươi còn muốn ngồi thêm lát nữa vậy các ngươi cứ ngồi đi, có gì cần có thể trực tiếp tìm Cao chưởng quỹ.” Dứt lời quay người bỏ đi.
Chờ một chút.” Tô Chiếu đứng lên. “Ta nói lời giữ lời, ông chủ An, mời!”
Ba người nhanh chóng ra khỏi cửa, ra khỏi cửa hàng chưa được mấy bước liền leo lên thuyền hoa ven hồ.
Thuyền chạy, Tô Chiếu vào trong thuyền lại tháo nón lá khăn sa che dung nhan xuống, Tần Miên đích thân dâng trà cho khách.
Viên Cương đi lại trong khoang thuyền nhìn nhìn, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ ngón tay nghe thử âm thanh.
Ánh mắt Tô Chiếu ngồi bên di chuyển theo từng cử động của hắn ta, hỏi: “Ông chủ An đang nhìn gì vậy?”
“Trang trí tinh xảo, con thuyền này tốt hơn cả của cửa hàng chúng ta.” Viên Cương đáp, cũng đi trở về, ngồi xuống một bên, nhìn thẳng vào mắt Tô Chiếu, lại hỏi: “Ta có nghe được chút chuyện liên quan đến bà chủ Tô.”
Tô Chiếu mỉm cười: “Phương diện nào?”
Viên Cương: “Quan hệ của ngươi và đại vương Tây viện, nghe đồn ngươi là nữ nhân của hắn.”
Trong khoang thuyền yên tĩnh, Tần Miên thật sự tương đối cạn lời, những lời đồn liên quan đến phương diện này dĩ nhiên nàng ta cũng biết, có điều đây là lần đầu có người hỏi ngay trước mặt Tô Chiếu.
Mí mắt Tô Chiếu cụp xuống, chậm rãi bưng chén trà nơi tay, như cười như không nói: “Liên quan đến ngươi sao?”
Viên Cương: “Có liên quan.”
Tô Chiếu giương mắt, có chút không hiểu.
Viên Cương giải thích:”Nếu lời đồn là thật, chúng ở ngồi chung thế này có thể bị Đại vương Tây viện hiểu lầm không? Ta không thể trêu vào hắn.”
Tô Chiếu nhẹ nhàng hớp ngụm trà: “Nếu chỉ là lời đồn, ngươi tin không?”
Viên Cương: “Chính vì không biết mới hỏi ngươi.”
Tô Chiếu: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, yên tâm đi, hắn sẽ không hiểu lầm.”
Khi nói lời này ngữ khí nàng lạnh lẽo, mí mắt lại cụp sâu xuống, một lúc lâu mưới nâng lên, không biết đang nghĩ gì, tâm trạng và sự hưng trí dường như không còn nhiều nữa.
Thế là trong khoang thuyền lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mái chèo vẩy nước.
Sắc trời hoàng hôn, thuyền cập thủy các, đã đến phía sau Bạch Vân Gian.
Lúc mấy người xuống thuyề, Viên Cương quay đầu nhìn con đường thủy: “Mỗi lần bà chủ Tô đều phải đi xa như vậy chỉ vì ăn bát đậu hũ sao?”
Tô Chiếu: “Không được sao?”
Viên Cương: “Theo ta được biết, chúng ta có đặt các điểm bán, cách Bạch Vân Gian không xa có một chỗ, cớ gì bỏ gần tìm xa?”
Tô Chiếu: “Biết, nhưng mà đầu đường người đến người đi, thùng chứa ở đó, ngoài đường những người buôn bán nhỏ vây xem, ồn ào hỗn loạn, thậm chí nước miếng văng tung tóe, ngươi cảm thấy sạch sẽ sao?”
“Thì ra là thế.” Viên Cương khẽ gật đầu, đi bộ vào trong đình viện yên tĩnh, phóng mắt bốn phía nhìn: “Chỗ tốt, ta có thể tham quan không?”
“Xin cứ tự nhiên!” Tô Chiếu đưa tay mời, đích thăm đi ngắm cùng.
Nơi phong hoa tuyết nguyệt phía trước đã đèn hoa sáng chói, quần áo khinh bạc oanh oanh yến yến thiên hình vạn trạng, liếc mắt đưa tình với khách tất nhiên không cần phải nói, còn cả ôm người ta cười đùa không kiêng nể, còn cả vị hào khách vung từng nắm tiền để rước lấy sự reo hò của đám đông, mùi son phấn hỗn loạn.
Khó nghe thanh âm truyền đến, Viên Cương quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, lại dựa vào lan can nhìn những chỗ reo hò dưới lầu.
Hình như hắn thích những nơi yên tĩnh hơn, xem hết phía trước lại đi ngắm phía sau.
Có điều có nhiều chỗ không cho hắn vào, ở một cửa tiểu viện, Tần Miên đưa tay cản lại: “Ông chủ An, bên trong là nơi riêng tư của nữ nhân, nam nhân không tiện vào.”