Dường như hắn cũng đang tuyên cáo với người trong hậu trường là nàng rằng: Cứ việc phóng ngựa tới!
Thấy một phần mà nhìn rõ toàn cảnh, thấy đốm mà nhận ra là báo, chỉ một chuyện có vẻ nhỏ này, nàng đã thực sự lĩnh giáo được sự lợi hại của Ngưu Hữu Đạo, rốt cuộc, nàng đã sâu sắc cảm nhận được vì sao Thiệu Bình Ba lại kiêng kỵ Ngưu Hữu Đạo này như vậy. Vì sao Thiệu Bình Ba cứ dặn mình phải cẩn thận mãi!
Giờ thì nàng đã rõ, dùng trò vặt này đối phó với Ngưu Hữu Đạo chỉ vô dụng, một phiền toái lớn với người khác, với hắn, chẳng đáng gì.
Nàng không biết có phải là do ảo giác không, nhưng Ngưu Hữu Đạo khiến cho nàng cảm thấy hắn là kẻ đã quen nhìn sóng to gió lớn!
Hai người còn chưa gặp mặt thực sự, Ngưu Hữu Đạo ở ngoài sáng, bản thân mình ở trong tối, kết quả hai lần giao chiến đều là mình rơi xuống thế hạ phong!
Tần Miên bước nhanh vào đình đài, bẩm báo: “Đông gia, Ngưu Hữu Đạo vừa từ Tả phủ đi ra, xem hướng đi hẳn là quay về nơi ở.”
Tô Chiếu quay lại hỏi: “Có biết hắn tới Tả phủ làm gì không?”
Tô Miên lắc đầu: “Cái này không biết ngay được.”
“Đến ý đồ của hắn còn không biết, còn ứng đối ra sao? Nghĩ cách thăm dò đi!”
“Được!” Tần Miên gật đầu đáp.
Tô Chiếu trầm giọng nói: “Tiếng tăm tốt chưa chắc đã là chuyện tốt. Thả ra phong thanh đi, nói rằng Ngưu Hữu Đạo đến vì chiến mã. Hắn khiến người ta chú ý như thế, ta xem ai dám giúp hắn!”
Tần Miên thở dài: “Đông gia, người khác đến Kinh thành nước Tề, dù chúng ta không thả ra phong thanh, e là ai cũng có thể đoán được hắn đến là vì chiến mã. Phần lớn các tu sĩ các nước tụ tập tại Kinh thành nước Tề chúng ta không phải đều vì mục đích này sao?”
Ngoài cửa lớn trạch viện, đám người Hạo Thanh Thanh đi tới, Hô Diên Uy khá mong chờ nhìn Sài Phi hỏi han thủ vệ.
“Đạo gia không có ở đây, ra ngoài rồi!” Thủ vệ không vào thông báo mà khẳng định chắc chắn.
Mấy người đứng ngoài cửa nhìn nhau, Sài Phi hỏi lại: “Khi nào hắn quay về?”
“Không biết ngày về. Chúng ta làm sao có thể biết được khi nào Đạo gia quay lại!”
Hạo Thanh Thanh vung tay lên: “Đi vào trong chờ hắn!” Dứt lời, nàng định xông vào.
Hai thủ vệ ở cửa lập tức giơ tay ngăn lại.
Hạo Thanh Thanh trừng đôi mắt sáng: “Dám cản ta! Có biết ta là ai không?”
“Đừng làm loạn!” Lại là Bùi nương tử kéo nàng lại.
Đúng lúc này, từ bên kia đường có tiếng vó ngựa vang lên, mọi người quay sang nhìn. Chính là mấy người Ngưu Hữu Đạo quay về.
Thấy hắn, Hạo Thanh Thanh hưng phấn, từ xa đã vẫy tay gọi: “Ngưu Hữu Đạo, là ta. Có nhận ra không?”
Ngưu Hữu Đạo sững sờ, nhận ra mấy người Bùi nương tử, hơi cười cười. Lúc nãy còn nói bừa với Tả Đức Tụng là tới đòi nợ, không ngờ giờ con nợ đã chủ động tìm đến cửa.
Phong Ân Thái liếc nhìn nữ nhân giả nam trang đang ồn ào kia, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ai thế?”
Hắn đáp: “Trưởng công chúa nước Tề!”
Lệnh Hồ Thu không nói nổi gì nữa, chỉ chậm chậm quay lại nhìn hắn. Kẻ này thực sự có quen với Trưởng Công chúa nước Tề đó!
Phong Ân Thái tò mò hỏi:”Ngài biết Trưởng Công chúa nước Tề sao?” Tinh thần y cũng rung lên. Công chúa chủ động tìm đến cửa, có quan hệ này, có phải việc mua chiến mã sẽ dễ hơn một chút không?
Mấy người đến cửa, nhảy xuống ngựa, Ngưu Hữu Đạo chắp tay cười nói với mấy người Bùi nương tử: “Chư vị, đã lâu không gặp, rất nhớ nhung!”
“Ngưu huynh đệ!” Bùi nương tử lên tiếng chào hỏi, mấy người quen cũng cười chắp tay đáp lễ.
Hô Diên Uy râu quai nón chăm chú đánh giá Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: “Trẻ tuổi thật!”
Hạo Thanh Thanh cướp lời trước: “Chúng ta vừa tới phi bộc đài xem chiến, ngươi không xuất hiện mà chạy đi đâu rồi?”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Có chút việc bận, phải đi làm thôi.”
Hạo Thanh Thanh vỗ ngực hứa hẹn: “Đến nơi này rồi, có chuyện gì cứ tìm ta, ta sẽ giúp ngươi!” Dư quang liếc qua Hô Diên Uy.
Ngưu Hữu Đạo bắt luôn lấy câu này: “Muốn mua một ít chiến mã, ngươi có thể giúp ta không?”
Hạo Thanh Thanh hất cằm: “Chuyện nhỏ. Muốn bao nhiêu? Đưa ngươi mười vạn con có đủ không?”
Ngưu Hữu Đạo há hốc mồm. Hắn nói đùa thôi, ai ngờ lại nhận được câu trả lời chắc chắn như thế. Thật hay giả đây?
Mười vạn thớt? Hai mắt Phong Ân Thái sáng rực lên. Không ngờ Ngưu Hữu Đạo có quan hệ mạnh như thế. Xem ra bên sư môn nói để kẻ này đi thử xem không phải không có nguyên nhân.
Mấy người Bùi nương tử thì mặt mũi đen thui. Công chúa vừa nói cái gì thế này? Chiến mã có quan hệ tới quốc sách nước Tề, một Công chúa như nàng há có thể can thiệp? Còn nói một câu đưa ra mười vạn thớt? Thật là hào phóng quá đấy! Ngươi nghĩ là ngươi đưa cái gì thế?
Mười vạn thớt? Hô Diên Uy cũng chấn kinh. Dù là công tử bột y cũng biết mười vạn thớt chiến mã đáng giá bao nhiêu. Y kinh ngạc kích động nhìn Hạo Thanh Thanh như thấy tiên nhân, trong lòng hạ quyết tâm, có bị đánh chết cũng không cưới nữ nhân này!
“Nói mò gì vậy?” Bùi Nương Tử không kìm được kéo Hạo Thanh Thanh một cái.
Không phải là không nể mặt công chúa trước mặt mọi người mà là vị công chúa này mồm miệng chẳng ngăn lại được.
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn chằm chằm Hạo Thanh Thanh cười hì hì truy vấn: “Công chúa, người nói lời có giữ lời không?”
“Đương nhiên giữ lời, ta...” Hạo Thanh Thanh còn chưa nói xong đã bị Bùi Nương Tử kéo ra sau lưng.
Bùi Nương Tử nói: “Ngưu huynh đệ, ngươi đừng đùa nàng nữa.”
“Haha, không sao, không sao, nàng ta thường nói lời không giữ lời, ta cũng đã quen rồi.” Ngưu Hữu Đạo cười đưa tay mời: “Cổng không phải nơi để nói chuyện, mời chư vị vào trong.”
“Ai nói lời không giữ lời?” Hạo Thanh Thanh trợn mắt kêu gào.
Nhưng đã không có ai để ý đến nàng ta. Ngưu Hữu Đạo đi trước dẫn bọn Bùi Nương Tử đi vào, hai bên trò chuyện với nhau.
“Ngươi biết thân phận của công chưa?”
“Công chúa sớm đã nói tên thật với ta, đến đây nếu còn không biết thân phận công chúa thì chi bằng ta đập đầu chết cho rồi.”
Đi vào đại sảnh đãi khách, sau khi giới thiệu hai bên với nhau, dĩ nhiên đám Bùi Nương Tử không quá để bọn Phong Ân Thái và Lệnh Hồ Thu vào trong mắt nhưng cũng khách khí hai câu, sau đó trong lời lẽ ngầm ám chỉ, ra hiệu đám Lệnh Hồ Thu tránh đi một chút.
Người ta đúng là hoàn toàn có tư cách này, người có thể hộ pháp trong hoàng cung, bối cảnh sư môn có thể đoán được, thực lực sư môn cũng có tên tuổi trong cả giới tu hành. Thiên Ngọc môn ở Yến quốc còn được chứ ở bên này không là gì cả.
Lệnh Hồ Thu được gọi là giao thiệp rộng nhưng cũng phải xem là đối với người nào, những đại môn phái thật sự cũng sẽ không để Lệnh Hồ Thu vào trong mắt.
Bọn hắn chướng mắt, cũng không muốn có giao tình gì với đám Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái, cảm thấy bọn hắn không có tư cách tham gia vào cuộc nói chuyện của họ. Chuyện của công chúa Tề quốc các ngươi có thể nghe sao?
Nói khó nghe một chút, trong mắt Bùi Nương Tử, Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái còn chẳng bằng Hắc Mẫu Đơn. Bùi Nương Tử còn trêu đùa với Hắc Mẫu Đơn hai câu, người quen mà.
Nếu không phải ban đầu đi đường có giao tình với Ngưu Hữu Đạo, cộng thêm những chuyện phát triển phía sau của Ngưu Hữu Đạo đủ có tiền vốn để họ coi trọng thêm vài phần, sau khi cáo biệt ở Băng Tuyết các chưa hẳn mấy người Bùi Nương Tử đã muốn gặp lại Ngưu Hữu Đạo chứ đừng nói đến chuyện chủ động tìm tới cửa.
Mấy người Lệnh Hồ Thu, Phong Ân Thái cũng thức thời, chủ động cáo lui.
Trong phòng khách không có những người khác, Ngưu Hữu Đạo nhìn Hô Diên Uy thêm hai cái bởi vì biết vị này hay qua lại với Viên Cương. Trước đó hắn chỉ nghe nói, không ngờ lại được gặp nhanh như vậy. Hắn chủ động bắt chuyện vài câu, muốn hiểu thêm vị này một chút.
Lúc đầu Hô Diên Uy còn hơi cẩn thận, dù sao vị này cũng là người dám giết Yến sứ, màn huyết tinh ở Phi Bộc đài y cũng đã thấy, cho rằng Ngưu Hữu Đạo không dễ kết dao, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo rất dễ nói chuyện, còn chủ động nói đùa với y nên y cũng dần thả lỏng hơn.
“Ngưu huynh, ta đã ngưỡng mộ đại danh của huynh đã lâu, nếu đã tới Tề kinh thì hãy cho huynh đệ một cơ hội tận nghĩa chủ nhà.” Trong lúc vui vẻ Hô Diên Uy nhiệt tình mời.