Đạo Quân

Chương 422: Không Phải Mãnh Long Đừng Qua Sông




Y nghi ngờ vậy đương nhiên vì con số món nợ này. Hai triệu kim tệ. Thương Triều Tông có thể lấy ra nhiều tiền như vậy cho Ngưu Hữu Đạo sao? Nếu Ngưu Hữu Đạo lấy được số tiền kia còn cần phải bán mạng cho Thương Triều Tông sao?

Tả Đức Tụng hoàn hồn lại, hỏi: “Vì sao Trưởng Công chúa lại nợ ngươi nhiều tiền như vậy?”

“Nguyên nhân ta không tiện nói rõ, tránh cho Trưởng Công chúa khỏi phải lúng túng. Việc này, pháp sư tùy tùng của Trưởng Công chúa có thể làm chứng, Tả đại nhân chỉ cần hỏi là biết.”

Tả Đức Tụng hơi trầm ngâm, hai mắt lấp lóe, hỏi: “Có giấy ký nợ không?”

“Ban đầu có giấy nợ, nhưng ta đã trả lại cho Trưởng Công chúa, vì ta tin tưởng hoàng thất nước Tề không phải tiểu nhân xù nợ.”

Tả Đức Tụng cười ha ha: “Hai triệu kim tệ không phải con số nhỏ, ngươi không có chứng cứ liền đến nói người khác nợ ngươi tiền, bảo người ta làm sao tin cho được? Nếu ai cũng làm như ngươi, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn?”

“Công đạo tự tại lòng người, nếu Trưởng Công chúa không trả, ta cũng không thể nói gì được, vì lẽ đó, chỉ xin Tả đại nhân hỗ trợ báo lại với Trưởng Công chúa một tiếng, ta đến rồi, có thể trả tiền nợ ta rồi.”

Tả Đức Tụng vuốt râu lắc đầu: “Ta không biết chuyện này là thật hay giả. Dù Trưởng Công chúa có nợ ngươi thật, nhưng chuyện của hoàng thất chính là việc nhà của hoàng gia, ngoại thần chúng ta không thể nhúng tay loạn. Ta chỉ có thương chứ không giúp được gì. Tây Viện quản việc của hoàng tộc, kiến nghị ngươi đến Tây Viện tìm người làm chủ…”

Một phen đạo lý đến là thuận miệng đẩy xong việc đi, làm sao y có thể tham gia chuyện như vậy được? Đây có phải chút tiền lẻ thôi đâu, đường đường là đại sự giúp người ngoài tìm hoàng thất đòi nợ đó.

Y có thể ngồi đây trò chuyện với Ngưu Hữu Đạo coi như là nể mặt hắn rồi, bằng không, với thân phận địa vị của mình, căn bản không cần nhìn tới hắn, có thể trò chuyện như vậy cũng vì hắn nổi tiếng quá, y muốn xem thử xem hắn nhân vật dạng gì.

Nói theo một cách nào đó, đôi khi, tiếng tăm là thứ tốt. Có thanh danh vang dội, có phải hư sĩ không cũng không quan trọng, có thể dễ dàng lôi kéo sự chú ý của người ta rồi có được các lợi ích khác. Thí dụ như Huyền Tử Xuân mạo hiểm cũng muốn khiêu chiến với Ngưu Hữu Đạo không phải chỉ vì muốn có danh tiếng thôi sao? Chuyện đời, thường thường có tiếng tăm mới có lợi.

Sau đó, đương nhiên là lấy cớ bận rộn muốn đuổi Ngưu Hữu Đạo đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng không ở ỳ nơi này, cũng chẳng muốn ở, bị người ta đuổi khéo ra ngoai cũng khó chịu, đứng dậy cáo từ, lại khẩn cầu lần thứ hai: “Tả đại nhân, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, ta tìm tới Tả đại nhân là vì hy vọng có thể kết một đoạn thiện duyên với Tả đại nhân. Với nhân vật như Tả đại nhân, hỗ trợ chuyển lời giúp một tiếng cũng không phải việc khó gì!”

Tả Đức Tụng mỉm cười nói: “Ta đã nói rất rõ rồi, ta chỉ phụ trách chuyện bên ngoài, chuyện hoàng tộc do Tây Viện phụ trách. Tiền U, tiễn khách!”

“Xin mời!” Tiền U lập tức đưa tay xin mời.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra ý xin chờ một chút: “Chính vì Tả đại nhân phụ trách chuyện bên ngoài nên ta mới tới tìm Tả đại nhân.”

Tả Đức Tụng “À” lên một tiếng, hứng thú hỏi: “Lão phu nguyện nghe kỳ tưởng, chẳng lẽ ngươi là mật sứ của nước nào sao?”

Ngưu Hữu Đạo giải thích: “Ta cũng không tiện làm gì người trong nước Tề, nhưng người ở ngoài nước Tề, không được thế lực cường đại của nước Tề che chở sẽ xảy ra chuyện gì thì ta không dám hứa chắc, ví dụ như lệnh lang Tả An Niên hiện đang đi sứ nước Triệu, còn có rất nhiều thủ hạ của đại nhân ở bên ngoài. Ta nghĩ đại nhân cũng không hy vọng nhìn thấy thủ hạ của mình ở bên ngoài xảy ra chuyện!”

Lời này thực sự là đầy mùi vị giang hồ.

Lệnh Hồ Thu hết hồn. Y không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại bất ngờ nói ra lời không biết trời cao đất dày này, vội giật ống tao áo của hắn: “Nói cẩn thận!”

Con ngươi của Tả Đức Tụng hơi co lại.

“Lớn mật!” Tiền U quát lên.

Tả Đức Tụng hơi đưa tay lên ngăn lại, mỉm cười nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Hắn ta là tu sĩ nước ngoài đầu tiên dám chạy đến phủ đệ uy hiếp y.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta có ý tốt.”

“Ý tốt đều dễ khiến người ta hiểu lầm.” Tả Đức Tụng chắp tay ra sau lưng, hỏi ngược lại: “Nếu ngươi chọc lão phu bực mình, lão phu cũng không dám hứa chắc ngươi còn có thể sống sót rời khỏi nơi này không. Tốt nhất là ngươi nên nói vài câu khiến lão phu cảm thấy hài lòng đi, bằng không, sợ là hôm nay ngươi không đi được.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Thật sao? Tả đại nhân không ngại hỏi Tiền U xem, hộ vệ trong phủ so với Trác Siêu thế nào? Nếu ta xảy ra chuyện trong Tả phủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Tiền U vội vàng đứng ra trước cửa đánh giá một chút, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tả Đức Tụng híp mắt nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nhắc nhở: “Không phải mãnh long sao dám sang sông? Nếu ta đã dám đến, sẽ không thể không chuẩn bị!”

Tả Đức Tụng đe dọa: “Ngươi đừng quên, nơi này là Kinh thành nước Tề, không phải ai cũng có thể tùy ý làm bậy!”

Ý tứ của lão rất đơn giản, dù ta có thả ngươi ra khỏi Tả phủ, ngươi cũng không thể rời khỏi Kinh thành nước Tề.

Ngưu Hữu Đạo đáp lại gay gắt: “Tả đại nhân cũng không nên quên, thiên hạ nhìn thì như do các nước phân trị, nhưng thực ra là do tu sĩ không chế chứ không phải triều đình nào hết!”

Lời ấy vô cùng mạnh mẽ vang dội, khiến cho Tả Đức Tụng cũng phải chấn động trong lòng.

Hai người nhìn nhau, Tả Đức Tụng khoát tay áo: “Hai người các ngươi ra ngoài trước đi.”

Ngưu Hữu Đạo cũng khẽ gật đầu với Lệnh Hồ Thu. Lệnh Hồ Thu và Tiền U nhìn nhau, không biết một già một trẻ này muốn nói chuyện gì mà cần họ lánh đi, chỉ chậm rãi quay người rời sảnh chính.

Tới khi không còn ai, Tả Đức Tụng mới hỏi: “Ta giúp ngươi chuyển lời có lợi ích gì?”

“Con người ta thích kết bạn, vẫn cho rằng có nhiều bạn hữu sẽ có nhiều đường để đi hơn. Ta biết Tả đại nhân ngồi ở vị trí cao, chưa chắc đã để ý đến thất phu chỉ biết đánh đánh giết giết như ta, cũng không hẳn đã đồng ý kết giao. Có điều, hôm nay ta có thể gửi lời ở đây, sau này nếu Tả đại nhân có việc gì cần mà ta có thể làm, cứ mở miệng dặn dò, ta sẽ làm hết sức! Bên Dung Bình Quận Vương ở nước Yến ta vẫn có vài phần sức ảnh hưởng, không chừng một ngày nào đó Tả đại nhân có thể dùng tới. Ta hứa hẹn như vậy, chưa chắc Tả đại nhân đã chịu tin, nhưng với Tả đại nhân, ngài cũng không tổn thất gì, thử một lần xem, mất gì đâu?”

Đôi mắt quỷ quyệt của Tả Đức Tụng khẽ lóe lên, đột nhiên cười ha hả, giơ tay vỗ vỗ vai Ngưu Hữu Đạo: “Người trẻ tuổi suy nghĩ khá hay!”

Ngưu Hữu Đạo cũng cười: “Chỉ là, không biết Tả đại nhân có ý thế nào?”

“Người trẻ tuổi có lòng nhiệt huyết, có bốc đồng, ta thích!” Tả Đức Tụng chỉ vào mũi hắn cười gật đầu: “Không thể giúp ngươi đòi nợ, nhưng ta cũng có thể nhắc nhở trong cung một chút giúp ngươi về chuyện này. Còn chuyện trogn cung có trả tiền cho ngươi không thì ta không thể chi phối.”

Ngưu Hữu Đạo nhoẻn cười đáng yêu: “Tiền tài là vật ngoài thân, có thể làm quen với Tả đại nhân mới là quan trọng nhất. Nếu Tả đại nhân nói món nợ này không thể đòi, ta sẽ lập tức coi như cặn bã, đảm bảo không nhắc lại về món nợ này của Trưởng Công chúa!”

“Nợ của ngươi có đòi được không là chuyện của ngươi, hai triệu kim tệ, một khoản tiền lớn như vậy, ai dễ dàng bỏ được?” Tả Đức Tụng khoát tay áo, vỗ vỗ tay hắn: “Sau này nếu muốn tới Tả phủ ngồi một chút lúc nào cũng có thể đến. Với bên ngoài cứ lấy danh nghĩa đại diện Dung Bình Quận Vương đến đi!”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý y. Không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào phủ đệ của Đại hành lệnh nước Tề, đừng nói là thường xuyên đến, dù là tình cờ đến cũng có thể dễ dàng bị người ta nắm đuôi!

Lấy danh nghĩa của Thương Triều Tông đến thì khác. Bên Thương Triều Tông, ở một góc nào đó, thì có thể coi như nước Yến. Lấy danh nghĩa Thương Triều Tông chẳng khác nào là sứ thần mà chư hầu Thương Triều Tông lén phái tới. Mà Tả Đức Tụng chưởng quản ngoại giao của nước Tề, lui tới là chuyện đương nhiên.