Huyền Tử Xuân bị vẻ mặt khinh bỉ làm cho sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn dùng lời khiêu khích: “Vậy tức là không dám rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cảm giác không có được thứ mình muốn nên muốn giành được ta có thể hiểu, nhưng tốt nhất vẫn nên lý trí một chút. Ta nhắc nhở ngươi lần cuối, cũng coi như cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi bây giờ đi còn kịp, một khi ta thật sự đồng ý lời khiêu chiến của ngươi, cái mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được, ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Thế này là muốn dọa mình rút lui sao? Huyền Tử Xuân lập tức bị ép cho sốt ruột: “Có phải đối thủ không cũng phải giao thủ rồi mới biết được!”
Ngưu Hữu Đạo uống rượu trong chén, đặt sang một bên, để mặc Lệnh Hồ Thu như cười như không rót rượu giúp: “Muốn ta đồng ý ngươi cũng được, ta cho ngươi một cơ hội mượn ta để dương danh nhưng ta muốn biết, ta được lợi gì, không được lợi ích gì dựa vào cái gì mà ta phải đồng ý với ngươi?”
Huyền Tử Xuân: “Ngươi muốn lợi ích gì?”
Ngưu Hữu Đạo đánh giá nàng ta từ trên xuống: “Ta thấy ngươi cũng chẳng bỏ ra nỗi được lợi ích gì cho ta, thế này đi, nếu ngươi thua, bản thân ngươi mặc ta xử trí.”
Huyền Tử Xuân: “Được, một lời đã định!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói miệng ai chả nói được, sao ta biết sau này ngươi có nuốt lời hay không, thế này đi, đưa hai bằng hữu bên cạnh ngươi ở lại làm con tin.”
“Cái này...” Huyền Tử Xuân hơi do dự, nhìn bằng hữu bên cạnh.
Hai nam tử kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại để mắt tới hai người bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta thua, ngươi đem ta làm con tin đổi lại hai người họ, không cần lo ta nuốt lời. Nếu không đồng ý, chỗ này của ta cũng không phải ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi, cứ để mạng lại đi!”
Dứt lời, phất tay ra hiệu với Hắc Mẫu Đơn, chung quanh lập tức xuất hiện mười tu sĩ vây ba người chính giữa.
Ba người vội vàng tựa lưng vào nhau cảnh giác bên ngoài, Huyền Tử Xuân lớn tiếng nói: “Ngưu Hữu Đạo, nơi này không phải quận Thanh Sơn Yến quốc, đây là kinh thành Tề quốc, nghiêm cấm tự mình đánh nhau nhiễu dân, kinh động đến tu sĩ thủ hộ ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nâng chén bên môi: “Ta bóp ch.ết ba người các ngươi như bóp ch.ết ba con kiến, chỉ bằng ba người các ngươi không xứng để ta không chịu nổi. Ta thật sự hoài nghi sao ngươi có thể sống đến tu vi Kim Đan kỳ. Ta hỏi lại lần cuối, đồng ý không?”
Ba người tựa lưng vào nhau căng thẳng cao độ, dường như đã không còn lựa chọn nào khác, liều mạng phản kháng xông ra ngoiaf sao? Dám sao?
“Tử Xuân, phải trông cậy vào cô rồi.” Một nam tử buông kiếm trong tay xuống.
“Tử Xuân, chúng ta tin tưởng cô.” Một nam tử khác cũng buông vũ khí xuống, không tin cũng không được, không có lựa chọn nào khác.
Rõ ràng, bản thân hai nam tử cũng đồng ý làm con tin.
Ánh mắt Huyền Tử Xuân lộ ra tia bi phẫn nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, cắn răng chấp nhận. Mình vội vã tìm đến cửa như vậy là hy vọng ngày nào đó mình cũng có được một thế lực giống Ngưu Hữu Đạo, cũng có thể từ trên cao nhìn xuống, cũng có thể vênh váo hung hăng như vậy sao?
“Được!” Huyền Tử Xuân lớn tiếng nói: “Một lời đã định, ta đáp ứng! Sáng mai, một trận chiến ở Phi Bộc đài núi bắc ngoài thành, có dám không?”
“Cứ quyết như vậy đi!” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, khua tay nói: “Thả nàng đi!”
Đám người vây quanh mở ra một con đường, Huyền Tử Xuân đi ra khỏi vòng vây rồi lại quay người lại, chậm rãi lui ra sau vừa nhìn đồng bọn của mình.
Những người vây quanh trực tiếp bước lên tước binh khí của hai nam tử, trực tiếp hạ cấm chế lên người hai con tin rồi nhốt slaij.
Hai nam nhân cũng không phản kháng, đã đồng ý làm con tin thì cũng không cần thiết phải phản kháng nữa chỉ đưa mắt nhìn Huyền Tử Xuân lùi đi.
Cuối cùng, Huyền Tử Xuân dứt khoát quay đầu, bước nhanh rời đi.
Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau, sao cảm thấy là lạ, cảm thấy hình như trận khiêu chiến này đã đổi vị, rõ ràng là Huyền Tử Xuân đến đây khiêu chiến, sao lại cảm thấy giống như đổi thành Ngưu Hữu Đạo ép Huyền Tử Xuân khiêu chiến vậy?
Phong Ân Thái lên tiếng nói: “Đệ đồng ý người này sẽ còn có người tiếp theo, khiêu chiến kiểu này e là sẽ không chấm dứt được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Không đồng ý cũng sẽ có người tìm đến cửa không dứt.”
Lệnh Hồ Thu: “Đệ cũng không thể nhận khiêu chiến mãi như vậy được?”
“Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này đều không giải quyết được, ta cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa.” Ngưu Hữu Đạo ngoài cười nhưng trong không cười một tiếng, chợt ra hiệu với ngoài đình ngăn mấy người đang áp giải hai nam nhân đi.
Cả đám dừng bước nhìn lại, không biết hắn lại phân phó gì.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Chặt đầu hai người bọn hắn xuống, ngày mai mang theo đưa cho Huyền Tử Xuân kia!”
Cả đám sững sờ.
Hai nam tử bị giải đi chấn kinh.
Một người gầm thét: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói không giữ lời!”
Một người khác kinh hô: “Ngưu Hữu Đạo, lật lọng là tiểu nhân!”
Vừa la lên liền bị người ta điểm huyệt câm, chúng ở đó liều mạng giãy dụa cũng vô cụng, thật sự đúng là liều mạng giãy chết.
Ngưu Hữu Đạo mặt không biểu cảm, hờ hững nâng chén rượu chậm rãi nhấm nháp, không nhìn ra ngoài thêm nữa.
Thế là cả đám xác nhận ý của hắn không phải là dọa dẫm mà là muốn giết thật.
Hai nam tử lập tức bị đẩy lên trước vườn hoa, hai vệt sáng lạnh lẽo, tay giơ lên chém xuống, máu tươi phun vào bụi hoa, mấy nhánh hoa bị máu tươi vẩy lên mà làm cho cành cây lay động trong máu tươi tí tách, hai cái đầu rơi xuống đất.
Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái nhìn nhau im lặng, còn tưởng rằng lưu lại hai người thật sự là muốn làm con tin, ai ngờ là muốn đầu hai người, mà hai người ngay cả phản kháng cũng không cách nào phản kháng.
Lưu lại, mất mạng, chỉ đơn giản như vậy!
Trước đó còn nói cái gì đánh nhau sẽ kinh động pháp sư thủ hộ kinh thành, căn bản đâu có chuyện đánh nhau. Dăm ba câu của Ngưu Hữu Đạo đã nhẹ nhàng gặt đầu hai người, không hề nổi chút gợn sóng nào.
Hôm nay Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái coi như đã được lĩnh giáo thủ đoạn độc ác không cần tốn nhiều sức nay, tên này đúng là giết người không chớp mắt nhưng tay không hề dính giọt máu tươi.
Họ đều có cái nhìn mới về Ngưu Hữu Đạo, trông tuổi còn trẻ nhưng hình như trên tay dính máu tanh không biết bao nhiêu người.
Sau khi trải qua chuyện này họ đều có cảm giác, hình như Ngưu Hữu Đạo này không có thiện niệm gì, ai dám chọc hắn sẽ giết người không khách khí!
Lệnh Hồ Thu liếc mắt hiện trường được thu dọn bên ngoài, nhàn nhạt nhắc nhở: “Lão đệ, đệ giết hai người bọn họ, ngày mai làm sao giải thích với Huyền Tử Xuân kia?”
“Ta cùng bọn hắn không oán không cừu, bọn hắn lại chạy đến tìm ta gây phiền phức, dám làm phì phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Ngưu Hữu Đạo nâng chén mời y, cười hỏi: “Cần giải thích sao?”
Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo thêm hai cái, đã bị chấn nhiếp trong vô hình!
Đoạn Hổ tiễn Huyền Tử Xuân quay về nhìn thấy hiện trường thanh lý nhặt xác ít nhiều cũng sững sờ, có điều vẫn bước nhanh vào trong đình, lại dâng lên một tiếp mời: “Đạo gia, lại có người tới khiêu chiến.”
Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau lắc đầu, cười khổ.
“Không xem.” Ngưu Hữu Đạo không nhận thiếp mời mà đưa thư khiêu chiến trên bàn cho Đoạn Hổ: “Ta không rảnh rỗi đi ứng phó với bọn hắn, cầm thư khiêu chiến này ra cổng cản khách. Nếu lại có người đến nói với bọn hắn, ta đã đồng ý với Huyền Tử Xuân ngày mai đấu ở Phi Bộc đài núi bắc ngoài thành. Muốn khiêu chiến chờ ta với Huyền Tử Xuân đánh xong hẵng tính, bảo bọn hắn đừng gấp, cứ đến từng kẻ một!”
“Rõ!” Đoạn Hổ đáp, nhận thư khiêu chiến của Huyền Tử Xuân rồi đi.
Phong Ân Thái hỏi: “Đệ thực sự định ứng chiến từng tên một à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần có người khiêu chiến.”
Phong Ân Thái: “Vậy đệ còn thời gian quan tâm chuyện chiến mã sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, giải quyết từng vấn đề một, có gấp cũng không gấp được.”
Lệnh Hồ Thu im lặng, trên đường đi chậm rãi dạo chơi, bây giờ rảnh rỗi ứng khó từng kẻ khiêu chiến, vị này giống đến đây vì chiến mã sao? Không hiểu tên này rốt cuộc muốn làm gì? Đáng tiếc miệng hắn quá kín, chuyện không muốn nói ngươi có hỏi cũng không hỏi được.