“Nhu cầu không cao, trong thời loạn lạc, sẽ không có mấy ai cần loại thuyền này, đương nhiên sẽ không có nhiều thợ thuyền chế tạo thuyền này. Cứ coi như là một trăm thuyền đi, với bất kỳ quốc gia nào, muốn chế tạo một trăm hải thuyền lớn như thế, chỉ sợ có dốc hết quốc lực cả năm cũng khó mà làm được. Thợ dạng này cũng có nghề riêng, dù ngài có kéo cả đống tu sĩ đến giúp cũng vô dụng, việc này không phải chỉ cần pháp lực cao thâm là làm được.
“Đạo gia, ta thấy vừa rồi Công Tôn huynh nói không sai. Khả năng cải tạo khoang thuyền là rất lớn, thợ mộc bình thường cũng có thể làm được, bớt dùng sức, cũng bớt phiền phức. Tạo ra thuyền lớn như vậy, mà nhiều như thế, chỉ hơi không để ý một chút thôi sẽ dễ dàng gây nên động tĩnh lớn, cẳn bản không thể giữ bí mật được. Đối phương hẳn sẽ không làm như vậy.”
Công Tôn Bố gật đầu: “Chính là lý do này!”
Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ gật đầu. Hắn cũng cảm thấy Hắc Mẫu Đơn nói có lý. Hắn cũng hiểu chút đạo lý, chỉ là chưa từng tiếp xúc với thuyền biển nên không chắc chắn, nên mới cẩn thận hỏi kỹ thôi.
Giờ nghĩ lại, lúc trước mình chỉ nghĩ dùng hải vận vận chuyển chiến mã khá chắc chắn, không ngờ lại có nhiều chuyện phức tạp rắc rối như vậy. Hắn còn tưởng dễ tìm thuyền lắm.
Nghĩ một lát, hắn lại hỏi: “Các ngươi thấy các nước có được bao nhiêu thuyền lớn như vậy?”
Công Tôn Bố đáp: “Cái này khó nói. Phỏng chừng tu sĩ bình thường sẽ không ai quan tâm đến điều này, có điều, ta có ấn tượng ở nước Vệ loại hải thuyền này tương đối nhiều.”
Hắc Mẫu Đơn tán thành: “Xét về vị trí, một sa mạc và một cao nguyên khó có thể vượt qua chia bảy nước ra làm hai, bốn nước Tống, Hàn, Triệu, Yến một nửa, ba nước Tấn, Tề, Vệ một bên. Trong bảy nước, bốn nước thứ nhất khá nghèo, ba nước sau khá giàu có, mà trong đó, xem như nước Tấn là nghèo nhất trong ba nước, có điều, nước Tấn có ưu thế rèn đúc binh khí dài, có vũ lực cường hãu nhất, phong trào thượng võ rất nồng đậm, cũng là nước mạnh nhất trong bảy nước, nhưng quốc lực vẫn không bằng hai nước Tề và Vệ, vẫn bị hai nước liên thủ áp chế. Nếu tách riêng ra, không quốc gia nào xứng là đối thủ của nước Tấn.”
Ngưu Hữu Đạo không nhịn được mỉm cười. Điều này hắn nhận ra được, không cần nàng phải nói. Nhưng hắn phát hiện ra từ khi đến quận Thanh Sơn, thấy được vài thứ, nữ nhân này đã thay đổi thực sự khá nhiều, bèn cười ngắt lời: “Chuyện này có liên quan đến nước Vệ sao?”
Hắc Mẫu Đơn đáp: “Đương nhiên là có. Nước Tề khá giàu có, là vì các nước khác cần chiến mã của họ, năm nào cũng đem một đống tiền tài vật tư sang trao đổi chiến ãm. Nhưng nước Tề cũng không dám bán nhiều. Tương tự như vậy, nước Tấn cũng không thể bán quá nhiều vũ khí cho các quốc gia khác tránh họ uy hiếp mình. Chỉ có nước Vệ. Địa thế và khí hậu của nước Vệ được trời cao ưu ái, lương thực gieo xuống gần như không cần chăm sóc, một năm cũng có thể thu được ba vụ.”
“Hàng năm, nước Vệ bán rất nhiều lương thực cho các nước khác đổi lấy tiền tài. Bốn nước Tống, Hàn, Triệu, Yến nếu không được nước Vệ cung cấp lương thực, chỉ bằng hoàn cảnh bản thân mình, chỉ sợ đã đổ bại từ lâu. Nước Vệ chỉ cần cắt đứt nguồn cung lương thực hco họ, bốn nước sẽ lập tức tan tành. Đương nhiên nước Vệ cũng không dám làm vậy, bằng không, bốn nước không còn đường sống, nước Vệ chính là kẻ xui xẻo đầu tiên.”
“Đương nhiên, tuy nước Vệ giàu nhưng bách tính lại chẳng tốt đẹp gì, cũng chỉ có mấy môn phái tu hành cướp bóc sau lưng là giàu thôi…”
Ngưu Hữu Đạo nghe mà hai mắt giật gaiajt, sao cảm giác nữ nhân này càng nói càng xa.
“Khụ khụ!” Công Tôn Bố cũng không nghe được tràng thao thao bất tuyệt này, vội ho khan ngắt lời: “Đạo gia, ý của Mẫu Đơn muội muội là, nước Vệ thường dùng hải thuyền vận chuyển lương thực đến các nước khác, nên ở nước Vệ tương đối nhiều hải thuyền loại này!”
Ngưu Hữu Đạo “À” lên một tiếng, hỏi lại: “có khoảng bao nhiêu?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Cái này thực sự không quan tâm, nên ta cũng không rõ.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Ít nhất nước Vệ có cả ngàn chiếc thuyền lớn như vậy, các nước khác gộp lại chưa chắc đã nhiều bằng nước Vệ. Có điều, ta phỏng chừng Bắc Châu cũng không thể mua cả hàng trăm thuyền lớn từ nước Vệ như vậy. Hơn trăm hải thuyền lớn, xuất phát cùng một nơi, quá nổi bật đi.”
“Có con số như vậy xem ra muốn mua cũng không khó, nói vậy, khả năng cải tạo rất lớn….” Ngưu Hữu Đạo xoa xoa cằm lẩm bẩm.
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, nói đến đây, nếu chiến mã của chúng ta muốn đi đường biển, sợ là phải chuẩn bị chuyện thuyền vận chuyển sớm thôi.”
Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười mắng: “Chuẩn bị? Chuẩn bị thế nào? Lan man mãi vậy giờ mới nói đến chính sự sao. Nếu bây giờ nhân của chúng ta mới lặng lẽ chuẩn bị thuyền không biết đến khi nào mới xong. Còn chuẩn bị cái rắm! Huống hồ, không biết có kiếm được chiến mã không nữa. Chuyện này là do ta, lúc trước ta không để ý, khi ra quyết định đã tính sót, độ khó đã vượt qua tính toán của ta.”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Lẽ nào là đi đường bộ? Chỉ sợ sẽ còn phiền phức hơn, các điểm cần khơi thông sẽ càng nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo không trả lời, chỉ chắp tay đi qua đi lại hai bước cân nhắc, chợt chìa tay ra với Hắc Mẫu Đơn: ”Địa đồ!”
Hắc Mẫu Đơn lập tức lấy địa đồ ra, mở rộng, treo trên tường.
Ngưu Hữu Đạo đứng trước địa đồ, lẩm bẩm lời hung ác: “Ta không tin, nhiều thuyền như vậy còn có thể ẩn thân sao? Trước hết cứ mặc kệ chuyện khác đi đã, nhất định phải đào móc ra vị trí thuyền của Bắc Châu cho ta. Sống phải thấy thuyền, chết phải thấy xác. Ta không chiếm được, Bắc Châu cũng đừng mong sờ vào!”
Lời độc ác ai cũng nói được, nhưng hiện thực khiến Công Tôn Bố hơi khó xử: “Đạo gia, thế Tề quốc lớn như vậy, với tình hình lục soát hiện này, lặp đi lặp lại hẳn cũng chỉ có kết quả như vậy, muốn tăng thêm lực độ thì cần nhân thủ. Nhân thủ trong số đệ tử chúng ta căn bản không đủ dùng, có thể mời ba phái và Thiên Ngọc môn điều động nhân thủ đến giúp đỡ?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ khoát tay: “Mấy nhà đó người đông phức tạp, phương diện khác có lẽ còn dùng được một chút, làm việc này ta không yên lòng, việc này ta có ý định khác, tạm thời không thể kinh động bọn hắn, cố gắng giữ bí mật đi.”
Công Tôn Bố và Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, không phải ngươi muốn quấy loạn Bắc Châu sao? Động tĩnh làm cho thật lớn khiến cho Bắc Châu không thể đắc thủ không tốt sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, Công Tôn huynh nói không sai, với chút nhân thủ trước mắt của chúng ta muốn đào chút manh mối ở nơi lớn như vậy đúng là thật sự không đủ dùng, việc này đối phương chắc chắn cũng muốn hành sự bảo mật, sẽ không để cho người ngoài tuỳ tiện phát hiện.”
“Tìm manh mối?” Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn: “Manh mối lớn nhất chúng ta đã nắm giữ, biết bọn hắn muốn âm thầm làm chuyện gì, biết bọn hắn muốn dùng phương thức hành sự vận chuyển đường biển, đây chính là manh mối lớn nhất! Chúng ta đã nắm giữ tiên cơ, địch sáng ta tối, không có lý do gì không tìm thấy bọn hắn, nhiều thuyền như vậy có thể bay đi được sao? Chỉ cần kế hoạch của bọn hắn không thay đổi, ta không tin không tìm thấy bọn hắn.”
Công Tôn Bố chần chờ nói: “Có phải bọn hắn đã đắc thủ, thuyền đã xuất phát rồi không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không thể nào! Chúng ta biết được tin tức về đường thủy Hàn quốc ở Vô Biên các, bên kia bọn hắn vừa mới đi kiểm tra xác nhận đường thủy, trước khi xác nhận đường thủy có an toàn không, bên kia không thể nắm chắc mà vận chuyển nhiều chiến mã như vậy được, chẳng lẽ nhiều tiền quá không có chỗ xài sao? Chúng ta nắm được tình hình, lập tức sắp xếp nhân thủ tiến hành kiểm tra loại bỏ tuyến đường ven biển Tề quốc, nghe những gì các ngươi vừa nói ban nãy, ta càng có lý do tin rằng, mớ chiến mã kia vẫn chưa rời khỏi cảnh nội Tề quốc.”
Tay hắn gõ gõ địa đồ: “Giờ chúng ta căn cứ vào tình hình đã có để lần manh mối chứ đừng nên nói một đống những lời vô ích làm rối tầm nhìn của mình, làm cho thật rõ manh mối,phương hướng mục tiêu của chúng ta dĩ nhiên có thể rõ ràng. Theo các ngươi nói, không có khả năng là tự tạo thuyền, chỉ có thể cải tạo thuyền. Vậy trước tiên chúng ta xuống tay từ thuyền bè, ta hỏi các ngươi, các ngươi cảm thấy bọn hắn cải tạo thuyền có thể để ở nơi như thế nào nhất?”