Đạo Quân

Chương 400: Hoàn Khố Đệ Tử (2)




“Ta nói thẳng, ngươi từ biên quân tới cũng biết, một số kẻ liên thủ trên dưới bán chiến mã ra ngoài trục lợi, còn muốn giết người diệt khẩu đó phải to gan chừng nào? Đó mới là kiếm tiền không sợ chết, chúng ta chỉ buôn bán hợp lý, kiếm c hút tiền trinh thôi, sẽ không ai ngứa mắt, sẽ không ai tìm ta gây phiền phức đâu. Chưa kể, dựa vào cái gì mà dám tìm ta gây phiền phức? Bên ngoài bán giá thấp, trong cung bán giá cao hơn cũng là chuyện bình thường, khẳng định đồ ăn cung ứng trong cung phải tốt hơn bên ngoài chứ, ai dám nói là không phải?”

“Ta cũng không cần ngươi làm ra đậu hũ cao sang hơn, chỉ cần thứ ngươi đưa vào trong cung tươi mới hơn, vừa ra lò là đưa đi ngay, khi làm sạch sẽ cẩn thận hơn, chuyên chú hơn, chúng ta bỏ thêm nhiều tinh lực, dùng thêm nhiều nhân công, đương nhiên sẽ làm ra được thứ tốt nhất, giá tiền bán cao hơn cũng là hợp tình hợp lý, ai có thể nói cái gì? Nếu ngươi yêu cầu bán giống bên ngoài, mới thực không hợp lý. Ta khơi thông quan hệ cũng phải tốn tiền, làm thế, không những không có lãi, mà còn phải bù thêm tiền vào trong cung sao? Ý ta ngươi hiểu chứ”

Viên Cương không ngốc, nói đến thế rồi còn không rõ sao? Quay tới quay lui, nói tới nói lùi, thực ra đồ bán vào trong cung chẳng khác gì đồ bán bên ngoài, chỉ là nói cho hay hơn thôi, đồ đưa vào trong cung là tốt nhất!

Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Hô Diên Uy vẫn hơi là lạ. Hắn ta phát hiện có vẻ vị này rất tích cực với việc bán đậu hũ, bình thường không hỏi thì thôi, nhúng tay vào một cái, bán một cái là bán thẳng vào hoàng cung. Con đường này, không phải ai cũng có thể đi.

Đương nhiên Hô Diên Uy phải tích cực rồi. Trong nhà lấy tiền của y được chia sung công, bản thân chỉ giữ lại được một phần, đương nhiên y phải tìm cách bán buôn khá hơn một chút rồi, đương nhiên sẽ nhìn tới cái nhà giàu nhất nước là hoàng cung kia.

Với người bình thường, hoàng cung rất thần bí cao xa, nhưng với y, y biết rất nhiều người trong cung, chuyện tiện tay dễ làm vì sao không làm, tiền kiếm hợp tình hợp lý, vì sao không kiếm?

Viên Cương lại hỏi: “Ngươi làm vậy, Thượng tướng quân có biết không?”

Hắn ta tới tìm Hô Diên gia “kêu oan” là vì nghe nói nhân phẩm Hô Diên Vô Hận không tệ, nếu không cũng sẽ không dám tìm tới Hô Diên gia.

Hô Diên Uy lại hỏi: “Biết cái gì? Đồ ăn ai cũng khen ngon, ai có thể nói người trong cung không thể ăn? Trong cung tới tìm ta, muốn ta tiến cống, ta có thể không nghe sao?”

Được rồi, Viên Cương hiểu rồi, nhất định đây là lời gia hỏa này sẽ dùng để trả lời lão tử nhà mình, đoán chừng Hô Diên Vô Hận cũng không thể làm gì khác.

Xem ra hắn ta hiểu được phần nào nguyên nhân Hô Diên Vô Hận chỉ cho đứa nhi tử này một chức quan nhàn tản không cho thực quyền, ước chừng ông ta biết phẩm tính nhi tử, cho nó quyền lực càng lớn, nhất định có thể gây ra chuyện càng lớn.

Cao chưởng quỹ cười cười chen lời: “Thực ra đậu hũ này tiêu hao lớn nhất vẫn là đường, đưa tiến vào cung có thể bớt đường đi. Trong cung không thiếu đường, khẩu vị khác nhau, là ngọt hay mặn, muốn dùng thế nào có thể tự thêm, chúng ta có thể giảm được một khoản giá thành!”

Mấy năm nay đúng là đường không có rẻ.

Hai mắt Hô Diên Uy sáng lên, dựng ngón cái khen ngợi: “Lão Cao, ta không nhìn lầm ngươi, không hổ là họ Cao!”

Viên Cương hơi nhíu mày, phát hiện ra, quả nhiên vật họp theo loài, trách không được hai người này có thể làm chủ tớ.

Cao chường quỹ cười hắc hắc, như thể muốn nói “Quá khen quá khen”, chợt bổ sung thêm: “Tam thiếu gia, gần đây có không ít người của đại hộ nhân gia tới hỏi xem chúng ta có thể đưa hàng tới không, ý tứ cũng giống như hình thức ngài đưa hàng vào cung ấy, nhưng cũng không cần nhiều như trong cung, hy vọng chúng ta có thể đưa một lượng nhất định đến cửa.”

Hô Diên Uy cười ha ha nói: “Có vài bằng hữu cũng tìm tới ta nói tới việc này, nói rằng sáng sớm ăn chút đậu hũ này cũng không tệ, muốn ta đưa một lượng nhất định đến nhà cho họ mỗi ngày. Ta đang muốn nói chuyện này với các ngươi, để các ngươi thu xếp.”

Cao chưởng quỹ lại nói: “Tam thiếu gia, ta còn một ý tưởng.”

“Nói!” Hô Diên Uy phất ống tay áo thoải mái ra lệnh, y đang rất vui, kiếm được tiền mà.

“Ta có quan sát, Kinh thành lớn như vậy, quán của chúng ta lại nằm ở ngoài rìa, thực ra phần lớn người vẫn phải đi xa mới mua được, rất phiền phức! Thứ này chúng ta có thể vận chuyển bằng thùng. Ta đề nghị cứ mỗi một khu vực của Kinh thành chúng ta đặt một cửa hàng, mỗi ngày cho người đưa một hai thùng đến bán. Kinh thành lớn như thế, nhiều tửu lâu như thế, sẽ bán được rất nhiều.”

Hai mắt Hô Diên Uy sáng rực lên, mơ màng nói: “Nếu cả Kinh thành được ăn đậu hũ của chúng ta, một năm kiếm mười vạn không khó!” Y quay phắt đầu lại, gào lên: “Chuyện tốt như vậy, mua bán hợp lý hợp pháp như thế, có tiền không kiếm là kẻ ngốc. Các ngươi còn lề mề cái gì, mau mau đi xử lý đi! Các ngươi có biết chậm trễ một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”

Tựa như chính y cũng không thể chờ được.

Viên Cương buồn bực, sao hắn ta cảm thấy vị này khá giống Viên Phương.

Cao chưởng quỹ nói: “Tam thiếu gia, người của chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó được với cục diện hiện tại, muốn đưa hàng vào trong cung phải thuê thêm người rồi, đừng nói đến chuyện bán khắp Kinh thành, càng cần nhiều người hơn.”

“Có thể thuê thêm người mà!” Hô Diên Uy nói một cách đương nhiên, như thể “chuyện này còn cần ta dạy các ngươi sao?”: “Chúng ta muốn kiếm nhiều tiền, còn tiếc mấy đồng tiền công sao?”

Viên Cương lên tiếng: “Việc này ta sẽ thu xếp!”

Thực không ngờ, đây cũng chính là mục đích hắn ta bán đậu hũ. Hắn ta cũng cần phải sắp xếp cho nhân thủ của mình vào dần, cần phải có thân phận hợp lý, cần phải bố trí khắp các nơi trong Kinh thành một cách phù hợp, kịp thời nắm được các biến động, dù chỉ là chút gió thổi cỏ lay. Tóm lại, dù Đạo gia có cần hay không, hắn ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp vạn nhất Đạo gia cần đến, chuẩn bị trước một chút luôn không sai.

Hắn ta vẫn muốn tìm cơ hội nói ra, ai ngờ Cao chưởng quỹ lại nói ra trước mình rồi, thế càng tốt hơn!

Thực ra mới đầu y cũng không nghĩ món đậu hũ này lại bán đắt hàng đến thế.

Hô Diên Uy lại hỏi: “Sân bãi có đủ không? Ở đây là ngoài rìa, giá tiền rẻ, nếu không đủ ta sẽ cho người quanh đây chuyển đi, mua lại toàn bộ phòng ở xung quanh. Tiền vốn ta có thể ứng trước ra cho ngươi, sau này có tiền rồi trả.”

Cao chưởng quỹ gật đầu: “Ta thấy có thể. Đông gia, theo ngài thì sao?”

Viên Cương lặng lẽ gật đầu, sau này người của hắn ta đến cũng cần chỗ đặt chân.

“Được. Việc này cứ để cho ta xử lý, mai ta sẽ cho người tìm đến các nhà xung quanh nói chuyện, tranh thủ hoàn thành trong vòng ba ngày, các ngươi không cần lo.” Hô Diên Uy vung tay lên nhận lấy việc này, lại hỏi: “Còn có vấn đề gì khác không?”

Viên Cương nhắc nhở: “Tam thiếu gia, gần đây người ta không trồng nhiều đậu nành, nếu chúng ta muốn cung cấp đậu hũ cho cả kinh thành, chắc chắn không đủ đậu nành.”

Hô Diên Uy vỗ ngực: “Việc này để ta xử lý, sau này ta sẽ cho người tới các nơi khác liên hệ mua đụa nành, nếu thực sự không đủ, cứ cố gắng ứng phó qua năm nay đi, sang năm ta sẽ cho quản gia trong nhà sắp xếp người chuyên môn trồng đậu nành, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta không tin tiền đưa ra còn có người không chịu nhận. Chút chuyện này không đáng gì, còn có có khăn gì nữa không? Còn việc gì nói luôn đi, xử lý luôn một thể, ta không có thời gian để chạy đến đây hàng ngày đâu!”

Cao chưởng quỹ nhắc nhở: “Tam thiếu gia, có chuyện không thể không phòng, giá đậu hũ của chúng ta không cao, bán nhiều mới kiếm được nhiều tiền, nên phải giữ bí mật cách làm đậu hũ này! Đừng để cho người khác trộm đi, cướp mối làm ăn của chúng ta!”

“Dám! Không sợ chết thì thử xem!” Hô Diên Uy trừng mắt hổ, đầy sát khí đe dọa: “Đậu hũ của chúng ta bán cả vào trong hoàng cung, có ai không biết đậu hũ này là độc quyền của nhà chúng ta. Tên vương bát đản nào dám cướp mối làm ăn của chúng ta thử xem. Ra một nhà ta đánh một nhà. Làm tặc trộm đồ còn nói lý sao? Hô Diên gia ta luôn nghiêm khắc kỷ cương, chưa bao giờ quơ tay vơ loan, làm chút việc buôn bán hợp lý hơp pháp, ai dám chặn đường kiếm tiền của ta? Thử xem! Hôm nay ta nói luôn, món đậu hũ này, cả nước Tề chỉ có một Hô Diên gia ta làm, kẻ nào không biết sống chết dám mạo hiểm thử xem, tưởng thiết kỵ Hô Diên gia ăn chay sao?”

Viên Cương nhìn y, hoàn khố đệ tử, ác thiếu Kinh thành điển hình!