Tô Chiếu quay đầu lại hỏi: “Lai lịch ra sao?”
Tần Miên đáp: “An Thái Bình, là ông chủ quán đậu hũ này, khi kiểm tra quán đậu hũ không thể không kiểm tra hắn ta.”
“Người này vốn là quân sĩ trong quân, là quân sĩ cố thủ biên quan, khi có người lén lút đưa ngựa xuất quan đã xảy ra xung đột với vị trí trú quân của hắn ta. Một đám người gần như bị giết sạch, chỉ còn có hắn ta và mấy người may mắn chạy trốn thoát được. Chuyện này vốn là có vấn đề, có người cấu kết trên dưới vận chuyển chiến mã xuất quan, còn muốn diệt khẩu. Mấy người này coi như nhặt lại được một cái mạng lại bị coi là đào binh, có người muốn giết họ. Kết quả, họ không phục, thực sự làm đào binh, trốn đến Kinh thành, chặn Hô Diên Uy lại, nhờ Hô Diên Uy tìm lão cha là Hô Diên Vô Hận, cũng có tin đồn là bắp ép Hô Diên Uy. Nói chung, cuối cùng là được Hô Diên gia hỗ trợ, mấy người được khai trừ quân tịch, giữ lại được một mạng, sau đó kinh doanh quán đậu hũ này ở Kinh thành.”
“Ồ!” Tô Chiêu như ngộ ra điều gì, khẽ gật đầu: “Lá gan không nhỏ, cũng coi như mạng lớn! Nói vậy, thân phận hắn ta chắc không có vấn đề gì!”
Tần Miên cũng gật đầu: “Dằn vặt ra chuyện như vậy trên dưới đều tra cả, lai lịch thân phận đều không có gì đáng nghi ngờ.
Đang nói chuyện, bên ngoài có người đưa tới một bát đậu hũ, bát đựng bằng gốm thô màu đen khá đẹp.
Nhấc nắp lên, hương đậu lan tỏa, Tô Chiếu tò mò hỏi: “Thứ này làm từ đậu tương sao?”
“Không giả đâu.” Tần Miên cười ha ha, tự mình kiểm tra một lần mới múc cho nàng một chén nhỏ, đưa lên: “Mời đông gia nêm thử.”
Tô Chiếu cầm thìa, nhẹ nhàng múc một miếng, đưa vào trong miệng, hương đậu thơm nức mũi, trơn mềm thơm ngát, chậm rãi nuốt xuống, lại nghiêng đầu nhìn ra quán đậu hũ bên ngoài qua cửa sổ có vẻ đăm chiêu, nhẹ nhàng nhận xét: “Ngọt!”
Trong sân sau của quán đậu hũ, nhìn Viên Cương tự dỡ một túi đậu tương từ trên xe xuống, Hô Diên Uy thở dài: “Phụ thân muốn ta chuyển lời, nói ngươi trời sinh chính là nhân tài chiến đấu trên sa trường, ngươi làm việc này chỉ uổng phí đại tài, muốn ngươi nghĩ lại chút nữa, quay lại tòng quân sẽ ở ngay dưới trướng ông ấy. Ông ấy đảm bảo tiền đồ cho ngươi!”
Quay lại tòng quân? Viên Cương không nói gì. Hắn ta vất vả lăn lộn mãi mới có được thân phận này, làm sao có thể bỏ đi.
Hắn ta vừa đưa bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn vào cảnh nội nước Tề, đúng lúc biên quân nước Tề có dị biến, cứu được mười binh sĩ bị đuổi giết từ cõi chết trở về. Sau khi biết được chút thông tin, Viên Cương quả quyết quyết định lợi dụng, để năm người mình chọn năm thân phận có bối cảnh gia thế thích hợp để mạo danh thay thế, hấp dẫn truy binh giúp các binh lính kia, giúp họ rời khỏi nước Tề
Năm thân phận giả kia cũng không tệ, đều là tiểu tốt vô danh, ngoài đội nhân mã bị diệt kia thì không ai nhận ra, với những người khác, hoặc với thượng quan, chỉ là năm cái tên trên danh sách.
Nhưng để cho ổn thỏa, khi dẫn truy binh đuổi theo, hắn ta không tiếc mạo hiểm xuất đầu lộ diện mấy lần cho truy binh quen mặt.
Sau đó, hắn ta ôm một bụng đầy “oan khuất” chạy đến Kinh thành nước Tề.
Đến Kinh thành, hắn ta cũng không tùy tiện tìm người kêu oan, mà thăm dò tình hình ở Kinh thành trước, xác nhận Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận là đối tượng tương đối thích hợp để kêu oan, bèn quả quyết bắt nhi tử của Hô Diên Vô Hận, cũng chính là Hô Diên Uy trước mắt, đưa con tin đến trước mặt Hô Diên Vô Hận kêu oan.
Ai ngờ, Hô Diên Vô Hận đã đồng ý rồi, đến lúc nhi tử an toàn đột nhiên lại hạ lệnh bắt họ lại.
Nhưng hơn trăm người cùng xông lên lại bị năm người đánh cho thất điên bát đảo.
“Dừng tay!” Thấy cung nỏ thủ xuát hiệ, Hô Diên Vô Hận đưa tay ngăn cản pháp sư tùy tùng bên cạnh quát lên một tiếng, đuổi lui đám người vây công, đầy thưởng thức khen: “Bảo sao có thể chạy trốn đến được Kinh thành!”
Lúc này Viên Cương mới hiểu thì ra vị Thượng Tướng quân này đang thử mình, kiểm tra năm người mình dựa vào cái gì mà có thể chạy trốn đến Kinh thành khi bị truy sát trùng điệp.
Nhưng sau đó ông ta vẫn giam lỏng bọn họ, đến tận mấy ngày sau mới có một só người tới nhận mặt họ, chính là các quân nhân trong đội quân truy sát họ.
Viên Cương biết, Hô Diên Vô Hận còn đang xác minh thân phận mình, cũng thầm kinh dị với năng lực của vị Thượng tướng quân này, nhanh như vậy đã tìm được người đã từng thấy mặt minh.
Sau đó, bọn họ được giải trừ giam cầm, Hô Diên Vô Hận muốn điều họ tới làm thủ hạ dưới trướng của mình.
Nhưng năm người từ chối, nói rằng mình đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn làm bách tính bình dân.
Hô Diên Vô Hận cũng không ép họ, đồng ý, cũng dặn bọn họ hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu đổi ý, lúc nào cũng có thể quay lại, nên mới có cảnh trước mắt này.
Thấy y không nói gì, Hô Diên Uy thúc giục: “An huynh, ngươi nói gì đi!”
Viên Cương duỗi tay nắm lấy một cái bao bố giữ nó lại, nói: “ Tam thiêu gia, Huynh đệ chúng ta nhặt lại cái mạng này thế nào ngươi cũng biết, thật sự không muốn lại bị cuốn vào bè lũ xu nịnh kia, chuyện của các vị đại nhân bên trên quá phức tạp, chúng ta không thể hiểu được, cũng không làm được, vất vả lắm mới thoát thân, chỉ mong an an ổn ổn sống sót. Ý tốt của Thượng tướng quân, chúng ta tâm lĩnh, nhưng thực sự không muốn quay lại!”
Số đậu nành này là hắn ta mới mua về, ai ngờ vừa hay gặp chuyện này.
Hô Diên Uy khẽ thở dài, có thể hiểu được tâm tình của hắn ta, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Chuyện liên quan đến lợi ích không tránh được sẽ có vài thứ khiến người ta buồn nôn, thấy ngươi đối mặt như vậy, trốn tránh cũng không phải biện pháp hay. Phụ thân ta có thể thưởng thức ngươi như vậy, có hội như thế, bao nhiêu người cầu còn không được, thật sự ngươi nguyện ý chỉ làm một thương nhân cả đời?”
“Làm thương nhân cũng khoogn có gì không tốt. Giờ đây ta rất ổn!”
Hô Diên Uy im lặng. Nói tới đây, y phát hiện ra hình như phụ thân mình đã tính sai.
Mới đầu phụ thân dự định muốn để cho mấy người này đối mặt với hiện thực khi sống ở thế tục, cho bọn họ đụng đầu vào vài tảng đá, tự sẽ biết nên chọn thế nào, nên không miễn cưỡng, cũng không cho rằng mua chút này bán chút kia lại có thể sống tốt hơn. Ai ngờ, chỉ có một món này thôi, mà mấy người này kinh doanh rất tốt, rất biết kiếm tiền, khiến cho phụ thân bó tay. Chuyện đã đồng ý không thể đổi ý, chỉ có thể dặn y ba ngày hai lần đến khuyên nhủ.
Nhưng từ một góc độ khác, hành vi của mấy vị này cũng loại bỏ một vài lo lắng của phụ thân.
Không cần lo lắng người này có mưu đồ gì, căn bản người ta không muốn làm quan, chỉ muốn làm một bách tính bình dân, đương nhiên ông ta không cần lo lắng họ là thám tử trà trộn trong quân.
Lại xem bên này, cả cái bao tải to nặng mấy trăm cân mà người ta có thể nhẹ nhàng vác đi, khí lực đó, người khác nhìn cũng ê răng. Y nhớ lại khi mình bị cưỡng ép, tọa kỵ của mình bị vị này đấm một quyền đổ nhào, thực quá hung mãnh!
Sau đó, họ được phụ thân nhìn trúng, phụ thân nói họ là nhân tài mãnh tướng thống lĩnh biên quân, nhưng lại bị một lũ xu nịnh chôn vùi!
Loại người thà gãy chứ không cong này rất dễ đắc tội với cấp trên, bị chôn vùi như vậy, phụ thân lại cảm thấy là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng phụ thân rất thích họ, muố mời chào, có điều, hết lần này đến lần khác, biến khéo thành vụng, biến thành dạng này!
“Ai!” Hô Diên Uy buông tiếng thở dài, thấy hắn ta vẫn không đồng ý, chỉ có thể đổi đề tài hỏi: “Hôm nay bán được bao nhiêu suất?”
Viên Cương chuyển đồ xong, cao giọng hô: “Cao chưởng quỹ!”
Rất nhanh, một tiểu lão đầu từ trong tiệm ăn chạy ra, hành lễ chào: “Tam thiếu gia, đông gia!”
Viên Cương nhìn sắc trời đang tối dần, hỏi: “Hôm nay bán được bao nhiêu?”
Cao chưởng quỹ cười ha hả: “Có thể bù với hôm qua đóng cửa rồi, còn chưa tính, nhưng đã bán được mười hai thùng!”
Viên Cương hất cằm với Hô Diên Uy, ý là, ngươi nghe rồi đấy.
Hô Diên Uy ngơ ngác hỏi: “Một thùng là bao nhiêu phần?” Bình thường y nào có quan tâm đ ến chuyện này.