Là đế đô của một nước, mức độ phồn hoa trong thành không cần phải bàn cãi. Người đến người đi trên đường, nhà cửa san sát nhau, lại còn có đình viện u tịch.
Đế đô phồn hoa tất chẳng thiếu bướm hoa. Bạch Vân Gian được xưng là nơi tầm hoan tác nhạc đệ nhất kinh thành nước Tề. Chỉ cần nhìn bức tường màu đỏ, ngói màu xanh lá cây, rường cột chạm trỗ bên ngoài là đủ thấy mức độ xa hoa của nó. Khách tới tìm hoan có thể nói là không dứt, những cô gái oanh oanh yến yến trang điểm lộng lẫy nghênh đón bên ngoài. Bên trong đèn sáng cả ngày lẫn đêm không bao giờ tắt.
Ở sâu bên trong lại là một đình viện nhỏ, yên tĩnh, dường như xa rời khỏi trần thế náo nhiệt.
Một tiếng đàn u sầu, buồn bã vang lên từ ngôi lầu các thấp thoáng giữa mấy hàng cây xanh.
Tô Chiếu một thân cung trang ngồi đánh đàn một mình, mười ngón tay lướt một cách tự nhiên trên cây đàn, gương mặt xinh đẹp nhưng lại không có biểu hiện gì.
Nàng đã thay quần áo khác, tư thái cũng thướt tha hơn.
Một người phụ nữ quần áo diễm lệ, vóc người có chút nở nang, trang điểm đậm nghe tiếng đàn mà bước đến. Bà ta đứng lặng im bên ngoài đình viện một lát, sau đó thở dài, chậm rãi bước vào trong đình, đến bên cạnh chiếc đàn, nói: “Nếu Đông gia không vui, cũng đừng đàn nữa.”
Bên ngoài, Tô Chiếu là bà chủ của Bạch Vân Gian, nhưng có một số nhân sĩ trong kinh biết chuyện, đều biết rằng phía sau Đông gia của Bạch Vân Gian là một vị Vương gia nào đó. Mà Tô Chiếu là người được vị Vương gia đó âm thầm độc sủng.
Còn người phụ nữ nở nang này chính là tú bà của Bạch Vân Gian, tên Tần Miên.
Đúng như lời bà nói, hai ống tay áo của Tô Chiếu rũ xuống, buông hai tay đứng dậy không đàn nữa. Nàng bước đến dựa vào lan can nhìn cá bơi trong ao.
Tần Miên bước đến bên cạnh nàng, hỏi: “Đông gia còn canh cánh trong lòng chuyện mà Bạch tiên sinh nói?”
“Chuyện mà ta không làm tốt, sư phụ răn dạy là điều hiển nhiên, ta chỉ cần nghe theo là được.” Tô Chiếu lạnh lùng nói một câu, tâm trạng khó mà thoải mái lại.
Cũng không phải vì bị sư phụ mắng, mà là vì những lời phân tích của Thiệu Bình Ba, nàng biết được thật ra Lệnh Hồ Thu chính là người của Hiểu Nguyệt các, sư phụ rõ ràng đang gạt nàng. Xét theo một góc độ khác, có phải người không tin tưởng nàng hay không?
Tần Miên cười ha hả: “Nếu Đông gia cảm thấy không vui, không ngại ra ngoài giải sầu một chút. Ta biết có một chỗ bán đồ ăn rất ngon, ta sẽ đưa Đông gia đến đó nếm thử, như thế nào?”
Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Ăn thì ăn chỗ nào chẳng được, còn có món gì ngon để ăn chứ?”
Tần Miên cười nói: “Vậy thì không nhất định. Phía nam thành mới mở một quán tên Đậu hũ, bên trong quán rất thú vị, tuyệt không thể tả.”
“Quán Đậu hũ?” Tô Chiếu có chút nghi ngờ, quay đầu lại hỏi: “Cái tên này nghe là lạ, có ý nghĩa gì?”
Tần Miên đáp: “Theo lời người của quán nói, các món ăn đều được làm từ đậu nành, cho nên mới được gọi là Đậu hũ.”
Tô Chiếu có chút không tin: “Ta cũng không phải chưa từng ăn đậu nành, còn có thể làm ra món gì được nữa chứ?”
Tần Miên cười khanh khách: “Đông gia, người đừng để bị lừa. Buôn bán của quán đó đang rất đắt, bây giờ muốn ăn còn phải xếp hàng đấy.”
“Ồ?” Tô Chiếu bắt đầu có hứng thú, gật đầu nói: “Cũng được, chúng ta đến đó xem một chút.”
Thế là hai người bước ra khỏi đình viện. Trên đường đi, Tần Miên ngoắc tay hai bên phải trái, bốn gã đàn ông mặc trang phục hạ nhân xuất hiện đi theo.
Cửa sau Bạch Vân Gian thông ra một con sông. Sau khi mọi người bước ra, liền leo lên một con thuyền được trang trí lộng lẫy, trên thuyền còn treo đèn lồng có chiêu bài Bạch Vân Gian.
Người chèo thuyền bắt đầu chèo đi, con thuyền lắc lư một cái rồi ung dung lướt đi.
Tô Chiếu ngồi trong một khoang thuyền lịch sự, tao nhã, cách một tấm rèm châu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có chút hoảng hốt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Con thuyền đi vòng quanh thành, cũng không biết bao lâu đã đến phía nam thành.
Khi con thuyền vẫn còn đi trên sông, Tần Miên đã chỉ một chỗ có vài cọng liễu đang rung rinh ở đằng xa: “Đông gia, thấy không, cái nơi mà có hàng người rồng rắn xếp hàng chính là quán Đậu hũ.”
Tô Chiếu thuận hướng nhìn theo, chỉ thấy một dòng người chắc khoảng mấy trăm đang xếp hàng. Người mua được đồ thì rời đi, rồi lại có thêm người mới xếp vào hàng. Khách có thể nói là nối liền không dứt.
Tô Chiếu có chút kinh ngạc. Sau khi nhìn thấy tận mắt cái gọi là buôn bán đắt đỏ mà Tần Miên đã nói, vẫn không khỏi cảm khái: “Đậu nành mà cũng có thể bán đắt như vậy, chúng ta phải xếp hàng bao lâu mới có thể mua được?”
Vị trí bên cạnh hồ Minh này khá ngược hướng, nhưng có thể kinh doanh một cách thuận lợi như vậy, điều này khiến cho nàng sinh ra hứng thú với cái món gọi là Đậu hũ, có chút không thể chờ đợi được mà muốn nếm thử mùi vị của món ăn, để biết tại sao nó lại có thể hấp dẫn nhiều người đến như vậy.
Tần Miên cười nói: “Nhìn dòng người xếp hàng thì có vẻ dài, nhưng cũng rất nhanh ngắn lại. Đông gia có thấy trên tay họ cầm bát không? Tất cả đều là đồ đựng do bọn họ tự mang đến. Sau khi trả tiền xong thì đi ngay, thời gian rất nhanh. Đương nhiên, bởi vì khách đến không dứt, cho nên nhìn người ta xếp hàng vẫn thấy rất nhiều. Buôn bán của tiệm này có thể nói là từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa, khách vẫn không ngừng, đúng là đắt khách hiếm thấy.”
Tô Chiếu có chút khó hiểu: “Chẳng lẽ bọn họ không cung cấp chỗ ngồi cho khách ăn tại chỗ sao?”
Tần Miên đáp: “Ta cũng cảm thấy tò mò khi nghe qua nơi này. Lúc mới bắt đầu, bọn họ cũng thiết kế chỗ ngồi, nhưng về sau buôn bán tốt quá, nếu để cho khách ngồi ăn tại chỗ, chỉ sợ Bạch Vân Gian của chúng ta cũng chứa không hết nhiều người như vậy. Cuối cùng, không còn cách nào, bọn họ đành đưa ra quy định như vậy. Đương nhiên, bên trong quán vẫn còn nơi để khách ngồi thưởng thức món ăn, nhưng có thiết kế thêm một cánh cửa, cần bỏ thêm một khối ngân tệ mới có thể ngồi đó được. Như vậy, ngoại trừ kẻ có tiền không muốn phiền phức vào trong đó, người bình thường tất nhiên là tình nguyện xếp hàng.”
Tô Chiếu gật đầu, lại hỏi: “Món ăn bán có đắt không?”
Tần Miên lắc đầu: “Đắt hay không là do người. Nói đắt thì đắt, nói không đắt thì không đắt. Nói không đắt là một phần mười đồng, đại đa số người muốn ăn thức ăn tươi thì có thể ăn được. Nói đắt thì chính là số lượng quá ít, chỉ có một chén mà thôi. Nói tóm lại, chỉ có một chén mà đến tận mười đồng. Nghe nói, khi mới mở ra, họ chỉ bán có năm đồng một chén.”
Tô Chiếu cười nói: “Bây giờ lại biến thành hắc điếm, thấy buôn bán tốt thì nâng giá tiền gấp đôi.”
Tần Miên đáp: “Chủ quán giải thích cũng không phải là không có lý. Ông ta nói bởi vì làm số lượng nhiều, giá đậu nành trong thành lại tăng, tiền vốn tăng, giá bán bắt buộc phải tăng theo.”
“Ừm!” Tô Chiếu gật đầu: “Cũng chỉ là một lý do mà thôi. Mấy người buôn bán đậu nành vốn không cần đầu tư nhiều. Bán đắt như vậy, tất nhiên bọn họ chỉ muốn tăng giá. Nhưng, bọn họ buôn bán tốt như thế, không sợ có người muốn nhúng tay vào sao?”
Tần Miên đáp: “Chỗ dựa phía sau của bọn họ chính là gia tộc Hô Diên. Không có bối cảnh, có buôn bán tốt cỡ nào cũng phải xảy ra chuyện. Không nói đến việc quấy rối, chỉ cần người ngang ngược chút cũng đã không chịu xếp hàng rồi. Bây giờ bọn họ có thể quy củ như vậy, tất nhiên là có người có thể trấn trụ cục diện.”
Tô Chiếu kinh ngạc hỏi: “Gia tộc Hô Diên chịu mở một cửa tiệm tại một nơi hẻo lánh như thế này sao?”
Tần Miên đáp: “Lúc đó ta cũng cảm thấy kỳ quái nên đi điều tra một chút. Chỗ dựa chân chính ở đây chính là con trai út của Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận, Hô Diên Uy. Toàn bộ đại trạch đằng sau là do Hô Diên Uy lấy được. Nghe nói, trước đó có người của quan nha đến đòi tài sản, kết quả bị Hồ Diên Uy đánh cho tàn phế.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, thuyền đã cập bờ.
Tần Miên hỏi: “Đông gia, chúng ta bỏ tiền ra mua chỗ ngồi để nếm thử, hay là bảo người xếp hàng để mua.”