Bạch Diêu lại lên tiếng: “Phí chưởng môn, ngươi nói Ngưu Hữu Đạo và Trác Siêu đều có bản lĩnh độn thổ?”
Phí Trường Lưu im lặng một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ngưu Hữu Đạo chạy xuống đất trước, Trác Siêu truy sát đằng sau.”
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đường sông khô cạn, một đám người giống như những con kiến đang bận rộn bên cạnh dòng sông giữa hai ngọn núi, người đào đất, người đem đi đổ.
Đứng trên bờ là một đám người. Có hai tên quan lại địa phương đang cầm tấm bản đồ, giải thích và so sánh địa hình trước mặt cho Thiệu Bình Ba nghe.
Một người đàn ông vác một thúng bùn đất chậm rãi đi lên bờ, bàn chân đột nhiên trượt ngã, ngã sấp xuống bờ sông, cái thúng rơi xuống, một người làm cùng vội vàng buông gánh của mình đến hỗ trợ.
Động tĩnh này khiến cho Thiệu Bình Ba đang chăm chú nhìn tấm bản đồ phải ngẩng đầu nhìn, rồi lại nhìn cái dù che nắng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên hất tay một cái, hất cái dù mà viên quan lại đang dùng để che nắng rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Bách tính phải khổ cực dưới nắng mặt trời, ngươi còn đứng ở đây giả vờ giả vịt che dù, ngươi có ý đồ gì vậy? Muốn bách tính nhìn ta như thế nào?”
Viên quan lại che dù bị dọa, vội vàng quỳ xuống đất, cuống quýt dập đầu: “Đại công tử, là tiểu nhân hồ đồ, là tiểu nhân hồ đồ.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại nhìn người đàn ông khuân vác đang bị ngã, lạnh lùng hỏi: “Vì sao ông ta lại bị ngã?”
Một quan lại bên cạnh đáp nhỏ: “Chắc là lớn tuổi, đi đứng không thuận tiện.”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lạnh lẽo, nhìn gã ta chằm chằm: “Ngươi khẳng định không cắt xén khẩu phần lương thực, khiến nhân công ăn không đủ no nên mới không có sức chứ?”
Gã quan lại kia vội giải thích: “Tuyệt đối không có việc này. Đại công tử đã có nghiêm lệnh, cho dù ti chức có một vạn lá gan cũng không dám lơ là kiểm tra.”
Thiệu Bình Ba nói: “Ta lặp lại lần nữa, người đang ở trên đất của chúng ta, người không giữ được thì đất cũng không giữ được, nhân tài là tài phú lớn nhất của Bắc Châu chúng ta. Ta biết mọi người khó khăn như thế nào, nhưng công nhân làm công việc tốn thể lực, nếu ăn không đủ no thì làm sao mà làm việc? Ta không yêu cầu các ngươi không cho bọn họ ăn cơm khô, nhưng một hai bữa là đủ rồi, đừng để chạm đến ranh giới cuối cùng. Nếu có người cấu kết phú hộ cắt xén lương thực cung cấp, nếu có người chết đói, con sông này chính là nơi táng thân của cả gia đình người đó. Vẫn là câu nói kia, phát hiện một người, xử lý một người, tuyệt không dễ dãi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Gã quan lại dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán: “Đại công tử yên tâm, hết thảy đều chiếu theo phân phó của Đại công tử mà làm.”
Thiệu Bình Ba lại khoát tay, chỉ ra giữa hai ngọn núi: “Trước mùa mưa, tuyến đường sông này nhất định phải được mở xong. Nếu không, đường sông ngập nước, sẽ không cách nào thi công được nữa. Kỳ hạn công trình sẽ phải chậm thêm một năm. Toàn bộ tưới tiêu của bình nguyên sau núi đều trông cậy vào nơi này, ảnh hưởng đến thu hoạch của rất nhiều khu vực trong một năm, từ đó tác động không nhỏ đến khẩu phần lương thực của rất nhiều người, dẫn đến người dân không thể an cư lạc nghiệp, trách nhiệm của ngươi rất lớn đấy.”
Gã quan lại kia nói: “Đại công tử yên tâm, hạ quan nhất định sẽ đả thông được con đường trước mùa mưa.”
Thiệu Bình Ba liếc mắt một cái: “Nói thì dễ nghe lắm, ngươi làm cách nào cam đoan với ta?”
Gã quan lại nhắm mắt nói: “Hạ quan sẽ tìm thêm công nhân trong số các lưu dân, tăng thêm nhân thủ đẩy nhanh tốc độ.”
Thiệu Bình Ba nói: “Công nhân tăng, ngươi làm sao đảm bảo khẩu phần lương thực cho họ?”
Gã quan lại đáp: “Mương nước xây xong, tưới vào ruộng của ai, tự người đó sẽ phải xuất tiền, ra lương. Hạ quan sẽ tìm đám phú hộ để nói chuyện.”
Thiệu Bình Ba nói: “Nói rất có lý, nhưng ta có hai yêu cầu. Đầu tiên, ngươi không được để xảy ra tình trạng công nhân chết đói. Tiếp theo, ngươi không thể ngang ngược, vô lý với đám phú hộ kia, phải giảng đạo lý, nói rõ cho bọn họ hiểu. Nếu ngươi dọa người ta bỏ chạy, gây ra ảnh hưởng ác liệt, khiến các phú hộ phải lui bước, ảnh hưởng đến đại kế Bắc Châu ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Gã quan lại gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải gật đầu đồng ý: “Hạ quan sẽ nhớ kỹ.”
“Tiến độ của công trình, cứ ba ngày phải báo lại một lần. Ta chờ tin tức của ngươi ở Bắc Châu.”
“Rõ!”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba đảo qua đám quan lại, chậm rãi nói: “Chư vị ở đây vì mưu sinh của bách tính Bắc Châu, ta sẽ không bạc đãi chư vị.” Sau đó, y quay sang nói với gã tướng lĩnh đang đứng một bên: “Tướng quân Từ, mau tập trung gia quyến của quan viên lớn nhỏ trong khu vực lại, dẫn bọn họ đến bố trí ở phủ thành Bắc Châu. Ta sẽ chăm sóc gia quyến cho bọn họ, để bọn họ yên tâm làm việc ở đây.”
Tướng quân Từ ôm quyền lĩnh mệnh: “Rõ!”
Thiệu Bình Ba lại nói với đám quan viên: “Trước mùa mưa, các vị cần phải đồng tâm hiệp lực đả thông mương nước này. Ta ở Bắc Châu chờ tin chiến thắng của các vị. Đến lúc có được tin tức tốt, ta sẽ đích thân đưa gia quyến của các vị trở về, vì mọi người mà mở tiệc mừng công.”
Trong lòng tất cả đều sợ hãi. Y muốn đem gia quyến của tất cả quan lại làm con tin.
Vị Đại công tử này quá hung ác. Nếu bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả là có thể nghĩ.
Mọi người không thể không cùng nhau đồng ý: “Tạ Đại công tử.”
Đợi mọi người tản đi hết, Thiệu Tam Tỉnh vẫy tay ra hiệu những người bên cạnh Thiệu Bình Ba tránh mặt, sau đó hỏi: “Đại công tử, bắt gia quyến của những quan viên này làm con tin, có phải có chút không ổn hay không?”
Những sợi tóc mai màu trắng hai bên mặt Thiệu Bình Ba dưới ánh mặt trời cực kỳ dễ nhìn. Y nhìn chằm chằm những người công nhân đang bận rộn lao động, khẽ thở dài: “Làm sao ta không biết là không ổn chứ, nhưng đang trong thời buổi loạn thế, lòng người rất dễ nghiêng ngả. Ta nhất định phải vừa khoan dung vừa nghiêm khắc. Có khi để bọn họ sợ ta, bọn họ mới có thể nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ, đó cũng không phải là chuyện xấu.”
Thiệu Tam Tỉnh im lặng một lát, sau đó hỏi: “Đại công tử, Tô tiểu thư đã thất bại trong việc đối phó Ngưu Hữu Đạo.”
Thiệu Bình Ba bỗng nhiên quay đầu lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Việc này một hai câu cũng không thể nói rõ được. Thiệu Tam Tỉnh móc một mật tín trong tay áo dâng lên.
Sau khi đọc qua nội dung trong mật tín, Thiệu Bình Ba nói: “Thất bại cũng chẳng có gì lạ. Ta đã sớm dặn dò Chiếu tỷ, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn đã có sự chuẩn bị, không nên mạo muội động thủ.”
Dứt lời, y nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, cau mày trầm tư, thì thầm: “Cao thủ như vậy mà cũng thất bại… Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một đám người…”
Một lúc lâu sau, y đưa lại tờ giấy cho Thiệu Tam Tỉnh, dặn dò: “Ngươi hãy đưa tin cho Chiếu tỷ, ta muốn biết một cách rõ ràng những gì mà Ngưu Hữu Đạo trải qua sau khi rời núi. Ta muốn biết thật chi tiết.”
“Rõ!” Thiệu Tam Tỉnh lên tiếng.
Khụ khụ…Thiệu Bình Ba lại ho khan kịch liệt.
Mấy ngày sau, phủ thành Bắc Châu, trong phủ Thứ Sử, thư phòng, Thiệu Bình Ba ngồi dưới ngọn đèn xem công văn, phấn bút phê chỉ thị.
Thiệu Tam Tỉnh bước vào, lại đưa lên một tờ mật tín khác: “Đại công tử, Tô tiểu thư đã hồi âm.”
Thiệu Bình Ba cũng không ngẩng đầu lên, đợi phê xong một phần công văn, y mới buông bút, cầm tờ mật tín trong tay, cẩn thận đọc qua.
Sau khi xem xong mấy nội dung trong mật tín, Thiệu Bình Ba chậm rãi đặt tờ giấy lên trên bàn, nhìn chằm chằm ngọn đèn một hồi lâu, sau đó thở dài: “Chiếu tỷ chủ quan quá rồi. Bây giờ, có lẽ Ngưu Hữu Đạo đã biết được sát thủ đến từ Hiểu Nguyệt các, đồng thời cũng đã hoài nghi thân phận của Lệnh Hồ Thu.”
Thiệu Tam Tỉnh hỏi: “Tại sao ngài lại nói như vậy?”
Thiệu Bình Ba đưa tờ mật tín sang: “Ngươi hãy xem đoạn đầu của mật tín, có miêu tả cảnh Ngưu Hữu Đạo rời núi.”
Thiệu Tam Tỉnh cầm tờ mật tín trong tay, nhưng không xem: “Lão nô đã xem qua, mở đầu chính là miêu tả Ngưu Hữu Đạo rời núi, sau đó dẫn người vào quận Thanh Sơn để mua sắm vài thứ…” Nói đến đây, ông ta dừng lại, chợt tỉnh ngộ: “Đại công tử, ý của người là, Ngưu Hữu Đạo cố ý tiết lộ hành tung?”