Đoạn Hổ mời hai bên dùng trà.
Cứ như vậy, chờ hơn nửa canh giờ, Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn mới trở về.
“Đạo gia!” Mọi người cùng nhau đứng lên, khách sáo chào nhau một tiếng, biểu hiện tôn kính không ít.
Có nhiều chuyện, sự thật chứng minh hết thảy. Có thể xuất ra bản lĩnh thật sự, tất nhiên có thể nhận lấy sự tôn kính.
Hắc Mẫu Đơn lấy một cái ghế dựa đặt đằng sau Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời mọi người ngồi xuống, hắn cũng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế của mình, quen với sự hầu hạ của Hắc Mẫu Đơn.
“Có kết quả rồi chứ?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.
“Có” Phan chưởng quỹ và Tả chưởng quỹ đều đồng loạt lên tiếng. Hai người sững sờ nhìn nhau, sau đó đưa tay ra: “Ngươi trước, ngươi trước…”
“Không vội, từng người nói là được.” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào Phan chưởng quỹ: “Ngươi nói trước đi, người giả mạo ngươi nói gì.”
Thế là hai người lần lượt đem tình huống nói ra một lần.
Tên của Phan chưởng quỹ giả mạo là Diệp Tam Lang, còn người rơi vào tay Phù Vân tông thẩm vấn tên là Đan Thường Thành, còn có hai người đã chết, bốn người đều là thủ hạ của Trác Siêu. Bọn họ trên danh nghĩa đều là tán tu, là người của tổ chức sát thủ Hiểu Nguyệt các tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu hành.
Hai người cũng không biết tại sao lại phải giết Ngưu Hữu Đạo. Tất cả đều nghe theo lệnh của Trác Siêu. Còn nhận mệnh của ai, dựa theo quy củ của tổ chức, Trác Siêu không thể nói cho bọn họ nghe. Bọn họ cũng sẽ không đi nghe ngóng, thành ra bọn họ đều không biết rõ.
Về phần bên trong Hiểu Nguyệt các có bao nhiêu người, nội tình ra sao, bọn họ hoàn toàn không biết. Nội bộ tổ chức cũng sẽ không để cho bọn họ biết điều này.
Trước mắt, bọn họ chỉ biết thủ hạ của Trác Siêu có sáu người, bao gồm Trác Siêu nữa là bảy, hiện tại bị bắt là năm người.
Bình thường, bọn họ cũng không biết đối phương ẩn thân ở đâu, ngay cả những người khác tên gì cũng không biết, hàng ngày đều dùng danh hiệu để xưng hô, ngay cả Trác Siêu chịu trách nhiệm làm đầu mối liên hệ cũng ít thấy mặt, chỉ khi nào có nhiệm vụ mới mới có thể nhìn thấy. Khi nhiệm vụ kết thúc, ai nấy đều lặng lẽ rời đi. Lần này cũng là Trác Siêu triệu tập, bọn họ mới tập trung lại với nhau.
Sau khi trải qua hành động lần này, tình huống cơ bản mà hai người kia cung khai cũng chỉ có nhiêu đây. Lời khai của hai người có thể nói là trùng khớp với nhau.
Nghe hai người nói xong, Ngưu Hữu Đạo im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Nói cách khác, hai người này hoàn toàn không hiểu biết nhiều về tình huống trong Hiểu Nguyệt các, thậm chí có thể nói là cái gì cũng không biết.”
Phan chưởng quỹ nói: “Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Các thế lực của Hiểu Nguyệt các trải rộng các nước. Nhân thủ để làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng nhất định không ít. Nếu làm không tốt, rất dễ dàng để lộ bí mật. Nếu ai cũng có thể nắm được nội tình của Hiểu Nguyệt các như lòng bàn tay, tổ chức sát thủ này cũng không cách nào thần bí như vậy được.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, lại hỏi: “Bảy người, nhưng chỉ có năm người bị bắt, còn lại hai người làm gì, bọn họ đều không biết sao?”
Tả chưởng quỹ nói: “Bọn họ nói tất cả đều có sự phân công. Dựa theo quy củ của tổ chức, ai nấy đều hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình, không cho phép nghe ngóng nhiệm vụ lẫn nhau, thậm chí còn không biết hai người đó có đến Vô Biên các hay không.”
Phan chưởng quỹ cũng gật đầu, biểu hiện chuyện chính là như vậy.
Ngưu Hữu Đạo im lặng. Hắn vốn muốn hỏi nhiệm vụ này có liên quan đến Lệnh Hồ Thu hay không, ví dụ như trước đó tại sao Lệnh Hồ Thu lại bị điều đi. Bây giờ xem ra, đáp án này không cách nào nghiệm chứng được.
Hiện tại nghĩ lại, Trác Siệu chết không khỏi có chút đáng tiếc. Trác Siêu là đầu lĩnh của những người này, tình huống biết được chắc chắn còn nhiều hơn.
Hắn rất muốn biết trong tin tức tình báo Trần Quy Thạc truyền về, “biểu tỷ” tên Thiệu Liễu Nhi, hay “Chiếu tỷ” mà Thiệu Bình Ba hay gọi rốt cuộc là ai.
Trên thực tế, cho dù không có tin tức tình báo mà Trần Quy Thạc truyền về, hắn cũng đã âm thầm để Thương Triều tông phái người đi điều tra quan hệ thân thích của Thiệu Bình Ba.
Sau khi nhận được tin tức tình báo của Trần Quy Thạc, hắn lại càng muốn điều tra hơn.
Nhưng cũng không tra ra được tình huống hữu dụng nào. Tình huống điều tra ra được cũng không khác biệt gì so với Thương Triều tông, Lam Nhược Đình đã biết.
Thiệu Đăng Vân trước kia là tướng lĩnh dưới trướng của Ninh vương Thương Kiến Bá. Thương Kiến Bá không có khả năng không nắm giữ tình huống gia đình các tướng lĩnh quan trọng dưới trướng của mình. Anh chị em ruột thịt của Thiệu Đăng Vân đã sớm chết trong chiến loạn. Vợ cả của Thiệu Đăng Vân dường như có một người chị, nghe nói cũng đã sớm qua đời, hoàn toàn không nghe nói có quan hệ họ hàng gì với Thiệu Bình Ba.
Theo tình huống đã biết, nếu như có thì cũng là thuộc về phía Nguyễn Thị. Nhưng toàn bộ gia tộc của Nguyễn Thị đã bị diệt tộc. Mẹ con Nguyễn Thị lại vừa chết, gia tộc Nguyễn Thị có thể nói là chết không còn một mống. Theo lý, cho dù bên phía Nguyễn Thị vẫn còn người, cũng không có khả năng giúp Thiệu Bình Ba. Nếu Nguyễn Thị có quan hệ lợi hại như vậy, tại sao Thiệu Bình Ba lại dám có hành động thiếu suy nghĩ với Nguyễn Thị chứ?
Bởi vì chiến loạn, rất nhiều manh mối đều bị mất, muốn dựa vào nó để điều tra, cơ hội cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào. Thực lực của Trác Siêu thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Nếu không nắm bắt ngay cơ hội ra tay, ai cũng không dám cam đoan tình huống gì sẽ xảy ra.
Im lặng một hồi, hắn nói: “Như vậy đi, các người trở về, chậm rãi thẩm vấn tiếp. Không nhất định là chuyện lần này, cứ hỏi trước kia bọn họ đã từng chấp hành nhiệm vụ gì, có phát hiện chuyện gì đáng ngờ hay không, tất cả hãy hỏi bọn họ. Hiểu biết thêm về tình huống cũng không có gì xấu.”
“Vâng!” Cả hai bên đều lên tiếng đồng ý.
Mọi người rời đi, trong phòng không còn người ngoài, Ngưu Hữu Đạo ngồi im, cau mày, thỉnh thoảng thì thầm một câu: “Hiểu Nguyệt các, Hiểu Nguyệt các…”
Hắn đã từng nghe nói về Hiểu Nguyệt các, cũng đã từng đọc ghi chép của tổ chức này ở Thượng Thanh tông. Hắn thậm chí có chút ngoài nghi mình đã từng đụng độ người của Hiểu Nguyệt các ở núi Độ Vân.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, tổ chức thần bí như vậy lại ra mặt vì Thiệu Bình Ba.
Nhưng như vậy cũng đã ấn chứng suy đoán của hắn lúc trước, chính là có một tổ chức thần bí giúp Thiệu Bình Ba, nhưng không công khai ra mặt vì Thiệu Bình Ba. Cho nên, hắn mới cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ. Bây giờ hắn dường như đã tìm được đáp án. Đặc điểm của tổ chức Hiểu Nguyệt các chính là không dễ dàng lộ ra ngoài ánh sáng.
Hắn có thể tưởng tượng, chỉ dựa vào “biểu tỷ” mà Tống Thư và Trần Quy Thạc đã từng gặp qua, theo phong cách làm việc của Hiểu Nguyệt các, nhất định sẽ giết hai người diệt khẩu. Bây giờ hai người này vẫn chưa bị đụng đến, là bởi vì hai người này vẫn còn được Thiệu Bình Ba tin tưởng. Một khi hai người này có điều gì bất thường, kết quả chỉ có con đường chết.
Đụng tới sự tồn tại này, hắn có chút đau đầu, bởi vì hắn biết, tổ chức có kết cấu như vậy khác với các môn phái khác. Người trong môn phái đó mà khóa chặt một ai thì người đó sẽ không chạy thoát. Nếu ngươi bắt được bất kỳ ai của tổ chức sát thủ này, bọn chúng cũng chỉ tổn thất một chút nhỏ, rất khó liên lụy hay đả kích đến toàn bộ.
Nếu không cần thiết, hắn không muốn là địch với thế lực to lớn trong bóng tối như thế.
Hắc Mẫu Đơn ở bên cạnh cũng lo lắng: “Đạo gia, Hiểu Nguyệt các rất đáng sợ. Lúc này trêu chọc bọn họ, chúng ta sợ là sẽ có phiền phức lớn.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước bên cạnh nàng, đứng quay lưng về phía nàng, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Ta ngược lại không cho rằng Hiểu Nguyệt các muốn đối phó ta. Nếu Hiểu Nguyệt các thật sự muốn xuất thủ, chúng ta cũng sẽ không đến được chỗ này. Lệnh Hồ Thu cũng chẳng bảo vệ được ta. Thiệu Bình Ba không thể hiệu lệnh cho toàn bộ Hiểu Nguyệt các được. Nếu không, chỉ bằng suy nghĩ muốn giết ta của Thiệu Bình Ba, ta đã sớm chạy trối chết rồi, nào có chuyện an tâm tu luyện ở hai quận chứ.”