Đạo Quân

Chương 381: Cuồng Bạo




Còn hán tử cao gầy trong cát đã kinh hãi đến cừng đờ, uy lực vụ nổ của trận va chạm kịch liệt ban nãy đã nổ tan cương khí lượn vòng quanh người gã, gã lập tức bị cát quanh người chôn vùi.

Áp lực cực lớn đột nhiên đè lên người suýt chút nữa đè nát lục phủ ngũ tạng của gã, gã liều mạng thi pháp để chống đỡ.

Biến dị đột nhiên nhất thời suýt chút nữa khiến gã thất thủ tại đây, may là gã phản ứng nhanh, kịp thời thi pháp chống đỡ nếu không thật sự có thể bị ép thành thịt muối rồi.

Điều khiến gã kinh ngạc là, cú va chạm có uy lực lớn vừa rồi là chuyện gì? Chẳng lẽ tiểu tử kia xa xỉ sử dụng “Bạo kích phù” sao?

Có thể đánh tổn thương Phan chưởng quỹ đã khiến gã ngạc nhiên, còn có thể chạy tới chạy lui dưới mặt đất có sức ép khía này đã đủ gặp quỷ rồi, giờ lại là một đòn bạo kích như vậy, suýt chút nữa đã g iết chết được gã!

Pháp lực quanh thân một lần nữa ấp ủ xoay tròn, nhanh chóng mở ra một không gian thêm lần nữa. Lúc này gã mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may, may là Ngưu Hữu Đạo kia không biết tình hình của gã ban nãy, nếu nhân tình hình của gã ban nãy để ra tay, gã chắc chắn phải chết trên tay đối phương rồi!

Tuy mình không phải cao thủ đỉnh cấp trên Đan bảng nhưng dầu gì cũng là cao thủ thuộc hàng đầu trên Đan bảng, nếu chết trong tay một tu sĩ Trúc Cơ thì đúng là thành trò cười. Dù không chết trong tay đối phương nhưng để một tu sĩ Trúc Cơ chạy trốn dưới mắt, đó cũng đủ trở thành trò cười rồi!

Tạm thời loại bỏ tạp niệm, gã tiếp tục thi pháp đuổi về phía trước.

Lúc truy kích thực ra gã cũng đã giẫm lên mặt đất bằng đá, nhưng vừa chạy được mấy bước gã liền phát hiện không đúng, gã thấy mặt đất bằng đá dưới chân nứt ra một lỗ hỗng lớn.

Hơi do dự một chút, gã cũng chui vào.

Rất nhanh lại đụng phải mặt đất bằng đá, có điều áp lực cực lớn quanh người đã giảm đi không ít.

Lại xông về một phía, lại đụng phải tường đá, gặp quỷ rồi!

Lại đổi phương hướng, quanh người trống rỗng, gã phát hiện mình đã tiến vào một vùng không gian tối tăm từ trong cát.

Bốn phía tối như mực, sau khi cương khí xoay tròn quanh người dừng lại có thể cảm giác được dòng cát phía sau chảy xuôi xuống chôn mất hai chân mình.

Gã thi pháp thăm dò bốn phía, cũng thả nguyệt điệp ra mới phát hiện đã tiến vào một thông đạo dưới lòng đất.

Không biết mình đã đi vào nơi nào, gã nhìn đống cát sau lưng lại nhìn nhìn thông đạo tối đen như mực, nhìn lớp bụi trên mặt đất có dấu chân, gã lập tức lách mình đuổi đi...

Trên bề mặt sa mạc, dưới vây công của mười người, trong ba người đã có một người ngã xuống.

Nguyệt luân của Lưu Tiên tông dưới ánh trăng xoẹt xoẹt lượn vòng, dưới ánh trân phát huy ra được uy lực mạnh mẽ nhất không ngừng khúc xạ ánh trăng chiếu vào mắt đối thủ.

Ba tu sĩ Phù Vân tông đối mặt trực diện hai người, bốn đệ tử Linh Tú sơn dùng sợi roi dài kim loại trợ công bên ngoài. Ba tu sĩ Lưu Tiên tông dùng nguyệt luân ở ngoài lấy ánh trăng gây rối địch, đánh cho hai tên sát thủ chỉ có thể dùng hết sức chống đỡ.

Xung quanh mấy con Sa Hạt lục tục ngo ngoe chạy tới, không ngừng bị chém giết!

Ở một trận đấu khác thì lại có tình hình khác, một lượng lớn Sa Hạt ngửi thấy mùi máu

Phan chưởng quỹ đã bị một đệ tử Lưu Tiên tông một châm giẫm trên mặt đất, sau đó giận dữ mắng mỏ: “Phản đồ!”

Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo nói phải bắt sống, y hận không thể thiên đao vạn quả với gã, mặt mũi Lưu Tiên tông đều mất hết rồi.

Một sát thủ khác đang kêu r3n trong không trung bị hai đệ tử Phù Vân tông vây công, chặt đứt một cánh tay, sau lưng bị chém một kiếm, một sợi roi dài kim loại cuốn lấy chân gã kéo gã xuống.

Một người xông lên nhanh chóng ra tay áp chế gã.

Sa Hạt bên cạnh liều mạng lao sang không phải bị chém chết ngay tại chỗ bị cũng bị đánh bay.

Năm người bắt sống hai người, nhanh chóng bàn luận việc tiếp viện, cuối cùng quyết định hai người đưa hai sát thủ về Vô Biên các, ba người khác gấp rút tiếp viện bên Ngưu Hữu Đạo.

Không còn cách nào khác, Ngưu Hữu Đạo đã ba lần bảy lượt dặn dò, bắt bọn họ cả đường chịu tội, màn trời chiếu đất bí mật đi theo còn bản thân Ngưu Hữu Đạo hắn không tiếc xả thân làm mồi vì một mục đích quan trọng đó là muốn yếu thế dụ địch, bắt sống chúng!

Ý của Ngưu Hữu Đạo rất đơn giản, chỉ cần một hắn động thủ thì chắc chắn phải bắt sống được một tên!

Lần này bắt được hai tên coi như có thể giao nộp rồi.

Hai người nhấc hai sát thủ vút không lao đi, ba người khác nhanh chóng đằng không lao lên, vượt qua đám Sa Hạt đang dựng thẳng gai độc, bay lượn về phía Ngưu Hữu Đạo bỏ trốn...

Dưới mặt đất, hán tử cao gầy đứng trước một ngã ba đường, không biết nên đi theo hướng nào, nguyệt điệp trên đầu chiếu xuống ba lối thông đạo không hề thấy có dấu chân.

Hán tử cao gầy thầm mắng giảo hoạt, Ngưu Hữu Đạo kia chắc phát hiện trên mặt đất sẽ dấu chân nên đã chân không chạm đất, mượn vách tường hoặc nóc nhà để bay đi.

Chính lúc gã đang mày mò quán sát bỗng lỗ tai nhúc nhích, gã lờ mờ nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến.

Cẩn thận phân biệt nơi truyền đến động tĩnh, nó truyền đến từ trong thông đạo phía trước. gã vô cùng mừng rỡ nhanh chóng tiến lên.

Có điều gã lại hơi nghi hoặc. Cho dù Ngưu Hữu Đạo ở trước thì cũng không nên phát ra động tĩnh đánh nhau mới đúng, như vậy chẳng phải để lộ hành tung rồi sao? Chẳng lẽ phía trước có cạm bẫy đang chờ mình?

Lúc nhiệm vụ được giao đã có người ba lần bảy lượt dặn dò, Ngưu Hữu Đạo này cực kỳ xảo trá, phải vô cùng cẩn thận.

Nghĩ đến đây, gã không khỏi giữ vững cảnh giác cao độ, chậm rãi tiến lên, cẩn thận tiếp cận.

Gã không biết, với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đột nhiên đi vào nơi quỷ quái xa lạ này, ngay cả tình hình còn không biết, dưới tình thế cấp bách có thể làm ra cạm bẫy cứt chó gì.

Hắn đi thẳng vào một con đường trong ba ngã đường là vì hắn có kinh nghiệm, không thẻ nhìn xem kiếp trước hắn làm nghề gì, với những kiến trúc dưới lòng đất hắn có ánh mắt rất độc đáo.

Trên đường xem xét, hắn liền hiểu, đây có lẽ là kiến trúc trên mặt đất đã từng bị cát chôn, nếu không nhầm có khi liên quan đến cổ thành trong truyền thuyết kia.

Gặp phải chuyện này, tốt nhất là đi đường chính, con đường chính giữa có lẽ có thể thông đến bốn phương tám hướng, đi đường bên cạnh tính khả năng lựa chọn chắc chắn không bằng đường chính, rất có khả năng sẽ đi vào tử lộ, trong lúc chạy trốn sao có thể đi vào con đường có thể bị chặt đầu chứ.

Kế hoạch như thế nào cũng không bằng thay đổi. Hôm nay vận may không tốt, liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Hắn vốn cho rằng chỉ cần dựa vào bản lĩnh có thể chạy trong cát, một mình đi đến đây gặp chỗ nào cũng có thể lượn một vòng được, ai ngờ lại đụng phải một cao thủ chân chính, vì thế mới có chuyện chui xuống đất nhưng lại phải chật vật chạy trốn.

Hắn cho rằng mình đã chọn được một con đường thích hợp, nhưng không ngờ lại gặp phải phiền phức.

Bây giờ hắn đang ở trong một cung điện cực lớn dưới lòng đất, bị Sa Hạt đi thành từng đàn chặn mất đường đi. Sa Hạt lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp, lắc lư cái càng của mình, vểnh cái đuôi chứa đầy nọc độc, khiến người ta nhìn thấy mà tê cả da đầu, dọa con Nguyệt Điệp không dám bay thấp xuống, cứ vỗ cánh mãi trên đỉnh cung điện.

Xung quanh đều là những pho tượng Phật to nhỏ đứng hoặc ngồi, diện mục của pho tượng hoặc trang nghiêm, hoặc từ bi hoặc dữ tợn.

Nhìn Phật điện quy mô như vậy, Ngưu Hữu Đạo đoán chừng đây là một di tích Phật giáo thời kỳ hưng thịnh Vũ triều trong truyền thuyết.

Nhưng di tích Phật môn này lại trở thành hang ổ của Sa Hạt. Nhìn những con Sa Hạt to bằng con thỏ chạy loạn đầy đất, hắn biết rằng hắn trong lúc vô tình đã xông vào hang ổ của Sa Hạt.

Hang ổ bị người ta xâm nhập, Sa Hạt lập tức náo loạn, bắt đầu chạy chồng lên nhau, phủ kín một con đường phía sau Phật điện, giơ cao mấy cái càng uy hiếp, dường như muốn ngăn cản kẻ địch tiến vào trong.