Giống cất rượu, rượu ủ ra có thể bảo quản lâu dài, chỉ cần khống chế nguồn vận chuyển là được, có thể làm ra được một đường tài lộ ổn ổn. Còn đường tài lộ nấu nướng không dễ thực hiện lắm. nếu Thương Triều Tông có thể nhất thống thiên hạ, có thể quản lý cả thiên hạ, cũng có thể coi như đường tài lộ để kinh doanh, còn bây giờ thì không thể.
Thiên hạ bây giờ, rất nhiều bách tính ngay cả ấm no cũng thành vấn đề, chỉ cầu có cái nhét đầy bụng, hắn không nghĩ giờ khuếch tán những tay nghề này có ý nghĩa gì, chỉ có thể để những kẻ giàu sang hưởng thụ mà thôi. Mà đa phần những thứ thỏa Xem ảnh 1 mãn d*c vọng cho kẻ giàu sang đều sẽ mang đến tai nạn cho bách tính bình thường.
Lấy ví dụ như cất rượu, bách tính bình thường uống một ngụm cũng không nổi, để thỏa mãn chuyện ăn uống của giới quyền quý lại lãng phí một lượng lương thực lớn, với những bách tính ấm no còn khó khăn kia mà nói không phải là chuyện tốt. Thời đại này làm loại chuyện chưng cất rượu này là nghiệp chướng!
Cho nên có nhiều thứ tạm thời vẫn nên giữ lại trong tay làm đồ hiếm thì hơn, có những thứ này trong tay đem ra đãi khách khiến khách vui vẻ cũng rất tốt.
“Nghe nói sư phụ lão đệ là Đông Quách Hạo Nhiên Thượng Thanh tông?” Lệnh Hồ Thu nâng đũa chợt hỏi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Có thể coi là vậy.”
Lệnh Hồ Thu: “Thế nào là có thể coi? Ta và lệnh sư từng gặp mặt một lần, cũng quen biết, thật sự là người không tệ, sao có thể khiến đệ không coi trọng vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng hiểu lầm rồi, mặc dù ông ấy nhận ta làm đồ đệ nhưng vẫn chưa truyền nghề. Sau khi ta đến Thượng Thanh tông, vì nội bộ Thượng Thanh tông nội bộ tranh quyền đoạt lợi đã giam lỏng ta vài năm, mấy năm đó không hề cho ta bước ra khỏi cửa, cái gọi là tu luyện cũng chỉ là ném vài quyển sách để ta tự học, còn nhiều lần hạ độc thủ ta, suýt chút nữa mưu hại ta cho nên ta không có hảo cảm gì với Thượng Thanh tông.”
Hắn không muốn để người ngoài nghĩ hắn và Thượng Thanh tông có quan hệ rất sâu nên đối với bất kỳ ai cũng đều phủi sạch quan hệ.
Lệnh Hồ Thu kinh ngạc nói: “Đông Quách Hạo Nhiên đã thu đệ làm đồ đệ vì sao không truyền nghề, hẳn là xảy ra điều gì ngoài ý muốn?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Chuyện không vui, không đề cập tới cũng được.”
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Lệnh Hồ Thu muốn thử thăm dò cũng không hỏi nhiều, biết giao tình không sâu, hiện tại không nên truy tường tận, còn nhiều thời gian, cũng không nhất thời vội vã, kịp thời ngừng lại đề tài này, nói tránh đi: “Sau khi nghỉ ngơi ở dịch trạm này đi tiếp coi như đã ra khỏi Kim Châu. Lão đệ kiếm chiến mã trở về e phải đi qua Kim Châu, mặc dù Kim Châu kết minh với Thương Triều Tông nhưng nếu có một lượng lớn chiến mã đi ngang qua không chừng vẫn vì lòng tham khó đè nén mà bị giữ lại bớt, đệ không thuận đường khơi thông chút sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự như vậy vậy dọc đường đã phải khơi thông ở rất nhiều nơi rồi, chuyện khơi thông cứ giao cho Thiên Ngọc môn bọn hắn xử lý, ta có thể cố gắng ở Tề quốc đã không tệ rồi, những nơi khác không phải việc ta cần quan tâm, ta cũng không quan tâm.”
Thật ra chỉ cần có thể lấy được chiến mã hắn căn bản không định đi đường bộ, vùng đất hai quận sát biển, điều kiện có lợi như vậy mà không đi đường biển thì chắc bị ấm đầu rồi. Nghe đám Phí Trường Lưu nói, thực ra bên Thiên Ngọc môn cũng có ý này, chỉ cần có thể lấy được chiến mã sẽ vận chuyển đường biển, nếu không sẽ không cách nào đưa chiến mã ra khỏi quốc cảnh Tề quốc...
Giữa trời trăng sáng, một con kim sí đáp xuống bay vào trong cửa sổ một gian phòng của dịch trạm.
Hồng Phất đưa tay đón kim sí, lấy mật tín trong ống dưới chân kim sí ra, đưa cho Hồng Tụ rồi mình thì đi sắp xếp cho kim sí.
Sau khi Hồng Tụ mở mật tín đọc nội dung bên trong liền đi tới trước đèn, đốt mật tín thành tro rồi chợt đi đến bên cạnh giường, thấp giọng nói với Lệnh Hồ Thu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa“Tiên sinh, chúng ta bị người của Hiểu Nguyệt các để mắt.”
Lệnh Hồ Thu chậm rãi thu công, mở mắt nhìn nàng như hơi nghi hoặc: “Người Hiểu Nguyệt các theo dõi ta?”
Hồng Tụ: “Nói chính xác là theo dõi Ngưu Hữu Đạo, có người muốn xuống tay với Ngưu Hữu Đạo!”
Lệnh Hồ Thu nhíu mày: “Là ý của ai?”
Hồng Tụ: “Không phải ý của ai cả, có người tự tiện quyết định, người đó trước kia từng có quan hệ với người, chính là nữ nhân tên Tô Chiếu, chính là bà chủ thanh lâu lần trước chủ động kết giao với người.”
Lệnh Hồ Thu hồ nghi nói: “Sao nàng ta lại xích mích với Ngưu Hữu Đạo? Nữ nhân kia cũng là người Hiểu Nguyệt các sao?”
Hồng Tụ: “E là vậy, nếu không sao có thể sử dụng nhân thủ của Hiểu Nguyệt các, có thể có chút địa vị thân phận trong Hiểu Nguyệt các, cụ thể là thân phận gì trong mật tín không nói.”
Lệnh Hồ Thu ha ha cười lạnh một tiếng: “Làm cái quỷ gì? Lập tức đưa tin, cho người ngăn nàng ta lại!”
Hồng Tụ lắc đầu: “Không tiện ngăn lại rất dễ khiến người ta nghi ngờ thân phận của người. Ý của bên trên là người không cần rời khỏi Ngưu Hữu Đạo, nàng ta cũng không dám làm loạn, đã cảnh cáo rồi!”
“Đừng rời khỏi hắn?” Lệnh Hồ Thu tức giận nói: “Ta có thể ngủ chung giường chung gối với hắn sao?”
Hồng Tụ che miệng cười một tiếng, biết y đang nói nhảm.
Lệnh Hồ Thu sau khi suy nghĩ xong thì lại lầm bầm: “Nữ nhân kia ở Tề quốc, Ngưu Hữu Đạo xuất đạo cũng không lâu, nữ nhân kia có thù gì với Ngưu Hữu Đạo chứ?”
Hồng Tụ: “Cái này không tiện nghe ngóng bên trên, quy củ tiên sinh biết mà...”
Đảo mắt hơn tháng trôi qua.
Phủ thứ sử Bắc Châu, dưới ánh trăng, Chung Dương Húc chắp tay đứng trong đình viện ngẩng đầu ngắm trang.
Thiệu Bình Ba được thông báo vội vàng từ trong thư phòng đi ra, bước nhanh đến trước mặt gã, chắp tay chào nói: “Thế bá, sao người lại tới đây, có gì cần phân phó ạ, khụ khụ...” Lời còn chưa dứt đã đưa tay che miệng liên tục ho khan.
Chung Dương Húc lật tay lấy ra một viên thuốc: “Nghe nói ngươi ho khan dữ dội, Đại Thiện sơn đã mua cho ngươi linh đan diệu dược!”
Thiệu Bình Ba vội vàng nhận bằng hai tay, khách khí nói: “Thế bá sai người đưa tới là được, sao dám phiền Thế bá đích thân đi một chuyến.”
Chung Dương Húc: “Uống đi, là thứ tốt bổ dưỡng ích khí lưu thông máu, tốn ngàn vàng mới mua được đấy!”
“Vâng!” Thiệu Bình Ba bóp lớp sáp viên thuốc bên trong liền lộ ra một viên thuốc như bạch ngọc, lập tức ngửi thấy hương thơm ngào ngạt. Hắn ta chậm rãi đặt vào miệng, nó hòa vào nước bọt cùng nuốt xuống.
Thiệu Tam Tỉnh bên cạnh lập tức vào nhà rót bát nước đưa cho hắn ta, Thiệu Bình Ba nhận lấy uống ừng ực.
Chung Dương Húc ở cạnh nhìn, trong lòng cảm khái.
Gã vừa thấy Thiệu Bình Ba liền nhớ tới cảnh mẫu tử Nguyễn thị bị độc chết. Gã đã coi người này là hạng tâm ngoan thủ lạt, sài lang hổ báo, kẻ này càng cung kính với mình, mình càng không được tự nhiên.
Loại người này, nói thật, gã không thích lắm, vì kiêng kỵ, lo bị phản lại!
Nhưng hiện thực là, năng lực của thằng này thật sự phi phàm, tất cả mọi người không phải mù lòa, tốc độ phát triển của Bắc Châu rõ như ban này, trên dưới Đại Thiện sơn mừng rỡ.
Đợi hắn ta giáo chén trà xong, Chung Dương Húc lại phất tay ra hiệu, xoay người: “Ta thi pháp giúp ngươi điều trị thân thể một chút.” Sau đó một chưởng dán sau lưng Thiệu Bình Ba.
Một cỗ khí lưu lưu chuyển trong kinh lạc cơ thể, Thiệu Bình Ba thoải mái hơi híp mắt lại.
Đợi sau khi khí đi được một chu mới thu tay lại, Thiệu Bình Ba cảm thấy cả cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều, mệt mỏi đã bị quét sạch đi.
“Tạ Thế bá!” Thiệu Bình Ba quay người chắp tay cám ơn.
Chung Dương Húc nói: “Cơ thể này của ngươi không nên mệt mỏi tinh thần quá độ, phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi nhiều nếu không miệng vết thương sẽ lại hở ra, bệnh căn khó dứt, cho dù thuôc tốt thì cũng không bù đắp được ngươi tự hại mình!”
Thiệu Bình Ba cười khổ.
Chung Dương Húc trầm mặc, phát hiện những lời của mình chỉ là nói nhảm. Với tình hình của Bắc Châu bây giờ, thằng nhãi này cũng không thể nghỉ ngơi được. e là Đại Thiện sơn cũng không muốn hắn ta nghỉ ngơi, gã nghiêng đầu nói với Thiệu Tam Tỉnh: “Ta sẽ cho người mỗi ngày đều thi pháp điều trị cơ thể cho Đại công tử, về mặt thời gian ngươi nghĩ cách sắp xếp đi.”