Đạo Quân

Chương 366: Sợ Ta Vương Víu Ngài Sao? (2)




Huynh đệ với nhau thì dễ nói chuyện hơn. Lệnh Hồ Thu sảng khoái đồng ý, đồng thời cũng ước định hành trình.

Thấy Lệnh Hồ Thu đồng ý một cách dễ dàng trên bàn rượu, Hồng Tụ và Hồng Phất âm thầm nhìn nhau.

Có một số việc trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng do nể mặt Lệnh Hồ Thu nên không nói thẳng ra. Chuyện kết bái chẳng qua chỉ là vì chuyện của Đông Quách Hạo Nhiên, đồng thời một câu “nhất định phải được” của Ngưu Hữu Đạo khi nói với hai người bọn họ đã phát huy tác dụng, trong lời nói có ngụ ý không cho thì trở mặt. Người dám giết Yến sử, lời nói của người đó tất nhiên là có phân lượng.

Nhưng thái độ của Ngưu Hữu Đạo cũng không cứng rắn như vậy, vẫn cho tiên sinh bậc thang, chuyển sang thành việc kết bái huynh đệ, thế là tiên sinh đã vui vẻ đồng ý.

Nhưng hai người cũng tin rằng, tiên sinh giao thiệp bốn phía, chỉ cần có người đưa ra lời đề nghị kết bái, tiên sinh cũng sẽ không từ chối, chỉ là trước kia không ai nói mà thôi. Thủ đoạn của vị Đạo gia này vừa mềm dẻo lại cứng rắn, có khả năng bức tiên sinh phải khuất phục.

Thấy vị Đạo gia này ân cần chiêu đãi, chữ “huynh trưởng” cứ treo trên miệng, nở nụ cười dường như vô hại, đúng là đủ nể mặt.

Thế nhưng tình huống lúc đàm phán lại rõ mồn một trước mặt hai người.

Người này nói chưa được vài câu đã trực tiếp đề cập đến chuyện chiến mã. Tiên sinh biểu hiện khó xử, kết quả hắn thuận thế đồng ý mấy trăm con ngựa cũng được, khiến cho tiên sinh không thể không đồng ý. Ai ngờ, vừa đồng ý chuyện kia xong, hắn lại nói đến chuyện tăng giá. Tăng giá bàn không xong, hắn không đề cập đến chuyện đó nữa mà nhảy sang yêu cầu hai chị em họ thành người của hắn. Lệnh Hồ Thu không chịu, hắn lại tăng giá để có hai nàng cho bằng được, còn âm thầm uy hiếp, không để ngươi cảm thấy khó chịu, nhưng để ngươi biết được suy nghĩ của hắn mà lập tức chuyển sang chủ đề kết bái.

Bây giờ, chuyện kết bái đã làm xong, còn được ăn ngon uống ngon, chuyện gì giữa hai huynh đệ cũng để từ từ. Hiện tại, chủ đề lại trở về chuyện chiến mã, quay tới quay lui cũng trở về điểm xuất phát, cuối cùng hắn đã đạt được mục đích.

Hai nàng vẫn hoài nghi, nếu chuyện kết bái không diễn ra, không biết vị Đạo gia này còn làm ra chuyện gì nữa hay không.

Tại một hồ nước trong khe núi, nơi này vốn được xem là cấm địa của Viên Cương. Viên Cương không cho phép bất luận một ai tự tiên xông vào.

Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là ngoại lệ. Hắn chậm rãi bước lên sườn núi, nhìn tình huống trong khe núi, chỉ thấy mặt hồ lấp loáng, nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt nước có thứ gì đó đang hoạt động. Từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ có thể phát hiện có một đám người đang di chuyển dưới nước.

Khi đến gần bờ, từng bóng người yên lặng không một tiếng động trồi lên mặt nước, chậm rãi bước lên bờ.

Bỗng nhiên, trong bụi cỏ trên bờ có một đám người đang mai phục xông ra, một trận đấu kịch liệt được triển khai.

Trong nước, địch ta đấu với nhau, trên bờ ta địch không chịu thua kém. Hai bên vật lộn với nhau, không ngừng có người ngã xuống rồi lại bò lên.

Thời gian hơn một năm, nhờ sự cung cấp dinh dưỡng đầy đủ và huấn luyện cao độ, đám thiếu niên đó đã thay đổi rất nhiều. Bất luận là khí chất hay dáng người, tất cả đều đã trưởng thành.

Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn, chỉ thấy Viên Cương chậm rãi từ dưới sườn núi đi tới. Ngưu Hữu Đạo quay đầu tiếp tục nhìn tình huống chiến đấu.

Viên Cương đứng song song với hắn, hỏi: “Ngài muốn đi nước Tề?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ngày mai.”

Viên Cương gật đầu: “Để ta đi chuẩn bị một chút.” Sau đó hắn ta xoay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo gọi lại: “Ngươi không cần đi.”

Viên Cương quay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, chờ giải thích.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Thế lực lần này không đơn bạc so với trước kia nữa. Bên người phải có đầy đủ nhân thủ, vì thế ở đây phải cần người đủ tin cậy ở nhà, ta mới có thể tránh lo lắng được.”

Viên Cương nói: “Đây không phải là lý do. Ngài sợ ta làm ngài vướng víu?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đúng, ngươi cũng biết, ở đây bây giờ không giống như trước kia nữa. Chỗ mà ngươi có thể phát huy không nhiều.”

“Cho ta một mục tiêu là được. Ta sẽ không đồng hành với ngài.” Viên Cương nhìn đám người ven hồ, nói: “Ta không thể cứ ngồi nhà tập luyện mãi, cần ra ngoài để lấy thêm kiến thức. Nếu không trải qua nguy hiểm thật sự, sẽ không hiểu được ý nghĩa của việc huấn luyện.” Nói xong, hắn ta quay người bỏ đi.

Ngưu Hữu Đạo cau mày. Hắn đã yêu cầu giấu diếm chuyện này, tại sao lại để cho tên này biết chứ?

Trong xe ngựa lắc lư, Ngưu Hữu Đạo và Thương Thục Thanh ngồi đối diện nhau, cùng trở về quận Thanh Sơn.

Bầu không khí trong xe vô cùng im lặng, một lát sau, Thương Thục Thanh hỏi một câu: “Ngươi muốn cáo từ anh của ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo đặt tay lên chuôi kiếm, cười nói: “Ở nhà khó chịu quá, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.”

Thương Thục Thanh im lặng.

Chiếc xe ngựa đi vào cửa sau quận thủ phủ. Hai người lần lượt xuống xe, tiến vào trong phủ.

Lam Nhược Đình có công vụ cần xử lý nên không có ở nhà. Trước giờ vẫn do Thương Triều Tông nghênh đón.

Thương Triều Tông tất nhiên là nhiệt tình chào đón, còn Bạch Diêu thì đứng một góc nhìn ra xa.

Mọi người ngồi xuống trong phòng khách. Thương Triều Tông tự mình châm trà, Ngưu Hữu Đạo vội vàng đứng dậy, nói một tiếng không dám.

Hai bên lại ngồi xuống lần nữa. Thương Triều Tông hỏi: “Đạo gia, lần này ngươi đến đây rốt cuộc có gì dặn dò?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Chuyện chiến mã, ta định đến nước Tề xem tình huống như thế nào.”

“Bên kia sợ là không quá an toàn. Đạo gia có thể tọa trấn chỉ huy ở đây, không cần đến đó để mạo hiểm.” Thương Triều Tông lo lắng nói một câu, nhưng khi chạm vào ánh mắt của em gái, không hiểu sao lại có chút chột dạ và xấu hổ.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không hiểu rõ tình huống của người bên đó, làm sao mà tọa trấn chỉ huy? Ta vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn.”

Thương Triều Tông nói: “Ta đã liên hệ với Thiên Ngọc môn, để Thiên Ngọc môn phái thêm cao thủ hộ tống.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không cần hộ tống đâu, ta tự có sắp xếp của mình. Nhưng ta muốn Vương gia nói một câu với Thiên Ngọc môn, vạn nhất có việc, nhờ người của Thiên Ngọc môn ở bên kia phối hợp toàn lực với ta.”

“Được.” Thương Triều Tông gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Khi nào thì ngươi xuất phát?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngày mai.”

Chạng vạng tối, một đám thanh niên đứng thẳng một hàng, người thẳng như thương.

Viên Cương bước ra từ một căn nhà gỗ ven hồ. Viên Phong, Ngưu Lâm, Viên Hỏa, Ngưu Sơn lần lượt giơ mấy giỏ đồ ra.

Đứng đối diện đám thanh thiếu niên, Viên Cương trầm giọng nói: “Tất cả đã ăn no chưa?”

“Ăn no rồi!” Thanh âm đồng loạt vang lên.

Viên Cương nghiêng đầu nói ra đằng sau: “Phân phát đồ đi.”

Viên Phong vâng một tiếng. Lúc này, đám thiếu niên thay phiên nhau tiến lên nhận đồ vật trong tay bốn người như bản đồ, tiền xu, dao găm và bao.

Sau khi nhận đồ xong, đám thiếu niên trở về chỗ đứng của mình.

Viên Cương lớn tiếng nói: “Mỗi người một trăm đồng, một con dao găm, một cái bao, trong bao có lương khô một ngày và quần áo để thay. Đây chính là tiếp tế trong vòng mấy tháng cho các ngươi. Trên đường ăn có no bụng hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi, chết đói ráng chịu.”

“Tất cả mọi người chia nhau hành động, năm người một tổ nhỏ. Mỗi một tổ nhỏ sẽ có một tấm bản đồ, trên bản đồ đánh dấu sẵn mục đích. Về phần đi hay chạy hay như thế nào đó thì tùy các ngươi, tự các ngươi nghĩ biện pháp. Tóm lại phải trong thời gian quy định mà chạy đến địa điểm. Không chạy đến kịp, không ai chờ các ngươi đâu.”

“Sau khi chuẩn bị xong thì về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt tinh thần. Qua giờ Tý đêm nay, đúng giờ bí mật xuất phát đằng sau núi, có nghe rõ không?”

“Nghe rõ.” Âm thanh lại đồng loạt vang lên.

Gương mặt Viên Cương không chút biểu hiện, lạnh lùng quay người rời đi.

Bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn tiến hành tổ chức tất cả mọi người, dặn dò những điểm cần chú ý.

Như Viên Cương đã nói, qua giờ Tý, một đám người trốn vào phía sau núi, không chút tiếng động biến mất nơi núi rừng.