Đạo Quân

Chương 359: Lệnh Hồ Thu (1)




Lúc này, Hắc Mẫu Đơn bưng nước trà đi lên, Ngưu Hữu Đạo xoay người: "Để mấy vị đứng đấy không phải đạo đãi khách, mời ngồi vừa uống vừa nói."

Mấy người ngồi xuống, Hắc Mẫu Đơn ở bên cạnh châm trà.

Lần lượt uống qua mấy hớp, Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống nói: "Một năm qua ta vẫn luôn bế quan tu luyện, chưa từng hỏi qua chuyện gì bên ngoài. Vừa rồi ta đến quận thành, hơi hỏi tới xem sao, mới biết nhu cầu về chiến mã của Vương gia bên kia như lửa sém lông mày, việc này liên quan đến an nguy của hai quận, các người lại chậm chạp không cho câu trả lời chắc chắn, Vương gia lại không tiện bức bách các người, mời chư vị tới là muốn hỏi xem sao, cuối cùng chuyện mua chiến mã là thế nào?"

Nói đến đây, sắc mặt ba người rõ ràng hơi chùng xuống.

Hạ Hoa lắc đầu: "Tình huống không ổn, rất phiền phức, tương đối rắc rối, bên kia dù sao cũng cách xa, chúng ta lại là thế lực từ bên ngoài đến, hành động ở Tề quốc bên kia hơi khó khăn. Bọn ta cộng thêm Thiên Ngọc môn, bốn nhà đã hao tổn năm sáu trăm tên đệ tử, tổn thất nặng nề!"

Ngưu Hữu Đạo: "Rắc rối dầu sao cũng phải có cách giải thích chứ! Ta nói các người nghe, nếu không giải quyết việc này, một khi đất đai hai quận không nằm trong sự khống chế của chúng ta, chúng ta đều phải trở thành chó nhà có tang, chớ đừng nói tới cái gì mà an tâm tu luyện, đều chuẩn bị chạy trối chết đi thôi!"

Trịnh Cửu Tiêu: "Làm sao bọn ta lại không muốn nhanh chóng giải quyết việc này chứ, việc này ngày nào chưa giải quyết, thì ngày đó Thiên Ngọc môn không được lợi, trên dưới ba phái nhiều người như vậy đều phải xài tiền, ngươi cho rằng bọn ta không gấp sao?"

Ngưu Hữu Đạo gõ gõ ngón tay lên bàn, "Đừng có tố khổ với ta, đều là tự chuốc lấy, giờ phải hỏi, mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu?"

Phí Trường Lưu: "Một đống vấn đề đấy, đầu tiên là Tề quốc bên kia. Phần lớn đất đai của Tề quốc đều là thảo nguyên nông trường, lương câu vô số, cho nên tới Tề quốc mua sắm chiến mã thật ra không thành vấn đề, mấu chốt của vấn đề chính là làm thế nào để vận chuyển chiến mã ra khỏi Tề quốc."

Hạ Hoa oán hận nói: "Tề quốc này chính là cái hố to, hố chết người không đền mạng, nội bộ bỏ mặc chuyện mua bán ngựa, để cho ngươi vui vẻ đi mua, nhưng cuối cùng ai cũng đừng mơ tuỳ tiện vận chuyển chiến mã ra khỏi biên giới. Địa thế của Tề quốc, bên ngoài phần lớn đều bị sa mạc mênh mông vây quanh, muốn vận chuyển chiến mã ra khỏi sa mạc mênh mông này, cơ bản là không có khả năng. Còn bởi vì nguyên nhân địa thế, không có nhiều thông đạo đi ra bên ngoài lắm, bên kia đã phái trọng binh canh chừng cẩn thận cửa ra vào của một vài thông đạo, ai cũng đừng mơ tuỳ tiện trộm đưa chiến mã ra khỏi biên giới.”

Trịnh Cửu Tiêu thở dài: "Chiêu này của Tề quốc thật quá độc ác, để cho ngươi dùng tiền mua ngựa, nhưng lại không thể vận chuyển ngựa ra ngoài, cuối cùng, tiền của ngươi cũng là của bọn họ, ngựa vẫn là của bọn họ.”

Thật ra tình huống cũng rất đơn giản rõ ràng, tùy tiện nói thì sẽ hiểu, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày suy nghĩ một lát, chầm chậm hỏi: "Chẳng lẽ ngoại trừ con đường tắt bình thường giữa các quốc gia kết giao mua bán ra, thì không ai có thể tự mình vận chuyển ngựa ra ngoài sao?”

Phí Trường Lưu: "Cũng không phải là không có, hoàn toàn ngăn chặn là không thể nào, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đả thông quan hệ về phương diện này, thật sự có thể khơi thông quan hệ, đương nhiên là có thể vận chuyển ra. Rắc rối là rắc rối ở phương diện này, phương hướng quản chế trọng điểm của Tề quốc, không dễ dàng đả thông quan hệ như vậy. Cho dù có thể đi ra, còn có một vấn đề, đường xá xa xôi, cửa ải của các quốc gia dọc trên con đường này cũng cần khơi thông quan hệ, haizzz! Thiên Ngọc môn cũng đau đầu việc này lắm."

Ngưu Hữu Đạo kêu Hắc Mẫu Đơn lấy bản đồ đến, rồi treo ở trong các, chắp tay đứng trước bản đồ nhìn chằm chằm, cau mày.

Đúng lúc này, Ngô Tam Lưỡng đến báo: "Đạo gia, bên ngoài có người đến đây bái phỏng, nói là Lệnh Hồ Thu của Tấn quốc, cũng không biết là thật hay giả!"

Nghe thấy tên Lệnh Hồ Thu, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa đều nhìn nhau ngạc nhiên, hình như thấy không dám tin.

Ngưu Hữu Đạo cũng thấy kì quái, nghe được vấn đề trong lời Ngô Tam Lưỡng nói, cái gì gọi là không biết là thật hay giả? Quay đầu lại hỏi: "Lệnh Hồ Thu? Rất nổi danh ư?"

Ngô Tam Lưỡng liên tục gật đầu, "Rất nổi danh đấy ạ, chỉ nghe tên, chớ vô duyên nhìn thấy, cho nên không biết người tới là thật hay giả."

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía ba vị chưởng môn ở đây, có vẻ như đang hỏi các người có biết hay không?

Hạ Hoa đứng dậy mở miệng, "Lệnh Hồ Thu chính là danh sĩ Tấn quốc, người này giao thiệp rất rộng, bạn bè khắp thiên hạ, từng nghe qua đại danh của hắn ta, nhưn chưa bao giờ từng gặp mặt.”

Trịnh Cửu Tiêu nói: "Người này là lái buôn nổi danh trong giới tu hành, mặc dù bản thân không có thế lực nào, nhưng quan hệ nhân mạch rất lớn, không thể khinh thường…”

Phí Trường Lưu: "Nghe nói người này đều có giao tình với người của các mặt trong giới tu hành, nói là cái gì mà bạn bè khắp thiên hạ, đi đến đâu cũng có bạn bè…”

Từ những gì ba người này nói, Ngưu Hữu Đạo đại khái hiểu ra Lệnh Hồ Thu là người như thế nào, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về người này, ở trong «Thượng Thanh Thập Di Lục» của Thượng Thanh tông thế mà chưa từng thấy miêu tả.

Chính vì vậy, hắn ngược lại thấy hơi buồn bực, hỏi Ngô Tam Lưỡng, "Ngươi xác nhận là tới bái phỏng ta, chớ không phải tới bái phỏng bọn họ?" Ngón tay chỉ về phía ba người Phí Trường Lưu.

Ngô Tam Lưỡng trả lời: "Hắn ta chỉ đích danh là tới bái phỏng Đạo gia ngài."

Ba người Phí Trường Lưu cũng nhìn nhau, xem dáng vẻ này, Ngưu Hữu Đạo căn bản không biết Lệnh Hồ Thu kia, nếu thật là Lệnh Hồ Thu, chạy tới bái phỏng Ngưu Hữu Đạo làm gì? Chẳng lẽ muốn làm quen với Ngưu Hữu Đạo à?

Nếu thật vậy mà nói, trong lòng ba người thấy hơi khó chịu, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Lệnh Hồ Thu người ta cho rằng Ngưu Hữu Đạo có sức ảnh hưởng hơn bọn họ chứ sao.

Ngưu Hữu Đạo vẫn thấy khó có thể tin, nhìn về phía ba người bọn họ, hỏi: "Không phải tới bái phỏng các người, mà tới bái phỏng ta? Các người cảm thấy vị này là có ý gì?"

Hạ Hoa chợt vui mừng nói: "Hình như cũng không khó giải thích."

Ngưu Hữu Đạo: "Giải thích thế nào?"

Hạ Hoa hơi giễu giễu nói: "Ba môn phái bọn ta cũng không có danh khí lớn như vị "Đạo gia" ngài, làm không tốt Lệnh Hồ Thu này ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới tên của ba phái bọn ta, ngươi thì khác, giết sứ thần Yến quốc, huyên náo oanh oanh liệt liệt, đó là cả thiên hạ đều biết còn gì! Còn có lời đồn về Băng Tuyết các kia nữa, đoán chừng muốn chưa từng nghe nói đến ngươi cũng khó."

"…" Ngưu Hữu Đạo á khẩu không trả lời được, chợt ha ha một tiếng, cười tự giễu: "Nếu thật như vậy, vậy thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn xa ngàn dặm. Nói thật, các người có ai từng nhìn thấy hắn ta chưa, nếu không ai biết người tới là thật hay giả?"

Hạ Hoa và Phí Trường Lưu lắc đầu, đều tỏ vẻ mình chưa từng thấy bao giờ.

Trịnh Cửu Tiêu nói: "Ta ngược lại thật ra từng gặp hắn ta hai lần, có điều chỉ là đứng nhìn từ xa, chưa từng bắt chuyện bao giờ, cho nên không thể nói là nhận ra được, chẳng qua nhận ra hay không cũng không thành vấn đề, có phải người thật hay không, gặp một lần sẽ biết."

"Khách quý đến nhà, tại sao lại đến đây? Ta không tin cái gì mà từ xa chạy tới chỉ để làm quen với người kết thành bằng hữu, chuyện này nhàm chán cỡ nào…" Ngưu Hữu Đạo có vẻ như tự lầm bầm một tiếng.

Hạ Hoa khoanh hai tay lại, "Nhưng người này nổi danh là thích kết giao bằng hữu, thật sự là hắn có cái miệng dẻo quẹo, không có lý do ngoại lệ với ngươi đâu."

"Thật hả? Người này hơi thú vị nhỉ…" Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo vểnh lên, hắn cũng là người thích kết giao bạn bè, hai người có thể nói là có chỗ tương đồng, thứ đồ chơi ‘đồng đạo đồng lòng’ thú vị đáng giá này, nhưng so ra vẫn kém hơn trình độ bi3n thái của tên kia, không khỏi từ từ quay đầu, vừa nhìn về phía bản đồ, ánh mắt vừa lập lòe, sau khi suy nghĩ một lúc, hỏi: "Mấy người tới?”