Đạo Quân

Chương 348: Thuốc Đắng Dã Tật (1)




Ầm! Ông đột nhiên vỗ bàn một cái, thiếu chút nữa dọa mọi người nhảy dựng.

“Ăn ngủ đái ị là chuyện thường tình của con người, khó mà tránh khỏi. Là con người thì phải có tư tâm, cái này ta có thể hiểu. Tư tâm để trong lòng, ta cũng không so đo. Nhưng ở đây ta xin nói, chúng ta đều là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, ta không muốn mọi người khó xử. Nếu ai dám thừa cơ làm loạn, đập bể chén cơn của các huynh đệ, đừng nói là ta không đồng ý, các huynh đệ khác cũng không đồng ý.” Thiệu Đăng Vân trợn mắt quát, lời nói như sấm sét nổ vang trong Nghị sự đường, khí thế chẳng khác nào hiệu lệnh thiên quân vạn mã, chấn nhiếp những người đang có tâm tư, khiến một đám tướng lĩnh hơi cúi thấp đầu, cũng không biết là đang chỉ ai.

Trong lòng Thiệu Bình Ba thở phào một cái. Y không thể nào có được khí thế thống soái như cha của y, nhất thời không phải nói học là có thể học được.

Phía dưới chợt có tướng lĩnh hô to: “Ai dám bất kính đối với Đại tướng quân, lão tử chính là người đầu tiên không buông tha cho gã.”

“Đúng, lão tử cũng là người đầu tiên không đồng ý.”

Tiếng hò hét của các tướng lĩnh vang lên liên tiếp, còn người thật sự có tư tâm trong lòng liền căng thẳng, nhìn tình huống cũng biết chuyện của mình khó làm, không thể không ảm đạm dập tắt chút tư tâm kia.

Chung Dương Húc ngồi trên chiếc ghế tại một góc cuối cùng cũng đã yên tâm, biết lòng người Bắc Châu đã định, nội ưu đã giải.

Ông ta cũng không thể không cảm khái. Bây giờ Bắc Châu cũng chỉ có một mình Thiệu Đăng Vân mới có thể đè ép được. Chỉ cần Thiệu Đăng Vân còn, Bắc Châu mà ông ta phụ trách sẽ không xảy ra nhiễu loạn lớn.

Sau khi mọi người giải tán, Thiệu Bình Ba mời Chung Dương Húc ở lại.

“Đại công tử có việc gì sao?” Đứng dưới mái hiên, Chung Dương Húc hỏi một câu, ánh mắt nhìn Thiệu Bình Ba cũng rất phức tạp.

Thiệu Bình Ba hỏi: “Bá phụ, nghe nói Đại Thiền Sơn muốn đuổi Thượng Thanh Tông ra khỏi Bắc Châu?”

Chung Dương Húc nói: “Là chuyện này à? Sao, ngươi có ý kiến gì?”

Thiệu Bình Ba cung kính chắp tay nói: “Không dám, nhưng Thượng Thanh Tông không thể bị đuổi đi được.”

Chung Dương Húc nheo mắt: “Xem ra ý kiến của Đại Thiền Tông đối với ngươi chẳng có tác dụng gì. Ngươi có phải bị bắt đến nghiện rồi không? Ta khuyên ngươi, chuyện gì cũng phải chừa chỗ trống cho mình, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Thiệu Bình Ba vội nói: “Bá phụ hiểu lầm rồi, nhưng chuyện lần này hẳn bá phụ cũng đã hiểu rõ. Ánh mắt của Băng Tuyết Các chỉ sợ vẫn đang nhìn vào cừu gia của Ngưu Hữu Đạo. Thượng Thanh Tông có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, Đường Nghi và Ngưu Hữu Đạo có quan hệ cũng chẳng phải chuyện bí mật gì. Bây giờ lời đồn nổi lên bốn phía Bắc Châu, trong lúc mọi người đang chú ý, lại đuổi Thượng Thanh Tông đi, vạn nhất thu hút sự chú ý của Băng Tuyết Các, cũng không phải là chuyện tốt. Xin bá phụ nghĩ lại.”

Chung Dương Húc nhướng mày, trầm ngâm không nói.

Kim Châu, phủ Thứ Sử, dưới mái hiên nội trạch, ánh mắt Hải Như Nguyệt mong đợi, thỉnh thoảng nhìn về phía lối vào nguyệt môn.

Lê Vô Hoa đứng bên cạnh lườm bà một cái: “Người đi tới đi lui làm gì vậy?”

Hải Như Nguyệt dừng bước: “Tại sao còn chưa đến? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Lê Vô Hoa cau mày: “Quỷ Y thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Vạn Động Thiên Phủ của thần còn tìm không được, chỉ biết có người như vậy thôi. Người biết được diện mạo của ông ta rất ít, càng không nghe nói ông ta có đệ tử nào cả. Người xác nhận là đệ tử Hắc Ly?”

Hải Như Nguyệt khinh thường nói: “Ta làm sao mà biết. Người bên dưới trong lúc vô tình phát hiện được thôi. Mặc kệ là thật hay giả, mời đến thử một chút cũng không sao.”

Lúc này, một đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ bước đến, bẩm báo với Lê Vô Hoa: “Sư bá, Chu quản gia dẫn một thầy thuốc đến gặp Trưởng công chúa, chúng ta muốn hạ cấm chế lên người gã, nhưng gã không chịu rồi bỏ đi. Chu quản gia vội giữ gã ở lại, bảo ta phá lệ một lần, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hải Như Nguyệt nói với Lê Vô Hoa: “Người có bản lĩnh thật sự đều có tính cách cậy tài khinh người. Các ngươi nhiều người như vậy, sợ cái gì chứ, phá lệ một lần thì có sao?”

Lệ Vô Hoa im lặng. Ông cũng muốn gặp đệ tử Quỷ Y trong truyền thuyết một lần, liền phất tay một cái.

Không bao lâu sau, chỉ thấy Chu quản gia cung kính dẫn một người đàn ông trung niên bước vào, sau lưng người đàn ông đeo một cái rương, mặc áo vải thanh sam, nhìn rất đơn giản.

“Minh tiên sinh, vị này chính là Trưởng công chúa.”

Chủ khách gặp nhau, Chu Thuận dẫn kiến.

Người đàn ông trung niên được gọi là Minh tiên sinh chẳng thèm coi ai ra gì: “Ta đến không phải gặp Trưởng công chúa, ta đến gặp bệnh nhân.”

Lệ Vô Hoa hỏi: “Ngươi chính là đệ tử Quỷ Y Hắc Ly?”

Minh tiên sinh nhướng mắt: “Ai nói ta là đệ tử Quỷ Y?”

“Không có, không có.” Hải Như Nguyệt vội khoát tay, đồng thời trừng mắt với Lệ Vô Hoa một cái, có vẻ như oán trách, ý muốn nói người ta đã không thừa nhận, ngươi còn nói ra làm gì? “Bệnh nhân đang ở bên trong, mời Minh tiên sinh vào.”

Trong lòng Lệ Vô Hoa buồn bực vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không lên tiếng. Ông định cứ xem xong rồi hãy nói, nếu ông ta không thể hiện được bản lĩnh gì, ông nhất định sẽ cho tên giả mạo này đẹp mắt.

Nói thật, ông vẫn không tin người trước mắt là đệ tử Quỷ Y.

Nhưng đây cũng là điều khiến ông cảm thấy khó hiểu. Nếu nói là giả, dám chạy đến nơi này để lừa bịp, ông ta không khỏi chán sống rồi.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ông ta chắc chắn phải biết, giả mạo đệ tử Quỷ Y, không phô diễn được phương pháp trị liệu nào sẽ có hậu quả gì.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, người ta cũng không nói mình là đệ tử Quỷ Y, chỉ vô tình bị bắt gặp ở Kim Châu mà thôi. Người ta từ đầu đến cuối vẫn không hề thừa nhận.

Nhưng chẳng lẽ chỉ dựa vào cái này, ông ta làm không tốt thì có thể nói rằng ông ta đâu phải đệ tử Quỷ Y? Lê Vô Hoa cười lạnh trong lòng, sau đó bước vào trong xem xét.

“Minh tiên sinh, là người này.”

Hải Như Nguyệt đưa tay chỉ Tiêu Thiên Chấn đang ngồi trên giường.

Biểu hiện của Tiêu Thiên Chấn vẫn rất thờ ơ, dường như đã quen với cảnh chữa trị như thế này.

Minh tiên sinh cởi cái hòm đằng sau lưng xuống, một cái ghế dài được mang đến đặt bên cạnh giường, Chu Thuận đưa tay ra hiệu mời ngồi.

Minh tiên sinh vuốt râu, nhìn chung quanh Tiêu Thiên Chấn một chút, sau đó đưa tay ra: “Ngươi đưa tay cho ta.”

Tiêu Thiên Chấn vẫn thờ ơ, giống như không phải đang chữa bệnh cho mình, cũng chẳng có ý định đưa tay, chính bản thân y cũng không ôm hy vọng gì.

Chu Thuận vội đỡ Tiêu Thiên Chấn nằm xuống, đặt bàn tay của y sang bên cạnh.

Ngón tay Minh tiên sinh đặt lên mạch tượng của Tiêu Thiên Chấn, một tay vuốt râu, khẽ lắc đầu, ánh mắt nheo lại.

Một lúc sau, mọi người nghe ông ta lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là Thiên Âm Tổn Mạch.”

Lê Vô Hoa âm thầm khinh thường. Tiêu Thiên Chấn bị quái bệnh Thiên Âm Tổn Mạch cũng chẳng phải bí mật gì.

Những người bên cạnh đều đứng nhìn. Ánh mắt của Hải Như Nguyệt tràn đầy chờ mong. Lúc này, mặc kệ là thầy thuốc nào đến, bà cũng đều như vậy, từ đầu đến cuối đều ôm hy vọng, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Mà vị Minh tiên sinh này dường như không giống với những người khác, bắt mạch rất lâu, lại còn giống như ngủ thiếp đi, nhắm mắt ngồi không nhúc nhích.

Ngay cả Tiêu Thiên Chấn vẫn đang dửng dưng nằm trên giường cũng không nhịn được có chút hiếu kỳ, chậm rãi quay sang nhìn vị thầy thuốc đang bắt mạch cho mình.

Còn đám người bên cạnh vẫn đứng chờ.

Mất cả nửa canh giờ, Minh tiên sinh mới mở hai mắt, ngón tay rời khỏi mạch tượng của Tiêu Thiên Chấn, sau đó đứng dậy.

Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Minh tiên sinh, như thế nào rồi?”

Minh tiên sinh cũng không để ý lời bà hỏi, quay sang nói với Tiêu Thiên Chấn: “Ngươi há miệng ra.”

Chu Thuận vội nói với Tiêu Thiên Chấn: “Thiếu gia, mau há miệng ra.”

Tiêu Thiên Chấn chậm rãi há miệng ra.

“Miệng há nhỏ như vậy chờ bú sữa sao? Mở lớn lên.” Minh tiên sinh khiển trách một câu.