Đạo Quân

Chương 347: Đệ Tử Quỷ Y




Chưởng môn Bành đích thân đến một chuyến, dễ như trở bàn tay làm xong việc này, cũng lười ở lại, mang thẳng rượu đi.

Sau khi nhìn đám người Thiên Ngọc Môn mang rượu đi, Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài: “Gánh chuyện mà Thiên Ngọc Môn không giải quyết được, chỉ sợ lần này các ngươi phiền phức rồi.”

Hạ Hoa cười khổ: “Chúng ta cũng biết là phiền phức. Ông ta nói như vậy, chúng ta từ chối như thế nào được?”

Trịnh Cửu Tiêu thở dài: “Chúng ta chỉ cố làm hết sức thôi. Không làm được, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi bọn họ: “Các ngươi đã từng xử lý chuyện mua chiến mã chưa?”

Ba người đều lắc đầu. Phí Trường Lưu nói: “Ta đại khái có nghe qua, biết có chút phiền phức, đồng thời ta cũng chưa từng giải quyết việc này.”

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy chúng ta sẽ xử lý chuyện này trước. Vương gia sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện chiến mã, các ngươi cứ sang nước Tề tìm hiểu tình huống cụ thể trước cũng tốt. Thật sự không được, chúng ta lại nghĩ cách sau.”

Nói “chúng ta” không phải là hắn muốn lấy lòng ba phái, mà việc này cũng có liên quan đến lợi ích của hắn.

Không nói đến bây giờ ba phái là trợ lực của hắn, hàng năm, ít nhất hắn phải cung cấp năm mươi vạn kim tệ cho Ngũ Lương Sơn, không phải cho một lần mà năm nào cũng phải cho. Năm nay đã cho, tiền còn lại trong tay không đủ cho sang năm, hắn cần có một nguồn tài chính ổn định mới được.

Lợi nhuận từ rượu cung cấp cho Thiên Ngọc Môn quá lớn, nhưng cũng không còn cách nào. Hắn không có thực lực kinh doanh. Nếu không dựa vào cường quyền che chở, hắn sẽ bị ăn ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn còn có thể an toàn ở lại đây, xét theo trình độ nào đó, thật ra Thiên Ngọc Môn chính là ô dù, lợi nhuận của rượu chính là phí bảo hộ.

Trong nhà lao, Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu thủ vệ nhanh lên.

Cửa nhà lao mở ra, Thiệu Ba Tỉnh bước vào, chắp tay cười nói: “Đại công tử, không sao rồi, Thích Sứ đại nhân đã hạ lệnh, ngài có thể ra ngoài.”

Thiệu Bình Ba vẫn đang ngồi đằng sau bàn xử lý công vụ, nghe xong khẽ giật mình: “Ta dự tính phải bị nhốt một tháng, tại sao nhanh như vậy lại thả ta ra ngoài? Có phải là có chuyện gì rồi hay không?”

Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đại Thiền Sơn không kiên trì nổi nữa, Đại công tử tất nhiên có thể đi ra.”

Thiệu Bình Ba: “Không đúng, nhất định là có chuyện gì. Nếu không, Đại Thiền Sơn sẽ không nhanh như vậy mà thả ta ra ngoài.”

Thiệu Tam Tỉnh do dự một chút, vung tay ra hiệu cho thủ vệ lui ra ngoài, sau đó mới nói: “Bất luận là Băng Tuyết Các hay là Ngưu Hữu Đạo đều không có động tĩnh gì. Đại công tử phán đoán hiển nhiên là chính xác, cho nên Đại Thiền Sơn không có lý do gì giam giữ Đại công tử mà không thả.”

Gác bút, Thiệu Bình Ba đứng dậy bước tới: “Đại Thiền Sơn khẳng định muốn quan sát nhiều hơn mới yên tâm. Ngươi nói đi, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Biểu hiện của Thiệu Tam Tỉnh không biết có nên nói ra hay không.

Thiệu Bình Ba nhìn biểu hiện của gã, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Ta xem ra cũng chẳng phải chuyện gì tốt, chắc chắn là nhắm vào ta. Bên ngoài không phải đang xuất hiện lời đồn, nói ta sát hại Nguyễn Thị sao?”

Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tại sao Đại công tử lại biết?”

Thiệu Bình Ba nheo mắt: “Còn phải nói nữa sao? Ngưu Hữu Đạo biết rất rõ việc này, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội dội nước bẩn lên người ta? Lời đồn xuất hiện, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên muốn tìm tòi hư thực rồi. Ta bị nhốt ở đây không xuất hiện, chẳng khác nào là bằng chứng chứng minh lời đồn là thật. Hậu quả của việc ở đây là gì? Như vậy, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên phải cân nhắc một việc, ta đã xảy ra chuyện. Phụ thân đứng trước cục diện không người kế tục, tương lai ai sẽ tiếp nhận vị trí Thích Sứ Bắc Châu chứ? Đến lúc đó lòng người dao động, trận sóng ngầm tranh quyền đoạt lợi tất sẽ dâng lên. Bây giờ Bắc Châu nhiễu loạn, tạo cơ hội cho người ta lợi dụng, tuyệt đối không phải là điều mà Đại Thiền Sơn muốn thấy. Làm không tốt, bên dưới đã có người đang lấy lòng Đại Thiền Sơn, hy vọng có thể thay thế phụ thân, khiến cho Đại Thiền Sơn cảm nhận được áp lực. Đại Thiền Sơn biết, bây giờ không ai có đủ uy tín để thay thế phụ thân ở Bắc Châu. Đối với việc người khác chấp chưởng Bắc Châu, ai có thể phục ai chứ? Bắc Châu tất loạn, đây chỉ sợ là nguyên nhân mà ta được thả ra sớm.”

Thiệu Tam Tỉnh chắp tay, gương mặt bội phục nói: “Đại công tử minh giám, lời đồn xuất hiện, tướng lĩnh các nơi ở Bắc Châu vội vã chạy đến phủ thành, muốn gặp Thích Sứ đại nhân, dĩ nhiên là muốn tìm hiểu sự thật. Bây giờ, các chư tướng đều đang có mặt trong Nghị sự đường. Thích Sứ đại nhân gọi ngài đến đi cùng.”

Thiệu Bình Ba gật đầu, biểu hiện đã biết.

Nhưng Thiệu Tam Tỉnh do dự một chút rồi bồi thêm một câu: “Đại công tử, theo báo cáo, tất cả tin đồn nhắm vào công tử đã được lan truyền đến các nước khác.”

Gương mặt Thiệu Bình Ba căng lên, che miệng ho khan hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta hẳn phải nên cao hứng mới đúng.”

Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên hỏi: “Cao hứng?”

Thiệu Bình Ba nói: “Điều này nói rõ ta cũng đã tạo ra được áp lực cho Ngưu Hữu Đạo. Đây chính là sự tán thành của Ngưu Hữu Đạo đối với ta. Hắn cảm thấy ta có năng lực phát triển an toàn, cho nên muốn ngăn cản và bóp ch ết ta. Xem ra, Chiếu tỷ nói không sai.” Dứt lời, y bước ra khỏi nhà lao.

Thiệu Tam Tỉnh gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng đuổi theo, tiếp tục bẩm báo: “Đại công tử, Đại Thiền Sơn ra lệnh cưỡng chế Thượng Thanh Tông rời khỏi Bắc Châu.”

Trên lối đi nhỏ bên trong địa lao, Thiệu Bình Ba ngừng lại, quay đầu hỏi:”Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thiệu Tam Tỉnh đáp: “Đại Thiền Sơn cho rằng nguyên nhân gây ra ân oán giữa ngài và Ngưu Hữu Đạo chính là Đường chưởng môn. Bọn họ cho rằng chỉ cần Đường Nghi còn ở đây, ngài và Ngưu Hữu Đạo sẽ còn tiếp tục giày vò nhau, sẽ gây ra bất lợi cho Bắc Châu. Vì thế, bọn họ đã bức Thượng Thanh Tông ra khỏi Bắc Châu.”

Thiệu Bình Ba cau mày: “Hồ nháo! Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Cha của Đường Nghi và Triệu Hùng Ca xuất cùng một sư, giao tình không ít. Từ việc Thượng Thanh Tông gặp nạn kinh động đến việc Triệu Hùng Ca phải ra mặt là có thể thấy được. Thượng Thanh Tông có tác dụng rất lớn đối với ta, không thể bị đuổi ra ngoài được.”

Thiệu Tam Tỉnh thở dài: “Đại Thiền Sơn nhất định làm như vậy, còn có thể làm gì được chứ?”

Thiệu Bình Ba im lặng, sau đó bước nhanh: “Không phải do bọn họ quyết định, việc này ta sẽ tự xử lý.”

Hai người trước sau ra khỏi nhà lao, thẳng đến nội trạch bái kiến Thiệu Đăng Vân.

Hai cha con gặp mặt nhau, biểu hiện của Thiệu Bình Ba vẫn rất bình tĩnh.

Sắc mặt Thiệu Đăng Vân vô cùng ảm đạm, thấy con trai vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt ông ta hiện lên sự phức tạp lạ thường.

Ông ta đứng dậy, không nói một câu, đi thẳng ra bên ngoài. Thiệu Bình Ba nhanh chóng tránh sang một bên, hơi khom người thể hiện kính ý, sau đó bước nhanh theo đằng sau phụ thân.

Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt và sắc mặt của Thiệu Đăng Vân đã khôi phục bình thường, bước đi hiên ngang oai vệ.

Thiệu Bình Ba đi theo đằng sau vẫn mang biểu hiện của một Đại công tử ngọc thụ lâm phong.

Nghị sự đường, hai cha con trước sau bước vào. Tướng lĩnh hai bên đồng thời đứng lên chào hỏi lẫn quan sát.

Thiệu Đăng Vân ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí cao nhất. Thiệu Bình Ba đứng ở một bên.

Chính sự của quân Bắc Châu bắt đầu triển khai thảo luận. Thiệu Bình Ba vẫn như trước đây, thỉnh thoảng chen vào hỏi thăm và đưa ra đề nghị, nhìn không ra đã từng bị giam giữ.

Sau khi nghị sự hoàn tất, sắp sửa tan họp, khi Thiệu Đăng Vân nói lời kết thúc, ông quét mắt nhìn mọi người một vòng, cao giọng bồi thêm một câu: “Gần đây ta nghe bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, rõ ràng có người quấy rối. Ở Bắc Châu này, ai là người có lợi nhất thì chính người là người đã tung tin đồn. Theo ta thấy, nước Yến và nước Hàn có hiềm nghi rất lớn. Đây là gian kế, chư vị hãy cảnh giác cao độ.”