Đạo Quân

Chương 340: Bỏ Vào Lồ|\|g Heo Ngâm Nước




Khi lợi trảo nhả ra, Lục Thánh Trung bị ném xuống bờ, kêu lên đau đớn.

Toàn thân y đầy máu me, chật vật chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, cười thảm.

Đàm Diệu Hiển kinh hô: “Lý Huynh!” khá xúc động.

Thiệu Liễu Nhi vội cản y lại. Nàng biết người nam nhân lương thiện của mình không thể tham gia vào chuyện này, không thể để gã ngốc này làm ra chuyện điên rồ gì.

Sau một hồi bị giày vò trong nước, lớp son phấn cải trang trên mặt Lục Thánh Trung đều trôi đi hết.

Con ngươi Tống Thư đột nhiên co lại, quát lên: “Lục Thánh Trung, là ngươi?”

Lão vốn là thông gia với Vương Hoành ở Kinh thành nước yến, Lục Thánh Trung vốn là người bên cạnh Vương Hoành, đương nhiên là lão nhận ra được.

Thiệu Bình Ba đã dứt được cơn ho khan, quay lại hỏi: “Ngươi biết hắn?”

Tống Thư chắp tay trả lời: “Đại công tử, người này là đệ tử của Ngũ Lương Sơn, vốn là pháp sư tùy tùng của Vương Hoành một trong bốn đại thống lĩnh nước Yến. Sau này y nhận mệnh Vương Hoành đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, kết quả thảm bại, còn bán người của Tống gia phái ra. Nhi tử Lưu Lộc của quản gia Tống phủ ta là bị y hại chết. Ta chỉ hận không thể lột sống da y!”

Đàm Diệu Hiển nghe mà sững sờ. Bọn họ đang nói đến Lý Huynh sao?

Thiệu Liễu Nhi thầm nghĩ, quả nhiên người này có vấn đề!

Tô Chiếu hỏi Thiệu Liễu Nhi: “Liễu Nhi, chỉ có một mình y sao?”

“Biểu tỷ, còn có một mã phu và một thuyền phu, không biết có phải đồng bọn không.”

Thiệu Bình Ba quay lại nhìn muội muội, lại quay người đi tới, thò chân gẩy gẩy mặt Lục Thánh Trung: “Có thể phản bội Vương Hoành, ngươi cũng không phải kẻ có cốt khí gì, không muốn chịu khổ thì thành thật khai báo đi. Ai phái ngươi đến?”

Lục Thánh Trung cười thảm: “Ta không hểu làm thế nào các ngươi có thể xác định phương hướng của ta mà đuổi theo nhanh như thế?”

“Chuyện này không phải chuyện ngươi nên hỏi.” Thiệu Bình Ba dừng chân, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi ngươi cũng có nghe rồi đấy, Tống Thư chỉ muốn lột da ngươi. Ta nghĩ nhất định lão sẽ chăm sóc ngươi thật tử tế. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nhận tội hay không?”

Lục Thánh Trung bất lực lắc đầu: “Nếu đằng nào cũng chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ khuất phục kẻ thù giết ta sao?”

“Vậy còn phải xem ngươi có giá trị gì với ta không. Nếu có, trước mặt nhiều người như vậy ta cam đoan sẽ không để cho ngươi chịu tội, sẽ cho ngươi một con đường sống. Ta sẽ không nuốt lời. Nếu không có giá trị, ngươi cho rằng ta không biết ai phái ngươi đến sao?”

Lục Thánh Trung thở dài một tiếng, dễ dàng khai: “Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo phái ta đến?”

Thiệu Bình Ba lập tức hỏi: “Có bao nhiêu người tới?”

“Chỉ có một mình ta.”

Thiệu Bình Ba híp mắt: “Chỉ một mình ngươi?” Có vẻ y không tin.

“Hẳn là Ngưu Hữu Đạo có bố trí nhân thủ trong thành để phối hợp với ta, còn là ai thì ta không rõ. Nhưng ta biết tìm ai để liên hệ, lần theo đường dây này tìm nguồn gốc hẳn là có thể moi ra những người khác. Không biết thông tin này có giá trị với Thiệu đại công tử không?”

Hai mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe không yên.

Lục Thánh Trung lại nói: “Đau chết ta rồi. Ta muốn chữa thương!”

Thiệu Bình Ba nghiêng đầu ra một chút: “Chữa thương cho y!”

Lập tức có người nhấc y sang một bên, cho y uống thuốc, bó thuốc trị liệu.

Trần Quy Thạc nghiêng đầu nhìn y một chút, ánh mắt có vẻ sầu lo, chỉ lo vừa rồi y nói có thể truy ra mình.

Ngưu Hữu Đạo cũng cho y một chỉ thị, nếu có cơ hội thì phải chơi chết Thiệu Bình Ba, nhưng thực sự y không tìm ra được cơ hội nào.

Dù là tư cách hay tu vi của mình, y cũng sẽ không thể đơn độc gặp Thiệu Bình Ba, lúc nào thấy Thiệu Bình Ba cũng có người bảo vệ bên cạnh, căn bản Trần Quy Thạc không có cơ hội hạ thủ.

Trong thành này cũng có người phối hợp với Trần Quy Thạc, nhưng y cũng không rõ kẻ đó là ai, nếu là cùng một tuyến trên với Lục Thánh Trung thì phiền rồi.

Sắc mặt Đàm Diệu Hiển rất khó coi, thất hồn lạc phách. Có mơ y cũng hiểu Lục Thánh Trung nói vậy là có ý gì. Người ta có đến giúp mình đâu, mình bị người ta lợi dụng đối phó với Thiệu gia!

Thiệu Bình Ba quay lại nhìn muội muội, chậm rãi bước lại gần.

Thiệu Liễu Nhi cực kỳ căng thẳng, lại giang hai cánh tay che chở Đàm Diệu Hiển, cũng gọi “Biểu tỷ!” có ý cầu mong giúp đỡ.

Tô Chiếu gian nan hỏi: “Bình Ba.”

Thiệu Bình Ba dừng bước, nhìn chằm chằm nam nhân sau lưng muội muội, cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ngay khi y mới phát hiện ra mối quan hệ không bình thường của Đàm Diệu Hiển và muội muội, cũng định giải quyết Đàm Diệu Hiển luôn, nhưng lại sợ khiến muội muội đau lòng. Y vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân trước khi lâm chung.

Nói thật, muội muội đến tuổi này rồi cũng nên xuất giá, nữ nhân gia không nên kéo dài mãi tới lúc này, y cũng châm chước chuyện kén chồng cho muội muội, đương nhiên y hy vọng sẽ tìm được cho nàng một người tốt nhất, thích hợp nhất.

Căn bản Đàm Diệu Hiển không nằm trong phạm vi lo nghĩ của y, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Đàm Diệu Hiển không thích hợp!

Xuất thân của muội muội đã định không thể gả nàng cho loại người này. Sau lưng Thiệu gia còn liên quan đến vài lợi ích gút mắc và ân ân oán oán.

Y hiểu muội muội là người thế nào, theo lý mà nói thì không thể. Y cũng không nghĩ ra làm sao muội muội có thể thích loại thư sinh cổ hủ thế này.

Mà từ khi giải tán thi xã, Thiệu Liễu Nhi chỉ sợ y sẽ hạ độc thủ với Đàm Diệu hiển, đã cảnh cáo y, dám động đến Đàm Diệu Hiển đừng trách nàng trở mặt!

Chính vì vậy Thiệu Bình Ba mới không làm gì Đàm Diệu Hiển, chỉ định bức ép y phải bỏ đi, tránh phải trở mặt với muội muội.

Đương nhiên, cũng còn một nguyên nhân nữa, nếu như muội muội thực sự không chịu gả cho ai ngoài người này, y có thể làm gì đây? Xét một mặt khác, nhân phẩm của Đàm Diệu Hiển không tệ, muội muội gả cho y sẽ không bị bắt nạt. Nhưng y cũng muốn xem thử xem, khi đối mặt với khốn cảnh, Đàm Diệu Hiển sẽ bộc lộ hết bản tính, sẽ như thế nào. Y phải nhìn cho rõ, không thể tùy tiện gả muội muội ra được.

Ai ngờ, mềm lòng một chút lại dẫn ra chuyện thế này. Y cực hận!

“Ngươi đã có được thân thể của nàng?” Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm Đàm Diệu hiển, hỏi.

Đàm Diệu Hiển xấu hổ không biết nói thế nào.

Thiệu Liễu Nhi lập tức lên tiếng đáp: “Đúng thì sao? Muội nói rồi, không phải y không gả!”

Thiệu Bình Ba không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Đàm Diệu Hiển, muốn y phải trả lời chắc chắn. Y hiểu Đàm Diệu Hiển, biết gia hỏa này không phải người nói láo, y nghi ngờ muội muội chỉ lấy chuyện này ra làm lá chắn.

Cuối cùng Đàm Diệu Hiển cũng lấy hết dũng khí đáp: “Đại công tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với Liễu Nhi!”

“Chịu trách nhiệm? H a ha, nương, người thấy chưa? Ha ha…” Thiệu Bình Ba chợt ngửa mặt lên trời cười to, hai tay vung lên trời, cười nói thê lương. Đối phương đã thừa nhận, đau đớn trong lòng khó nói nên lời.

Y đau lòng không phải vì muội muội thất thân, mà là vì người y quan tâm nhất, muốn bảo vệ nhất, vào lúc này, lại bỏ rơi y.

Thiệu gia xảy ra chuyện như vậy, đại ca của nàng là mình còn đang bị giam trong ngục, vậy mà nàng không hề bận tâm đ ến sự sống chết của y. Nam nữ h0an ái, với nàng còn quan trọng hơn cả tính mạng đại ca, có thể mặc kệ đại ca mà bỏ trốn cùng người ngoài, bảo y làm sao chịu nổi? Lòng y thật lạnh!

Thiệu Liễu Nhi cắn môi, chưa bao giờ nàng thấy đại ca có vẻ phóng túng như vậy, cũng xót xa.

“Bình Ba!” Tô Chiếu bước tới an ủi.

Thiệu Bình Ba vung tay hất tay nàng ra, chỉ Đàm Diệu Hiển, không kìm nổi cơn giận, mắng: “Ngươi chịu trách nhiệm? Ở cái thời binh hoang mã loạn thế này, ngươi lấy cái gì mà chịu trách nhiệm? Ngươi có biết có bao nhiêu người đang muốn đẩy Thiệu gia vào chỗ chết không? Ngươi có biết, nàng vừa rời khỏi Thiệu gia, sẽ có bao nhiêu người muốn bắt nàng không? Văn ngươi không thể đứng vào trong miếu đòng, chỉ biết ôm sách vở gật gù đắc ý, võ ngươi không thể lâm trận giết địch, hai tay trói gà không chặt, chỉ dạy vài đứa trẻ đọc sách viết chữ liền có thể bảo vệ nàng sao? Ngươi tự cho rằng mình có thể bảo vệ nàng? Cái loại thư sinh cực kỳ vô dụng như ngươi, Thiệu gia ta có muốn nâng đỡ ngươi lên cungax không biết nâng vào đâu đỡ chỗ nào. Ngươi nói cho ta nghe, ngươi lấy cái gì mà chịu trách nhiệm?”