Ngẩng đầu nhìn Thiệu Liễu Nhi đang ra sức bơi đi, lại quay đầu nhìn thuyền xa dần, y hô lên hỏi: “Liễu Nhi, đang yên đang lành vì sao lại đẩy ta xuống nước?”
Thiệu Liễu Nhi khua tay khỏa nước quay đầu lại hỏi: “Không phải đẩy chàng xuống nước. Chẳng lẽ chàng không nhìn ra được chúng ta đang chạy nạn sao?”
“Chạy nạn?” Đổi thành người khác, dù có hiền thế nào cũng phải nổi điên, nhưng y chỉ dở khóc dở cười hỏi: “Không phải đang chạy nạn sao? Sắp chết đuối rồi. Liễu Nhi, rõ ràng nàng biết bơi… Rốt cuôc nàng đang làm gì? Nàng hối hận không muốn đi cùng ta sao?”
“Đàm lang, đi theo chàng, thiếp chưa bao giờ hối hận, nhưng Lý Huynh kia không phải người tốt, không phải người ta giúp chàng mà là hại chàng!”
Đàm Diệu Hiển kinh ngạc hô lên: “Sao có thể?”
“Y không phải người đọc sách, mà là pháp sư giới tu hành. Vừa rồi xem cách y khoanh chân ngồi tĩnh tọa đã chứng minh phán đoán của thiếp. Có một số việc, bây giờ nói ra chàng cũng không hiểu, nhưng thiếp có thể đoán được, y không giúp ngươi, mà là muốn lừa thiếp, lợi dụng thiếp đối phó với Thiệu gia. Sau này chắc chắn chúng ta sẽ bị bọn họ khống chế, vậy chúng ta trốn khỏi Bắc Châu còn có ý nghĩa gì?”
“Cái này…cái này sao có thể?” Đàm Diệu Hiển không dám tin: “Nếu y là pháp sư, vì sao chúng ta có thể chạy thoát?”
Chính y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết Thiệu Liễu Nhi đã âm thầm giở trò.
Thiệu Liễu Nhi cũng không muốn nói cho y biết thuyền phu kia e là không sống nổi, sợ y khó mà chấp nhận được sự ác độc của mình, chỉ quay đầu lại, vừa ra sức khua nước vừa hỏi: “Đàm lang, chàng không tin thiếp sao?”
Đàm Diệu Hiển không chút do dự gật đầu: “Ta tin!”
Thiệu Liễu Nhi cười, nam nhân này, có đôi khi rất ngốc, nhưng nàng thích. Nàng cũng không muốn người đàn ông của mình tương lai sẽ giống như đại ca, đơn giản một chút thật tốt.
Dù lúc này rất mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng tràn đầy ngọt ngào.
“Đàm lang, thiếp đã là người của chàng, cùng nhau bỏ trốn là lựa chọn của thiếp và chàng. Sau này, dù lựa chọn của thiếp sẽ đem đến kết quả gì, dù tương lai chàng đối xử với thiếp tốt hay xấu, vẫn nên do một mình thiếp gánh. Thiếp không thể ích kỷ chỉ vì mình mà đem lại phiền toái cho Thiệu gia, nên mới mạo hiểm đẩy chàng xuống nước, nàng không nên oán thiếp!” Thệu Liễu Nhi thở hổn hển giải thích, nàng bơi cũng không tốt lắm nên hơi mệt.
“Liễu Nhi, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời!”
“Thiếp tin chàng, dù chàng có không tốt với thiếp, thiếp cũng chịu, con đường mình tự chọn, mình chấp nhận!”
“Ta thề với trời, nếu dám phụ Liễu Nhi, ta sẽ chết không tử tế!”
“Không được nói bậy, sống tốt cho thiếp!”
Tuy nói vậy, nhưng Diệu Linh nằm trên túi da dê thi thoảng vẫn quay đầu nhìn về điểm đen xa xa trên mặt sông, y vẫn không tin Lý Huynh lại muốn hại mình.
Khi hai người chuẩn bị cập bến, đằng trước có tiếng vó ngựa rầm rập.
Đàm Diệu Hiển nằm sấp trên túi da dê ngẩng phắt đầu lên. Thiệu Liễu Nhi biến sắc.
Mười mấy kỵ sĩ vọt tới bờ sông ghìm ngựa dừng lại, nhưng người trên lưng ngựa không phải người của phủ Thứ sử, nàng chưa từng thấy họ.
Ngoại trừ hai người, những người khác đều đeo mặt nạ đen, một thân y phục đen.
Chẳng lẽ là người của Lý Huynh kia? Lòng nàng trầm xuống, chợt nghe một tiếng chim ưng gáy lên to và rõ ràng, ngẩng đầu nhìn, thì thấy có ba con phi cầm to lớn đang bay vòng quanh, vừa bay vòng vừa giảm độ cao, rất nhanh liền hạ xuống bờ sông.
Sáu người nhảy xuống khỏi ba con phi cầm, năm người đội đấu lạp đen, Thiệu Bình Ba không đội, đứng trên bờ sông, áo choàng đen bay phần phật trong gió lạnh lùng nhìn muội muội đang ra sức kéo người ta vào bờ.
Ánh mắt y nhìn Đàm Diệu Hiển càng hờ hững và lạnh lẽo.
Thiệu Liễu Nhi chột dạ, nhưng cũng chẳng có cách nào, có chạy cũng không thoát được.
Đàm Diệu Hiển dựa vào túi da dê thấy đại công tử phủ thành Bắc Châu đích thân tới, chẳng những chột dạ mà còn có vài phần căng thẳng và sợ hãi, nhất là khí thế người ta từ trên trời giáng xuống kia khiến cho y cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Cuối cùng cũng cập bờ, đỡ Đàm Diệu Linh lên bờ, Thiệu Liễu Nhi chỉ ra mặt sông: “Kẻ dụ dỗ muội có thể còn trên thuyền.”
Thiệu Bình Ba nhìn theo hướng nàng nhìn.
Tô Chiếu bên cạnh lập tức quay đầu ừ một tiếng, có bốn người nhảy lên phi cầm, hia con vỗ cánh cuốn lên cuồng phong bay lên.
“Đại ca…” Thiệu Liễu Nhi yếu ớt gọi, mái tóc ướt sũng dán lên mặt, nước chảy tí tách.
Chát! Thiệu Bình Ba giáng cho nàng một bạt tai thật mạnh: “Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là đại ca sao? Ngươi còn coi ta là đại ca ngươi sao?”
Thiệu Liễu Nhi bị đánh, cắn môi không nói gì, thực sự là không oán không hận nổi, nàng cũng biết mình làm vậy là sai, không quan tâm đ ến cảm giác người nhà.
Thiệu Bình Ba không tiêu được cơn giận, phất tay muốn tát thêm cái nữa, thì bị một cánh tay bên cạnh giữ lại.
Tô Chiếu giữ lấy tay y, thở dài: “Người không sao là tốt rồi.”
“Biểu tỷ?” Thiệu Liễu Nhi nhận ra giọng nói.
Tô Chiếu vén đấu lạp nhìn nàng, lắc đầu thở dài.
Đàm Diệu Hiển cả gan đứng ra chặn trước người Thiệu Liễu Nhi: “Không liên quan đến Liễu Nhi, có chuyện gì cứ nói với ta.”
Thiệu Liễu Nhi kéo y một cái, thấp giọng nói: “Không có chuyện của chàng, tránh sang một bên đi.” Nàng rất lo lắng, đại ca đã nổi giận, chuyện này y không ngăn được.
Đàm Diệu Hiển lại không thức thời, nhìn chằm chằm Thiệu Bình Ba, che chở cho Thiệu Liễu Nhi không chịu tránh.
“Trần Quy Thạc!” Thiệu Bình Ba lạnh lùng gọi.
Trần Quy Thạc bên cạnh Tống Thư lập tức bước nhanh tới chờ lệnh.
Tô Chiếu vội chạy đến, ba con phi cầm không thể chở nhiều người tới, tới đây lại phải mượn dùng vài nhân thủ chi nhánh này của tổ chức.
Dọc đường tìm kiếm, Thiệu Bình Ba cũng lo lắng không đủ người, lại không dám kinh động đến Đại Thiện Sơn bên kia, cũng không tiện dùng đến người của Thượng Thanh Tông, bên cạnh hoàn toàn không có người mình cũng không yên tâm, cho nên mang theo Tống Thư và Trần Quy Tạc tương đối đáng tin tới.
Thiệu Bình Ba từ tốn nói: “Đưa xuống, chặt thành thịt muối cho cá ăn!”
“Vâng!” Trần Quy Thạc bước lên, nắm chặt tay Đàm Diệu Hiển muốn kéo đi.
Thiệu Liễu Nhi phát điên nhào tới ngăn cản, ôm lấy cánh tay Trần Quy Thạc hà mồm cắn.
Trần Quy Thạc đau nhe răng nhưng không dám làm gì nàng, cứ dây dưa với nàng mãi cũng không ổn, vội nới lỏng tay.
Thiệu Liễu Nhi vội vàng xoay Đàm Diệu Hiển đang sợ tới tái mặt ra sau lưng bảo vệ: “Ta đã là nữ nhân của chàng, ai dám động đến chàng, ta liều mạng!”
Thiệu Bình Ba siết chặt hai nắm tay, cả giận hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thiệu Liễu Nhi đáp lại rõ ràng: “Muội đã trao thân cho chàng, nói không chừng đã có mang cốt nhục của chàng, không phải chàng không gả, ai dám giết nam nhân của muội, thử xem!”
“Ngươi…Ngươi….Ngươi có biết xấu hổ không!” Thiệu Bình Ba chỉ nàng nổi điên lên gào thét, chợt kịch liệt ho khan, gục xuống cong như con tôm.
Tô Chiếu vội chạy tới thi pháp giúp y thở lại bình thường.
Mặc dù thuyền của Lục Thánh Trung đã đi xa nhưng cũng không bù được tốc độ phi cầm đuổi theo.
Lục Thánh Trung khoanh chân ngồi trong khoang thuyền tĩnh tọa khử độc thấy có hai con phi cầm lướt đến trên không trung, cười như mếu, biết mình trốn không thoát. Y đã uống giải độc hoàn, giải được độc, không cần lo cho tính mạng, nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của y không thể trốn lâu trong nước.
Dù vậy y vẫn nghiêng người nhào vào trong nước, trốn dưới làn nước, bắt lấy một tia cơ hội sống sót.
Trên thân phi cầm có hai bóng người, một trước một sau nhảy xuống nước đuổi theo.
Con phi cầm kia từ trên trời lao xuống, một đôi lợi trảo chụp lấy ô bồng, soạt một tiếng, xé nát, lực đạo cực mạnh.
Cảnh tượng trong khoang thuyền bày hết ra, không có giấu người trong đó.
Sau đó, con phi cầm vỗ cánh bay lên không trung, một người nhảy xuống thuyền, kiểm tra lại lần nữa.
Ầm một tiếng, Lục Thánh Trung vọt ra khỏi mặt nước, nói cho chính xác là bị người ta ném từ trong nước ra.
Trước đó, con phi cầm kia đã lao tới, một đôi lợi trảo như bằng thép chụp trúng ngực Lục Thánh Trung.
“A!” Lục Thánh Trung hét thảm, phía sau vẩy ra máu tươi, y đã bị lợi trảo của con phi cầm xuyên thủng người quấu chặt, gần như trong chớp mắt khiến cho y đau đến hôn mê bất tỉnh.