Đạo Quân

Chương 330: Uổng Là Người Đọc Sách (2)




Đàm Diệu Hiển vốn định dựa vào sự dũng cảm của tuổi trẻ nhiệt huyết đi tìm Thiệu Bình Ba ngả bài, muốn cưới Thiệu Liễu Nhi.

Ai ngờ hiện thực thi nhau kéo đến đã đánh gục y, đầu tiên thư quán y đang dạy học cho y nghỉ việc.

Thế là y đi tìm nơi khác dạy học. Ở nội thành Bắc Châu y cũng có chút danh tiếng, nếu không một thư sinh nghèo không tiền không bối cảnh cũng không có tư cách vào thi từ xã của Thiệu Liễu Nhi, cho nên tìm đường sống cũng khá dễ dàng. Nhưng vấn đề là, vừa mới dạy chưa được một hai ngày, bên thuê lập tức lại kiếm cớ cho y nghỉ việc.

Nếu một nhà thì cũng thôi đi, sau đó cứ liên tiếp như vậy. Về sau, y bất đắc dĩ đổi sang nghề khác nhưng đa phần vẫn thế.

Dần dần, không tìm được việc làm, nguồn sống bị chặt, sinh hoạt khó khăn, y bắt đầu cầm cố đồ đạc trong nhà duy trì cuộc sống nên mới miễn cưỡng chèo chống cho tới bây giờ.

Y cũng không quá ngu ngốc, cũng ý thức được, có lẽ có liên quan đến Thiệu gia.

Mặc dù Thiệu gia không có nói rõ, nhưng cũng đồng nghĩa đã bày tỏ không muốn y ở cạnh Thiệu Liễu Nhi.

Ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi ngay cả bản thân cũng không tự nuôi sống được, dựa vào cái gì mà cưới Thiệu Liễu Nhi?

Sự thật cũng là như vậy, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng thành vấn đề còn đi tìm Thiệu Bình Ba ngã bài thế nào? Người ta đã đâm trúng điểm yếu để nhắc nhở ngươi.

Ngươi còn cần chạy tới trước mặt người ta lý lẽ gì nữa? Bối cảnh gia thế hai bênh chênh lệch quá xa.

Càng nghèo khó sẽ càng nghĩ tới cấp bậc, nghĩ bình thường Thiệu Liễu Nhi ăn dùng có cấp bậc gì? Cho dù Thiệu gia không ép mình thì mình có thể nuôi nổi sao?

Trong lòng bi thương, cuối cùng y bị hiện thực đánh gục, bỏ đi suy nghĩ kia, giờ chỉ nghĩ mình phải sống tiếp thế nào đây?

Y cũng biết, tình hình này sẽ không kiên trì được ở thành Bắc Châu lâu, đồ đạc có thể cầm cố trong nhà đã gần hết rồi, muốn tiếp tục sống, ngày phải rời khỏi thành Bắc Châu đã không còn xa.

Y cũng đã chuẩn bị xong, sau khi đồ có thể cầm trong nhà đều cầm rồi sẽ bán căn nhà phụ mẫu khi còn sống lưu lại đi, cầm một khoản tiền làm lộ phí, lòng đầy thê lương đi tha hương, giấc mộng đẹp không thực tế kia cũng nên tỉnh lại rồi!

Nói đến đây, Đàm Diệu Hiển rơi lệ, cũng gục xuống bàn ngủ thiếp đi, có điều vẫn còn mộng mị hai câu: “Liễu Nhi... Liễu Nhi...”

“Đàm huynh, Đàm huynh...” Lục Thánh Trung lay vai đối phương gọi liên tục vài tiếng, không thể đánh thức, đối phương cũng thực sự ngủ thiếp đi rồi.

Ngồi trở lại vị trí của mình, Lục Thánh Trung nhận ra, tên này đã bị ép đến mức này còn không chịu đi, còn đợi đến khi cầm hết đồ có thể cầm trong nhà mới đi, có thể thấy trong lòng vẫn chưa buông bỏ được Thiệu Liễu Nhi, vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.

Nghe Đàm Diệu Hiển nói mớ trong mộng, Lục Thánh Trung lắc đầu, cảm thấy buồn cười.

Phát hiện vị này cũng thật là cổ hủ, có thể tán ngã được Thiệu Liễu Nhi mà không có ý định mượn cành cao Thiệu gia phát triển mà còn nghĩ đến chuyện không nuôi nỗi Thiệu Liễu Nhi, tự dày vò mình, tự làm mình khó chịu. nếu ngươi thật sự cưới được Thiệu Liễu Nhi, có Thiệu gia, sinh hoạt sẽ còn là vấn đề sao? Mù quáng lo lắng chuyện vô ích!

Có điều gã cũng không định nói với Đàm Diệu Hiển mấy đạo lý này, nói những thứ này với dạng thư sinh chưa vứt cốt khí cũng vô dụng. Ngược lại người ta sẽ cho rằng ngươi đang vũ nhục hắn ta, loại người này nhất định phải để hiện thực cuộc sống trong tương lai thật sự hàng phục thì mới chịu cong lưng được.

Đi qua đi lại trong phòng, bản thân Lục Thánh Trung cũng cảm thấy bất ngờ, chạy đến thăm dò một chút, không ngờ lại thăm dò ra chuyện thế này.

Giờ gã đã hiểu ra lúc trước vì sao Võ Thiên Nam không nói, không phải không nói, mà là kiêng kị thế lực Thiệu gia không dám nói lung tung.

Ngay cả Võ Thiên Nam cũng có thể nhìn ra có thể thấy quan hệ mập mờ của Đàm Diệu Hiển và Thiệu Liễu Nhi căn bản không phải bí mật ở thi từ xã, những người khác cũng đã sớm nhìn ra manh mối, chỉ có hai người trong cuộc là kẻ ngốc tưởng người khác không biết mà thôi, đúng là người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo!

Điều khiến Lục Thánh Trung nghi ngờ là, Thiệu Bình Ba cũng không phải loại lương thiện gì, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, không đồng ý, sao Đàm Diệu Hiển này còn có thể không việc gì ở nội thành Bắc Châu? Nếu nói Thiệu Bình Ba khinh thường không thèm để ý, vậy sao lại sử dụng những thủ đoạn này với nhân vật nhỏ bé như Đàm Diệu Hiển...

Ngày hôm sau, Đàm Diệu Hiển mê man trên giường mở to hai mắt, chầm chậm chống người bò dậy, nhớ lại tối hôm qua, hẳn là mình đã uống quá nhiều.

Y nhìn xung quanh, là phòng ngủ của mình, cũng không biết mình trở về phòng nằm ngủ bằng cách nào.

Vỗ vỗ cái đầu hơi đau, phát hiện tối qua đúng là mình đã uống quá nhiều, y chưa từng uống nhiều rượu như vậy bao giờ.

Y ngửi thấy bên ngoài có mùi thơm của cháo liền thả chân mang giày, choàng áo khoác, mở cửa bước ra, vừa ra khỏi phòng bị ánh mặt trời chiếu chói mắt mới phát hiện mình đã ngủ một giấc đến trưa.

“Đàm huynh tỉnh rồi?”

Đàm Diệu Hiển nghe tiếng nghiêng đầu nhìn lại, thấy người đứng dưới mái hiên không phải Lý huynh hôm qua còn có thể là ai?

Y hơi xấu hổ, không muốn chật vật thế này gặp khách, nhanh chóng kéo lại áo khoác ngoài.

Sau khi đọc sách minh lễ y rất hiếm khi quần áo không chỉnh tề trước mặt người ngoài.

Sau đó y bước nhanh tới chắp tay nói: “Lý huynh, là ta càn rỡ.”

Lục Thánh Trung cười ha ha: “Thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao.”

Nhớ lại chuyện tối qua, Đàm Diệu Hiển hỏi: “Đường huynh đâu?”

Lục Thánh Trung cười: “Hắn tỉnh từ sớm, thấy huynh ngủ say, sáng sớm đã đi rồi, nói để hôm khác trở lại thăm huynh.”

Đàm Diệu Hiển vỗ vỗ cái trán, than thở, tự trách mình đãi khách không phải đạo.

Lục Thánh Trung chỉ về phía phòng bếp: “Có nấu nồi cháo, đợi Đàm huynh tỉnh lại dùng. Đàm huynh đi tắm rửa trước đi.”

Đàm Diệu Hiển xấu hổ chắp tay, bước nhanh rời đi rửa mặt sửa soạn.

Đợi y sửa soạn xong, Lục Thánh Trung cũng bưng một bát cháo lớn đến sảnh đường, hai người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa chậm rãi dùng.

Trên bàn cũng không có gì ăn chung với cháo, trong phòng bếp chỉ có ít rau muối, biết gia cảnh y không tốt, Lục Thánh Trung cũng miễn cưỡng thích ứng.

Đàm Diệu Hiển ăn rất nhã nhặn, rất hợp với vẻ thư sinh sạch sẽ của y.

Có vài lời vốn định chờ y ăn xong mới nói, thấy cách ăn nhau chậm nuốt kỹ của y còn chẳng biết đến lúc nào mới ăn xong, Lục Thánh Trung đành phải không khách khí, mở miệng nói: “Lá khô đưa tình, Đàm huynh thật thanh nhã.”

Đàm Diệu Hiển ngẩng đầu sững sờ, khẩn trương nhìn chằm chằm gã, hỏi: “Lý huynh nói lời này là có ý gì?”

Lục Thánh Trung cười nói: “Đàm huynh, tối hôm qua huynh uống nhiều quá, nói một vài lời tận đáy lòng, chuyện của huynh và Thiệu Liễu Nhi ta đã biết rồi.”

Sắc mặt Đàm Diệu Hiển thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt hơi bối rối, trong lòng vô cùng ảo não, trách mình say rượu hỏng việc!

Lục Thánh Trung nhấn tay, ra hiệu y ngồi xuống: “Đàm huynh đã thành thật với ta, ta cũng sẽ không đi nói hươu nói vượn cho nên không cần căng thẳng.”

Bờ môi Đàm Diệu Hiển mím chặt, siết chặt đôi đũa trong tay, cúi đầu chậm rãi ngồi xuống.

Ai ngờ mông vừa đặt xuống ghế y lại nghe Lục Thánh Trung thản nhiên nói: “Tha thứ ta nói lời không nên nói, loại người như Đàm huynh, ta thật sự xem thường, uổng là người đọc sách, chỉ là tiểu nhân thôi!”

“Ồ...” Đàm Diệu Hiển ngạc nhiên ngẩng đầu.

Lục Thánh Trung lại bổ nói: “Người ta một nữ tử, còn dám chủ động thổ lộ với huynh, còn huynh thì sao? Cũng vì Đàm huynh mới hại người ta thành ra thế này, mất tự do không ra được khỏi cửa là việc nhỏ, người ta là tiểu thư khuê các, gặp gỡ riêng tư động tình với huynh, danh dự chôn trong tay huynh bảo sau này nàng gả đi thế nào đây? từng lén lút gặp gỡ riêng tư với nam nhân khác sẽ khiến nhà chồng tương lai của nàng nhìn nàng như thế nào? Người nhà trách phạt nàng là chuyện dễ hiểu, e là không biết nàng đã phải chịu bị bao nhiêu ủy khuất, người ta sợ huynh lo lắng nên đã từng tố khổ với huynh bao giờ chưa?”