Đạo Quân

Chương 327: Họa Lớn Trong Lòng (2)




Viên Phương nghi ngờ: “Đạo gia, bố cục lần này của người không phải để ép Đại Thiện sơn giết hắn sao? Đại Thiện sơn dám mạo hiểm tha cho hắn à?”

“Móa nó, lão tử thấy hắn cũng thâm độc đấy!” Nói đến đây cái, Ngưu Hữu Đạo không nhịn được văng tục, nghiêng đầu chửi một tiếng, mặt tự giễu nói: “Theo lý Đại Thiện sơn phải giết hắn, vào thời điểm mấu chốt này không nên lại chọc giận Thiệu Đăng Vân mới đúng, chẳng lẽ vò mẻ không sợ rơi sao? Lúc đầu ta cũng không hiểu thằng cháu trai kia có ý gì, nhưng kết hợp với tình hình bên kia, gops nhặt mọi chuyện để nghĩ thì thấy sự việc rất đơn giản. Đại Thiện sơn muốn giết Thiệu Bình Ba, Thiệu Bình Ba trong thời khắc mấu chốt giết mẫu tử Nguyễn thị, vậy sao Đại Thiện sơn lại không giết Thiệu Bình Ba, đây là có ý gì? Chuyện biến hóa ở ngay cái chết của mẫu tử Nguyễn thị.”

Chắp tay nhìn trời, thở dài: “Nắm chặt điểm mấu chốt này sẽ hiểu ngay, sinh tử của mẫu tử Nguyễn thị có quan trọng với Đại Thiện sơn không? Không quan trọng! Đại Thiện sơn sợ Thiệu Bình Ba sao? Đã chuẩn bị giết hắn dĩ nhiên là không sợ! Như vậy sao mẫu tử Nguyễn thị vừa chết Đại Thiện sơn đã không dám động thủ với Thiệu Bình Ba?”

Mắt Viên Phương sáng lên: “Dù sao Thiệu Đăng Vân cũng không phải là món đồ trang trí!”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Giết Thiệu Bình Ba kiêng kị Thiệu Đăng Vân là vì sao? Đạo lý rất đơn giản, Thiệu Bình Ba là nhi tử Thiệu Đăng Vân! Trước kia vì sao không cố kỵ điều này? Vì mẫu tử Nguyễn thị chưa chết! Vì sao mẫu tử Nguyễn thị chết lại kiêng kỵ?”

Viên Phương trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ, thốt lên: “Vì Thiệu Đăng Vân chỉ còn lại một nhi tử này thôi!”

“Đúng vậy! Thiệu Đăng Vân chỉ còn lại một nhi tử này, nếu Đại Thiện sơn giết... Đại Thiện sơn không sợ Thiệu Đăng Vân.

Điều duy nhất khiến Đại Thiện sơn kiêng kỵ Thiệu Đăng Vân chính là lợi ích ở Bắc Châu. Đại Thiện sơn sợ Bắc Châu xảy ra đại loạn, trên dưới hai nước nhìn chằm chằm Bắc Châu sẽ xảy ra hỗn loạn.” Ngưu Hữu Đạo haha một tiếng, mặt mày bất đắc dĩ: “Cho nên ta mới nói tên khốn kia độc ác, nếu hắn không làm như vậy ta cũng không nghĩ đến hướng này. Giờ trong thời điểm mấu chốt tên đó lại dùng chiêu này vãn hồi bại cục, tám chín phần mười là đem việc Thiệu Đăng Vân khống chế Bắc Châu ra áp chế khiến Đại Thiện sơn sợ ném chuột vỡ bình!”

Viên Phương hít sâu một hơi, lấy phương thức giết huynh đệ ruột và kế mẫu ra để bảo vệ bản thân, quả là quá ngoan độc!

Giờ y đã hiểu vì sao Đạo gia có từ bi thế nào cũng nhất định phải diệt trừ Thiệu Bình Ba, ánh mắt nhìn người của Đạo gia cũng chuẩn thật.

“Đạo gia, buộc hắn làm ra loại chuyện này, thù này xem như kết, loại người này cũng không thể lưu lại, phải nghĩ cách diệt trừ thôi!”

Ngưu Hữu Đạo tự giễu: “Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Đã làm đến mức này còn không diệt được hắn ta tạm thời thực sự không thể làm gì được hắn. Hắn đã đoán đúng là ta không dám làm lớn đến bên Băng Tuyết các, nếu không đã không dám dùng hiểm chiêu này! Người này còn khó dây dưa hơn ta tưởng, đúng là họa lớn trong lòng!”

Viên Phương xoa đầu trọc, chợt nói: “Đạo gia, ta có một kế.”

Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, nhìn y, hứng thú nói: “Nói thử xem!”

Viên Phương cười gian nói: “Phái người đi Bắc Châu tung tin đồn nói Thiệu Bình Ba muốn giết Thiệu Đăng Vân đoạt quyền, chỉ giết được mẫu tử Nguyễn thị bị Thiệu Đăng Vân may mắn tránh thoát một kiếp bắt được! Tướng sĩ Bắc Châu chắc chắn phải đi xác minh, nhìn thấy Thiệu Bình Ba quả nhiên bị bắt, đến lúc đó... hì hì!”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vô dụng, đồng dao lần trước không thể khiến phụ tử hắn bất hòa, ngược lại còn khiến Thiệu Đăng Vân càng thêm coi trọng hắn, có thể thấy Thiệu Đăng Vân này có tài làm tướng soái, rất có lòng dạ, khó trách năm đó có thể được Thương Kiến Bá trọng dụng. Lần này Thiệu Đăng Vân không xử trí hắn sợ là vẫn phải bảo vệ hắn. Chỉ cần Thiệu Đăng Vân muốn bảo vệ hắn, tướng sĩ chạy tới, phụ tử hắn chỉ cần diễn kịch, lời đồn tự bị phá thôi.”

Viên Phương nhíu mày nói thầm: “Vậy thật là đáng tiếc, quá đáng tiếc...”

Ngưu Hữu Đạo hiểu y nói gì, dính đến Băng Tuyết các, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Băng Tuyết các, bên Kim Châu truyền tin đến, ngay cả Hàn Băng đại tổng quản Băng Tuyết các cũng bị kinh động, giờ thực sự không tiện lộ ra tình huống thật bên Thiệu Bình Ba, nếu không chắc chắn có thể triệt để bôi xấu thanh danh Thiệu Bình Ba.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo thật sự không dám, hắn tin Thiệu Bình Ba cũng không dám tính kế Băng Tuyết các.

Lén lút làm một hai lần còn được, cứ đem Băng Tuyết các người ta ra kéo tới kéo lui, coi Băng Tuyết các người ta là bùn nặn sao?

Bùn nặn còn biết tức giận huống hồ Băng Tuyết các? Thực sự có can đảm kéo tới kéo lui người ta, chọc giận người ta, còn trông cậy người ta ngồi xuống chậm rãi nghe hai bên các ngươi nói lý sao? Chỉ mong ai cũng đừng hòng chạy thoát!

Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bả vai Viên Phương: “Cũng không phải quá đáng tiếc, vẫn có thu hoạch, lời đòn của Băng Tuyết các lần này rõ ràng là nhắm đến ta, phàm là kẻ có thù với ta hoặc nhắm đến ta, chỉ cần không muốn bị Băng Tuyết các để mắt đều phải thu liễm một chút, chí ít triều đình Yến quốc sẽ tạm thời không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Tương tự như vậy, Thiệu Bình Ba vô duyên vô cớ tặng không cho Đạo gia một tấm bùa hộ thân!” Viên Cương cười hì hì.

“Có điều cách của ngươi cũng khá có lý, cho dù tạm thời không làm gì được hắn nhưng cũng có thể kéo dài tốc độ phát triển an toàn của hắn, phải cố gắng gây rối hắn, chân muỗi dù nhỏ cũng có thịt, có thể có cơ hội đả kích vậy sao lại không làm? Không phải chỉ nhìn chằm chằm Bắc Châu, dã tâm tên kia không chỉ riêng một Bắc Châu, ngươi đi tìm Thương Triều Tông, bảo hắn cho người đi tung tin đồn ở các nước.”

“Được!” Viên Phương cười hớn hở gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo chỉ ngón tay về phía y: “Liên lạc với Lục Thánh Trung, nói cho hắn biết Thiệu Bình Ba tạm thời có lẽ đã mất tự do, hẳn đã không thể điều động thân thủ Đại Thiện sơn rồi, giờ chính là lúc Thiệu Bình Ba yếu thế nhất, bảo hắn trong điều kiện bảo đảm an toàn của bản thân cứ thoải mái tay chân mà hành động. Vẫn câu nói đó, không giết được hắn cũng phải quấy rối hắn, cố gắng để trì hoãn tốc độ phát triển an toàn của hắn!”

“Được!” Viên Phương lại cười hì hì gật đầu.

Sau khi rời khỏi bên này, Viên Phương truyền tin cho bên Bắc Châu trước, sau đó đi thẳng đến thủ phủ quận.

Đợi sau khi y rời đi, Thương Triều Tông và Lam Như Đình Đình ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.

Lam Như Đình buông tiếng thở dài: “Chả khó trách bên cạnh lại kiếm về mấy môn phái bảo hộ, xem ra Đạo gia đã quyết định đấu với Thiệu Bình Ba kia rồi!”

“Haizz!” Thương Triều Tông cũng buông tiếng thở dài: “Làm theo lời hắn nói đi!”

Hai người không biết Ngưu Hữu Đạo và Thiệu Bình Ba đã giao thủ một lần trong tối, chút chuyện này người ta đã tìm đến, không tiện không làm...

Phủ thành Bắc Châu, Lục Thánh Trung giương mắt nhìn cửa thành phía xa, gã đã quay trở về!

Cách nhau rất xa, gã không cách nào trực tiếp liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, về lại đây để tìm hiểu tình hình, liên hệ với người ta.

Có điều gã đã dịch dung giả dạng một chút, đóng vai tiều phu vác củi thuận lợi tiến vào thành, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chạy đến địa điểm liên lạc.

Địa lao phủ thứ sử, Thiệu Tam Tỉnh đi vào, tay cầm hộp thức ăn, được người ta dẫn vào sâu bên trong, tới nơi giam giữ Thiệu Bình Ba.

Nói này đã được coi là gian tốt nhất trong địa lao, có lẽ vì phải giam giữ Thiệu Bình Ba nên đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường gì đó đều mới, còn đặt một cái bàn, bút mực giấy nghiên cũng không thiếu.

Đây cũng là gian duy nhất có cửa thông gió, Thiệu Bình Ba đứng chắp tay, đưa lưng về phía thông đạo của địa lao, im lặng nhìn ánh sáng xuyên qua cửa thông gió.

Thiệu Tam Tỉnh gật đầu ra hiệu với thủ vệ bảo hộ ngày đêm, lúc này thủ vệ tránh đi, người phụ trách mở cửa nhà lao cũng lui xuống.

Thiệu Tam Tỉnh đi vào, hộp cơm đặt trên bàn mở ra, sắp rượu thịt ra: “Đại công tử, bên ngoài mọi chuyện đều ổn, ăn chút gì đi.”