Thật vất vả mới hòa hoãn lại, Thiệu Bình Ba cười, vừa tựa vào thành ghế vừa cười thảm, ha ha nói: "Vì đối phó ta, lại ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, diễn đúng là giống thật, náo loạn nửa ngày ngươi mới là người núp trong bóng tối đào hố kia, còn đào ra cái hố lớn như vậy để ta tới nhảy vào, thật có kiên nhẫn, Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại, lần này ta tâm phục khẩu phục!"
Thiệu Tam Tỉnh nói: "Bất kể có phải là Ngưu Hữu Đạo hay không, Đại công tử, việc đã đến nước này, chạy mới là thượng sách, nếu người còn không đi thì sẽ không còn kịp nữa!”
Thiệu Bình Ba thở hổn hển vung tay đẩy lão một cái, khóe miệng treo giọt máu lắc đầu, "Đi? Đi đâu? Ta dốc hết tâm huyết mới có được cục diện Bắc Châu hôm nay, kêu ta chắp tay tặng người ư? Hôm nay vừa đi, tội danh này sẽ thực sực rơi vào đầu ta, ta sẽ không còn khả năng xoay người nữa, Đại Thiền sơn đương nhiên sẽ truy sát ta đến cùng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Ai dám thu nhận người từng đắc tội Băng Tuyết các chứ? Không đi được, cũng không thể đi… Ta còn chưa thua đâu!"
Thiệu Tam Tỉnh nóng nảy, "Đại công tử, đừng hành động theo cảm tính, Đại Thiền sơn vì mình, họ sẽ không để ý đến chết sống của người đâu, Thứ Sử đại nhân cũng không bảo vệ được người! Tạm thời thoát thân trước đã, chờ tin tức thả ra, chờ đến khi Băng Tuyết các bên kia tra ra được tin Tiêu Thiên Chấn phải chăng đã sử dụng Xích Dương Chu Quả, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển tình thế."
"Rõ ràng là cái bẫy, làm sao Ngưu Hữu Đạo có thể để Tiêu Thiên Chấn sử dụng Xích Dương Chu Quả?" Hai tay Thiệu Bình Ba chống lấy thành ghế dùng sức đứng lên, cố gắng ổn định thân hình, mặt lộ vẻ dữ tợn, chỉ vào lão, "Kêu người của phủ Thứ Sử bên kia ra tay, lập tức giải quyết dứt điểm hai gia hỏa mưu đồ bất chính kia cho ta!"
Thiệu Tam Tỉnh giật mình, đương nhiên biết hắn ta chỉ hai người này là ai, đây là muốn giết huynh đệ ruột thịt ư? Bận rộn nhắc nhở: "Đại công tử nghĩ lại đi, một khi danh tiếng xấu ra tay hạ sát thủ với huynh đệ mình bị truyền ra ngoài sẽ rất bất lợi cho Đại công tử đấy!"
Thiệu Bình Ba chậm rãi tiến lên, đỡ lấy cạnh bàn, cười lạnh: "Chúng không chết, thì Bắc Châu sẽ rơi vào trong tay chúng, chúng muốn quân pháp bất vị thân? Chẳng phải bọn chúng có ý định này sao? Nếu Bắc Châu thật sự rơi vào trong tay của chúng, bọn chúng căn bản không có năng lực khống chế, sớm muộn gì cũng phải đổi chủ, Thiệu gia ta sẽ chết không có chỗ chôn, bất kể là Hàn quốc hay là Yến quốc cũng sẽ không buông tha cho Thiệu gia ta, thậm chí Đại Thiền sơn cũng sẽ nghĩ cách đổi Thiệu gia ta đi. Nhanh lên, lập tức, đây là phần thắng cuối cùng của ta, còn chậm nữa thì sẽ không kịp, nhanh lên!"
Nghe hắn ta nói thế, lúc này Thiệu Tam Tỉnh mới xoay người đi làm theo.
Nhưng mới vừa đi tới cửa thư phòng, lại nghe Thiệu Bình Ba lạnh lùng một tiếng, "Nếu muốn làm, không bằng làm sạch sẽ một chút, để tránh hậu hoạn, tránh cho sau này còn phải tìm lý do… Còn có ả tiện nhân kia, cùng nhau xử lý hết đi, nhanh lên!" Hai chữ cuối cùng là thét ra.
Chẳng những muốn hạ sát thủ với huynh đệ, còn muốn giết mẹ kế! Thiệu Tam Tỉnh nghe thế trong lòng khẽ run rẩy, chẳng qua vẫn tuân theo mệnh lệnh, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Bình Ba hình như đã hao hết sức lực lảo đảo lui lại, ngã ngồi lên trên ghế, "Khụ khụ" che miệng lại không ngừng ho khan một trận, thả lỏng tay ra, trong lòng bàn tay là vết máu đỏ thẫm chướng mắt, không khỏi cười thảm lần nữa, "Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại!"
Không ai có thể hiểu được đau thương trong lòng hắn ta lúc này.
Cho rằng mình đang đào hầm mai táng Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ bản thân lại nhảy vào trong hố sâu mà Ngưu Hữu Đạo đào sẵn, có lẽ tâm tình của Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn không tệ đứng ở trên hố nhìn kẻ ngu là hắn ta bận rộn, ai có thể hiểu được tâm tình này đây? Nhất là đối với loại người tâm cao khí ngạo như hắn ta mà nói.
Thua thì cũng thôi đi, giờ mới phát hiện bản thân chẳng những nóng giận công tâm, còn tức đến nôn máu, đây cũng là một thua!
Dù mình không chịu đi, nhưng có thể tránh thoát kiếp nạn này hay không vẫn còn là ẩn số, coi như có thể tránh thoát, một khi đeo lên lưng chuyện giết mẹ kế, giết huynh đệ ruột thịt, đây sẽ là ô danh mà cả đời không thể rửa sạch, lại thêm một thua nữa!
Cho tới bây giờ, tự cho rằng mình mới là nhân vật anh hào quan trọng, ai ngờ lại bị người ta xem như đồ đần chơi cho một vố, bị chơi lâu như vậy đến lúc sắp vứt bỏ mạng nhỏ mới kịp phản ứng lại, thua thảm như vậy, kêu hắn ta làm sao chịu nổi?
Dứt tiếng cười thảm, lửa lòng khó tiêu, lại tiếp tục ho khan một trận liên tục khó dừng.
Vội vàng đứng dậy, sờ s0ạng chén trà trên bàn, muốn rót nước trà tiêu lửa, ai ngờ nước trà vừa vào miệng lại ho ra một búng máu đỏ thẫm hòa lẫn trong nước trà…
Phủ Thứ Sử, trong một tĩnh thất rộng rãi, Chung Dương Húc ngồi xếp bằng cầm mật thư đã dịch ra xem đi xem lại.
"Haizzz!" Chung Dương Húc nhịn không được khẽ cất tiếng thở dài.
Bên cạnh ông ta còn có một phong mật thư đã dịch ra, vừa xem hết một lá, ai ngờ lại tới một lá khác, nói đúng là cùng một chuyện.
Lá thứ nhất, là Đại Thiền sơn gửi tới, có liên quan đến các lời đồn thổi nổi lên xung quanh Băng Tuyết các, Đại Thiền sơn hơi nghi ngờ là do Thiệu Bình Ba làm, kêu ông ta đi tìm Thiệu Bình Ba xác minh, sau đó báo lại cho Đại Thiền sơn trong lòng hiểu rõ.
Lá thứ hai, ngay sau đó Đại Thiền sơn lại gửi thư, nói Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ chứng cứ chứng minh là do Thiệu Bình Ba làm, cũng bắt được người đã rải lời đồn, còn vứt một cửa hàng cho Đại Thiền sơn, để Đại Thiền sơn tự mình xem xét rồi xử lý.
Ý của Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, nếu Thiệu Bình Ba chết, thì hắn sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu Thiệu Bình Ba không chết, chỉ sợ việc này sẽ do Băng Tuyết các ra mặt xử lý.
Đại Thiền sơn thỏa hiệp, kêu Chung Dương Húc chịu trách nhiệm ở đây ra mặt xử lý sạch sẽ việc này!
Còn có thể xử lý sạch sẽ thế nào nữa? Chung Dương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, thầm tự nói một tiếng, "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại thôi!"
Thật ra ông ta rất coi trọng Thiệu Bình Ba, có năng lực, có thể duy trì lợi ích của Đại Thiền sơn, trên dưới Đại Thiền sơn cũng rất xem trọng Thiệu Bình Ba muốn hắn ta thừa kế Bắc Châu, ai ngờ lại vì nữ nhân làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, tương lai tốt đẹp đều bị hủy ở trên người một nữ nhân, có đáng tiếc không?
Hồng nhan họa thủy mà! Chung Dương Húc hạ quyết tâm, sau chuyện này, tuyệt đối không thể giữ Thượng Thanh tông ở lại Bắc Châu nữa, nhất định phải đuổi ả nữ nhân Đường Nghi kia đi.
Cầm thư đứng lên, nói với người bên cạnh: "Các ngươi đi khống chế hắn ta trước đi, ta sẽ đi tìm Thiệu Đăng Vân, quen biết nhiều năm, dù sao cũng phải báo cho lão ta biết trước một tiếng!"
Nơi này vừa mới nói xong, bên ngoài có người đến thông báo: "Sư bá, Tam công tử cầu kiến!"
Chung Dương Húc nhíu mày, không biết lúc này Thiệu Phục Ba chạy tới là có chuyện gì.
Ông phất tay ra hiệu cho người nhận mệnh lệnh không nên chậm trễ, cứ đi làm việc trước, sau nói với người đến bẩm báo: "Để hắn ta vào đi."
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Phục Ba cung cung kính kính đi vào, khách khí chắp tay chào, "Thiệu Phục Ba bái kiến pháp sư."
Chung Dương Húc thở dài: "Chuyện gì?"
"Vãn bối đến là muốn cầu xin khoan thứ cho Đại ca." Thiệu Phục Ba nói rồi lại bịch một tiếng quỳ xuống, sau đó cất tiếng đau buồn nói: "Đại ca không biết trời cao đất rộng, có thù oán riêng với Ngưu Hữu Đạo vậy mà lại lợi dụng Băng Tuyết các…" Có thể nói là bô bô thuật lại một lần, vừa nói còn vừa khóc lên, sau đó quỳ lau nước mắt.
Đây mà cũng gọi cầu xin khoan thứ cho Đại ca? Đây rõ ràng là muốn đưa đại ca ngươi vào chỗ chết mới đúng! Đầu chân mày Chung Dương Húc nhướng lên rất cao, nhìn hắn ta quỳ ở đó biểu diễn, sau khi nghe xong, liên tục cười lạnh: "Gia hỏa thật ác độc, đây là không khiến Đại công tử chết thì không dừng tay mà!"