Ngưu Hữu Đạo lại luyện hóa một đạo Truyền Pháp Hộ Thân phù từ trong nhà tranh bước ra, Hắc Mẫu Đơn nghênh đón.
Ngưu Hữu Đạo khoát khoát tay, tỏ ý không cần đi theo, tự mình một mình đi về phía sâu trong thung lũng.
Dọc theo dòng suối đi ngược lên trên, cuối cùng đứng ở bên cạnh đầm nước, Ngưu Hữu Đạo cất bước tiến vào đầm nước, từ từ ngồi xếp bằng trong nước, nước ngập không đến ngực.
Nhắm mắt, khoanh chân, thi pháp.
Rất nhanh, toàn thân hắn xuất hiện vụn băng, một vòng băng xuất hiện nổi vòng quanh người.
Dần dần, diện tích băng nổi mở rộng, mở rộng mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Không bao lâu sau, thủy cố hóa một nửa đầm nước, khối băng đông thành đường kính đạt đến một trượng đem tất cả bọc lại ở bên trong, dưới ánh mặt trời rực rỡ mặt băng tỏa ra hàn khí âm u.
Chời một chút, khối băng lớn hình tròn lấy hắn làm trung tâm lại tỏa ra khí nóng bừng bừng, diện tích khối băng hòa tan nhanh chóng mở rộng ra bốn phía.
Cuối cùng tầng băng mỏng không chịu được dòng nước, răng rắc vỡ vụn, lơ lửng trên mặt nước trôi đi.
Ầm!
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên từ trong nước xông ra, bọt nước phóng theo lên trời.
Thân thể Ngưu Hữu Đạo trong bọt nước bổ về bên trái một chưởng, mảng lớn bọt nước bên trái hóa thành mưa đá ào ào rơi xuống.
Bên phải một chưởng, mảng lớn bọt nước bên trái nhanh chóng vụ hóa, một màn sương trắng tung bay.
Thân ảnh Ngưu Hữu Đạo rơi xuống mặt nước, đứng trên mặt nước bồng bềnh, mưa đá ào ào nên trên mặt nước, mảng lớn băng châu chìm nổi thuận theo dòng nước trôi đi, sương trắng trên không lượn lờ tiêu tan.
Ngưu Hữu Đạo toàn thân ướt sũng khẽ mỉm cười, đối với tiến độ tu luyện hăng say vô cùng vừa ý.
Hiện tại xem ra, Truyền Pháp Hộ Thân phù Đông Quách Hạo Nhiên trao tặng cho hắn thật sự là giúp hắn việc lớn rồi, bằng không thì sao có tiến độ tu luyện nhanh chóng đến như vậy.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, làm hắn quay đầu nhìn về phía thác nước bên dưới vách núi, quay người, Lang Ba Vi Bộ, đạp sóng trên mặt nước bước đi, không nhanh không chậm đi về phía thác nước, sương mù trên người tung bay, y phục nhanh chóng hong khô.
Hình ảnh một người trên người bốc lên khói trắng đạp sóng bước đi, ở bên trong thung lũng này có vẻ hơi kỳ dị.
Chính vào lúc này, lóe lên thân ảnh một người, hét một tiếng: "Đạo gia!"
Người đến chính là Viên Phương.
Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại: "Ta nói rồi, không có việc gì gấp thì gần đây đừng đến làm phiền ta."
Viên Phương đi song song trên bờ, nói: "Bên phía Kim Châu có tin tức."
Ngưu Hữu Đạo lập tức lách mình lên trên bờ, hắn đã dặn dò qua không có việc gì gấp thì đừng làm phiền hắn tu luyện, chỉ có điều có vài mặt hắn cần canh chừng chặt chẽ, bên phía Kim Châu sớm có bố trí chính là một trong số đó.
Có chút tắc rối không giải quyết hết, hắn sau này cũng đừng mong tự tại, cũng đừng mong an tâm tu luyện.
"Tình hình gì?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Viên Phương nói: "Bên phía nước Tống mội danh y tên Phác Vân Phương đến một y quán ở Kim Châu ngôif thiền, không ít bách tính nghe tin đến chẩn trị, bên ngoài y quán xếp hàng dài, kinh động đến Hải Như Nguyệt."
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: "Phương Triết đã ngăn lại chưa?"
Viên Phương: "Sự việc này vừa xảy ra, Phương Triết lập tức bái kiến Hải Như Nguyệt, tuân theo lời dặn dò của Đạo gia, nói cho Hải Như Nguyệt biết, nói Phác Vân Phương này là Đạo gia sắp xếp đến Kim Châu phủ thành, có mục đích khác, trị không nổi bệnh của Tiêu Thiên Chấn, ngăn cản bà cho người triệu vào trong phủ chẩn trị. Chỉ có điều Hải Như Nguyệt cũng đang chất vấn Phương Triết, Đạo gia người đang làm trò quỷ gì, cảnh cáo Đạo gia đừng ở trên địa bàn của bà gây chuyện. Đồng thời,, Hải Như Nguyệt cũng hỏi quả Xích Dương Chu Đạo gia đáp ứng khi nào mới tìm cho bà."
"Ngăn cản rồi là tốt." Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, đối với bất mãn của Hải Như nguyệt cũng không để trong lòng, khóe miệng lộ ra nét quỷ dị: "Thật đúng là nhẫn nhịn được, vẫn luôn không động tĩnh, ta còn tưởng là phán đoán của ta xuất hiện sai sót, cuối cùng va lưới rồi, xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi."
Bất kể là bên phía Băng Tuyết các, hay là bên phía Bắc Châu, hoặc là Kim Châu, hắn sớm đã âm thầm giăng lưới chờ đợi.
Hắn giống như nhện nấp sau tấm lưới, co rút răng nanh duy trì im lặng, duy trì đủ kiên nhẫn, vẫn luôn đợi bươm bướm va lưới.
Cho dù nhện và bươm bướm đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng một con ngoài sáng, một con trong tối, đọ sức giữa sáng với tối.
"Đi! Đi xem xem Phí Trường Lưu Phí chưởng môn." Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, dẫn Viên Phương cùng nhau rời khỏi.
Trung tâm Lưu Tiên tông tạm thời ở trong một sơn động sáng lập, khi hai người đi đến nơi này, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn một tên đệ tử thủ sơn, chính là Thôi Viễn.
Viên Phương cũng nhìn Thôi Viễn, nhịn không được khẽ cười hì hì một tiếng, có một số sự việc người trong cuộc biết rõ trong lòng,
Ánh mắt Thôi Viễn nghiêng về một bên, có chút chột dạ, cũng có chút nháo tâm.
Trải qua thông báo, hai người rất nhanh gặp được Phí Trường Lưu.
Bây giờ ăn nhờ ở đậu, Phí đại chưởng môn cũng không có lý do nào mà không gặp.
Gặp mặt mời ngồi, Phí Trường Lưu cho người dâng trà, sau khi ngồi xuống hỏi: "Ngươi không phải bế quan tu luyện không cho tùy tiện quấy rầy hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Qua đây nhắc nhở một chút, bên phía Băng Tuyết Các có lẽ sắp có động tĩnh rồi, để người của ngươi giữ vững tinh thần vểnh tai lên, mở to mắt ra."
Phí Trường Lưu nhíu mày: "Ngươi xác định?" Người hắn ta lưu lại ở Băng Tuyết Các lâu như vậy, sớ đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: "Xác định."
Kỳ thực hắn cũng không chắc chắn rằng Thiệu Bình Ba có ngả ván bài ở bên phía Băng Tuyết các kia hay không, chỉ có điều giăng lưới toàn bộ dù sao cũng mò được một chỗ.
"Biết rồi, sẽ dặn dò xuống phía dưới." Phí Trường Lưu khẽ gật đầu đáp lại, lại tiếp tục nhắc nhở nói: "Phía bên này của ta đã nhận được tin tức rồi, rượu kia của Thiên Ngọc Môn bán cũng cũng không rẻ, một vò đáng giá ngàn vàng, ước chừng một ngàn kim tệ một vò, thật sự là món lợi kếch sù, lần này bọn họ e là kiếm được bộn tiền! Chuyện ngươi đáp ứng có phải là nên cho ba nhà chúng ta một câu trả lời thuyết phục rồi không?"
Bán đắt như thế? Ngưu Hữu Đạo ít nhiều có chút kinh ngạc, chẳng qua Thiên Ngọc Môn nếu dám làm như vậy, chắc chắn là tính toán qua chắc chắn rồi, tình huống cụ thể hắn vẫn phải tìm hiểu một chút."Chuyện này ngươi yên tâm, bọn họ mỗi tháng đều sẽ đến lấy hàng, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để mở lời."
Tùy tiện nói một hai câu, hai người liền cáo từ.
Thấy hai người đi ra, Thôi Viễn lại có chút luống cuống, bởi vì hai người đi về phía hắn ta, hắn ta không biết là có ý gì, ở trên địa bàn của người ta, muốn trốn biết trốn đi đâu?
Trước mắt, mặt đối mặt, Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Thôi huynh, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Thôi Viễn liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo:"Thả lỏng một chút, không có việc gì, chúng ta vốn quen biết nhau, gặp nhau chào hỏi cũng không có gì, ngươi tùy tiện tìm cái cớ cũng có thể đánh lừa được."
Thôi Viễn: "Chức tránh trên người, thứ cho không thể phụng bồi!" Hiển nhiên có chút e sợ tránh không kịp.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Cùng là bằng hữu, chắc hẳn Thôi huynh cũng không muốn thấy ta xảy ra chuyện, từ nay về sau Lưu Tiên tông bên này nếu như có dị thường gì, vẫn mong Thôi huynh kịp thời nhắc nhở, trực tiếp tìm ta không tiện có thể tìm Viên Phương, hoặc tìm Viên Cương, Hắc Mẫu Đơn bọn họ cũng được. Trong tay nếu như có khó khăn, cũng có thể tìm bọn họ. Ngươi yên tâm, ta không bạc đãi bằng hữu, có cơ hội ta sẽ giúp ngươi trèo lên trên ở Lưu Tiên tông."
Viên Phương lại cười hì hì, ban đầu còn không lý giải được Đạo gia tại sao lại tha cho kẻ này, bây giờ thì hiểu rồi.
Hắn ta phát hiện Đạo gia rất giỏi về việc biến người của người khác thành người của mình, Thôi Viễn này, còn có Diêu Hữu Lượng kia, Lục Thánh Trung lúc trước cũng vậy, im lặng không một tiếng động, sắp xếp người của mình ở trong môn phái của người ta không để lại dấu vết, đây mới là mưu tính sâu xa, đáng để học tập!