Lấy cớ tìm nơi cất rượu, hắn đi quanh thành khảo sát, tìm được một thung lũng không tệ, bèn chuyển ra khỏi thành, ở trong thung lũng ngoài thành đó.
Ở nơi sơn dã, điều kiện sinh hoạt cần có thời gian dần dần cải thiện, hắn chỉ dựng một mái nhà tranh bên dòng suối ở tạm.
Cảnh sắc xung quanh cũng khá, non xanh nước biếc, sáng sớm có sương mù lượn lờ, chạng vạng tối ngắm chim bay về tổ.
Vấn đề an toàn cũng không cần lo lắng. Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn đều đã đắc tội với triều đình, phải nhờ vả bên này cả, cũng chuyển hết tới đây rồi.
Đệ tử ba phái liên thủ giữ núi, chăm sóc nghiêm mật nơi ở của Ngưu Hữu Đạo. Cao thủ ba phái tập hợp, bên ngoài còn là nơi trú quân của mấy ngàn nhân mã của Thương Triều Tông tập hợp được, người ngoài rất khó xông vào quấy rối thanh tĩnh.
Tại một vách đá cách thung lũng khoảng một dặm, thợ thủ công ngày đêm đào bới, phải mở rộng hang động ra, đục xuyên, nối thông, làm nơi cất rượu.
Bóng đêm yên tĩnh, thi thoảng có tiếng lục cục leng keng của thợ thủ công đào hầm từ xa xa vọng lại.
Trên vách đá, một con nguyệt điệp tỏa ra ánh sáng dìu dịu uyển chuyển nhảy múa trong màn đêm, bay theo hướng Ngưu Hữu Đạo chỉ dẫn. Rốt cuộc cái trứng bướm mua ở Trích Tinh THành cũng đã phá kén thành bướm, tuy vẫn còn nhỏ, nhưng cũng sáng rực rỡ.
Dưới màn đêm đầy sao, Ngưu Hữu Đạo duỗi một cánh tay, con nguyệt điệp nho nhỏ nhẹ nhàng bay xuống, như một vì sao đậu xuống đầu ngón tay hắn, chiếu rõ khuôn mặt chăm chú của hắn. Trong lòng đen có hình con nguyệt điệp sáng lấp lánh, ánh mắt có vẻ hoang mang, một tia mất mát từ sâu trong đáy lòng dâng lên, dừng lại thật lâu trong con ngươi.
Thương Thục Thanh ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn, không biết có phải ảo giác không, nhưng nàng cảm thấy vị Đạo gia này giống như con nguyệt điệp, dưới trời đêm, tuy tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại rất cô đơn.
Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, sao đột nhiên lại như vậy?
Nàng cũng đến ở lại trong thung lũng, lý do nói với Thương Triều Tông là, chuyện quân chính không cần nàng quan tâm, không bằng ở đây dễ dàng nắm tình hình của Đạo gia, có chuyện gì cũng kịp báo cho ca ca.
Lam Nhược Đình vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, không hé răng, không thể hiện gì.
Thương Triều Tông lại rất tán thành, cho rằng muội muội nói có lý nên đồng ý.
Thấy con nguyệt điệp đậu trên ngón tay Ngưu Hữu Đạo thật đẹp, Viên Phương mở cái hộp trong tay mình, hình như vẫn chưa đến lúc nguyệt điệp của y phá kén.
Cùng gieo xuống, cùng trải qua một khoảng thời gian, nhưng kết quả không giống nhau, khiến cho y khá buồn bực.
Cách đó không xa, trên một tảng đá lớn, Viên Cương nằm gối đầu lên hai tay nhìn trời.
Hắn ta vẫn thường ngước nhìn lên vũ trụ mênh mông kia, không biết có bao nhiêu bí mật ẩn giấu trên đó.
Dưới một gốc đại thụ, Lục Thánh Trung dựa vào đại thụ, ngồi khoanh chân, lẳng lặng nhìn trời đêm, không biết đang nghĩ gì.
Mỗi người đều có tâm tư riêng.
Màn đêm thăm thẳm, mọi người lần lượt quay lại, hai nha hoàn dưới chân núi đón Thương Thục Thanh, hầu hạ nàng đi nghỉ.
Ngưu Hữu Đạo quay lại gian nhà tranh của mình, thao túng con nguyệt điệp mới phá kén nở ra kia. Trong phòng, người và bướm cùng sáng lên rực rỡ.
Tuy thứ đồ chơi này tự tỏa sáng được, nhưng lại sợ ánh sáng mạnh, đặc biệt là sợ ánh mặt trời, giữa bàn ngày không dám hiện thân.
Có điều, vấn đề này cũng dễ giải quyết, chỉ cần một cái hộp nhỏ rỗng ruột, có thể kéo một cạnh ra như ngăn kéo ấy, thả nguyệt điệp vào đó, nó cụp cánh lại, có thể đẩy vào trong hộp.
Trong hộp có đường để đưa đồ ăn vào. Vạn Thú Môn có đồ ăn đặc biệt chế tạo cho nguyệt điệp, tên gọi tích lộ, là một thứ giống như một viên thuốc nhỏ, bóp nát, hòa lẫn với nước rồi đổ vào. Nguyệt điệp ở trong tráp có thể hút tích lộ, cho ăn một lần, có thể dùng được hơn một ngày.
Mà cái hộp cũng không lớn, bình thường có thể đeo ở đai lưng, bề ngoài xem ra giống như đeo ngọc bội vậy, cũng là đồ Vạn Thú Môn thiết kế riêng cho nguyệt điệp.
Nói chung, mối làm ăn này của Vạn Thú Môn rất tốt, ôm đồm tất cả mọi mặt, bán ra một lần, lần sau người mua sẽ vẫn phải mua của họ.
Cũng vì vậy nên Vạn Thú Môn là một trong những môn phái giàu nhất thiên hạ, một nghề giỏi, kiếm ăn khắp thiên hạ.
“Có việc gì sao?” Ngưu Hữu Đạo đang đùa với con nguyệt điệp liếc mắt nhìn Viên Cương dựa ở cửa cúi đầu không nói.
Viên Cương chậm rãi đi vào, chậm chạp thưa: “Mấy năm sống trong thôn Tiểu Miêu ta đã huấn luyện được mấy người cơ linh, đưa tới đây có thể dùng được. Bọn Đại Bổng…. ta muốn cho người tới đón tới, cho bọn họ một cơ hội.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, một lúc lâu sau mới từ tốn đáp: “Đơn giản một chút chưa chắc đã không phải chuyện tốt.”
“Thói đời làm sao đơn giản được? Không bằng cho bọn họ một cơ hội để nổi bật đi?”
“Việc này ngươi tự xem mà làm đi. Bọn họ không hối hận, bản thân ngươi cũng không hối hận là được.”
Viên Cương xoay người rời đi, tới thẳng chỗ Thương Thục Thanh, muốn nhờ bên đó phái người tới thôn Tiểu Miêu tìm người.
Mấy ngày sau, người của Ngũ Lương Sơn đến. Người tới là sư phụ của Lục Thánh Trung, tên Thường Chi Dịch, là một trong năm vị trưởng lão Ngũ Lương Sơn. Cũng vì quan hệ này nên Lục Thánh Trung mới có thể thể hiện tài năng nổi bật hơn đám đệ tử Ngũ Lương Sơn rồi đi theo bên cạnh Vương Hoành.
Bên Ngũ Lương Sơn không hiểu rõ tình huống, không biết Lục Thánh Trung nói thật hay giả nên không thể tới cả.
Ý kiến của đồ đệ ngươi để cho ngươi tự quyết định, có nguy hiểm gì cũng cho ngươi tự chịu, chỉ có một tùy tùng đi theo Thường Dịch Chi đến kiểm tra tình hình.
“Vô liêm sỉ!”
Thầy trò gặp mặt, Thường Chi Dịch lập tức đổ ập lên Lục Thánh Trung một trận quát mắng. Lục Thánh Trung chỉ quỳ dưới đất khóc lóc.
Ngưu Hữu Đạo không quấy rầy, nhìn xa xa.
Chờ hai thầy trò bình tĩnh lại, Lục Thánh Trung mới đưa sư phụ đến gặp Ngưu Hữu Đạo.
Nhà bếp đã treo bảng hiệu Nam Sơn Tự lo chuẩn bị rượu và thức ăn đãi khách. Rượu thì không nói, món ăn đúng là dụ dỗ được Thường Chi Dịch không nhịn được mà ăn nhiều thêm.
Thường Chi Dịch tới để xác nhận lại tình huống đệ tử báo về, đương nhiên Ngưu Hữu Đạo sẽ yểm trợ cho Lục Thánh Trung.
Đồng thời, hắn cũng hỏi thăm tình hình Ngũ Lương Sơn.
Hiện giờ tình hình Ngũ Lương Sơn không ổn, từ khi xảy ra chuyện ở huyện Thương Lư, thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, Vương Hoành vẫn đang truy tìm Ngũ Lương Sơn tính sổ. Hiện tại Ngũ Lương Sơn vẫn đang trốn tránh, không dám mạo hiểm xuất hiện.
Có điều, Ngũ Lương Sơn cũng có nghe nói về chuyện Thương Triều Tông nhanh chóng quật khởi, còn trước cả Lục Thánh Trung khi ấy đang bị giam giữ. Nếu Thương Triều Tông đồng ý thu nhân giúp đỡ, có lối thoát, có thể tránh được mối nguy hiểm bên Vương Hoàng kia, đương nhiên họ cũng muốn nhờ vả.
Nhưng muốn Ngũ Lương Sơn hóa thành bóng tối, muốn Ngũ Lương Sơn chuyển thành một tồn tại khác đi, Thường Dịch Chi chỉ phụ trách đến xác minh tình hình cũng không dám mạo hiểm đồng ý.
Có điều, hiện giờ Ngũ Lương Sơn cũng không có lựa chọn nào khác. Lại thêm Ngưu Hữu Đạo phân tích có tình có lý, quả thực hắn đã cho Ngũ Lương Sơn một hướng phát triển mới. Sau vài lần kim sí qua lại, Ngũ Lương Sơn lại phái người tới xác định lần thứ hai. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, Ngũ Lương Sơn bèn chính thức đồng ý.
Nói miệng vô ích, Ngưu Hữu Đạo yêu cầu nhất định Ngũ Lương Sơn phải tới đây cả. Không khống chế tính mạng của cao tầng Ngũ Lương Sơn trong tay, hắn nào dám dùng họ. Thực lực của Thương Triều Tông còn chưa lớn đến mức khiến cho người ta phải đến mức “chim chết vì mồi.”
Nơi này có thế lực của mấy môn phái Lưu Tiên Tông bảo vệ xung quanh, bất kỳ nhà nào cũng có thể dọn sạch cả Ngũ Lương Sơn, chỉ có ép được cao tầng Ngũ Lương Sơn nằm trong bàn tay mình, hắn mới yên tâm được.
Chờ sơn động được đào bới xong xuôi, khi bắt đầu chế tạo dụng cụ cất rượu, Chưởng môn Ngũ Lương Sơn Công Tôn Bố cũng dẫn theo hàng trăm đệ tử Ngũ Lương Sơn đi tới.
Công Tôn Bố tới, chuyện gì cần bàn cũng đã làm xong, y chỉ đến làm nốt công việc cuối cùng.