“Còn bách tính bên này, ca ca đã hạ lệnh chinh một lần thuế cần thiết, nếu không có lần trưng thu đó, chỉ sợ mười ngàn kim tệ này cũng không lấy ra được. Ca ca mới chấp chưởng quận Thanh Sơn, bách tính vẫn còn bất an, ngờ vực và vẫn đang quan sát, vừa mới tới đã thu thuế, nếu mới không bao lâu sau đã lại thu lần nữa, chỉ sợ mất hết dân tâm. Một khi bách tính kinh hãi bỏ chạy hoặc cùng nhân mã triều đình nội ứng ngoại hợp, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu. Hắn có thể hình dung được, Thiên Ngọc Môn nhận chống đỡ chính là vì muốn cướp lấy lợi ích, không thể mong họ dồn quá nhiều tài lực vào đây. Người ta canh giữ một phương cho ngươi là vì muốn có tiền, chứ không phải chi tiền.
Thiên Ngọc Môn biết bên này tạm thời khó khăn không đòi tiền ngươi là tốt rồi, ngươi còn muốn người ta móc tiền túi ra cho ngươi sao?
Vẫn chưa đến lúc quay đâu ra được tiền, ngươi còn không triệt, Thiên Ngọc Môn muốn canh giữ cho ngươi làm gì?
Còn Phượng Lăng Ba, không nhận được lợi ích từ quận Thanh Sơn còn phải bù vào một lượng lớn nhân mã và vật tư đã khó chịu rồi, nào có chuyện bỏ cả đống tiền tới tiếp tế?
Đây là mình sơ sẩy rồi! Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, ấn ấn kim phiếu trên khay trà đẩy trả về Thương Thục Thanh.
Rõ ràng hắn không chịu nhận. Thương Thục Thanh cẩn thận hỏi: “Đạo gia chê ít ư?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nếu để cung phụng ta, chút tiền này quả thực hơi ít, ta cũng không biết chia cho mọi người thế nào.” Hắn nghiêng đầu nhìn đám người Viên Cương.
Bị người ta chê thẳng mặt, quả thực nàng tiến thoái lưỡng nan.
Thương THục Thanh xấu hổ lúng túng vô cùng, cảm giác xấu hổ vì nghèo thực không dễ chịu, vừa nói vừa như cầu xin: “Đạo gia có ơn lớn với Huynh muội chúng ta, không có Đạo gia sẽ không có Huynh muội chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta cũng biết chút tiền này chẳng đáng là bao, nhưng quả thực bên này rất khó khăn, chỉ cần quận Thanh Sơn khôi phục được nguyên khí, cái gì nên cung phụng, đều sẽ đưa tới Đạo gia. Hiện giờ…”
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngắt lời: “Quận chúa hiểu lầm rồi, ý của ta là, quận chúa không nên coi thường Ngưu mỗ, ta không thiếu chút tiền ấy.”
Hắn quay sang chỉ Viên Cương: “Lấy hai mươi vạn ra giúp Vương gia đi!”
Viên Cương không lấy gì, lẳng lặng lấy một xấp kim phiếu ra, đếm đếm hai mươi tờ, đặt hai mươi tấm kim phiếu trị giá mười ngàn lên trước mặt Thương Thục Thanh, mặc nàng trố mắt ra nhìn, rồi lui lại.
Thương Thục Thanh ngơ ngác nhìn chồng kim phiếu, lại ngẩng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu: “Hai mươi vạn kim tệ, nhờ Quận chúa chuyển cho Vương gia giải quyết nỗi lo gấp gáp!”
Với hắn, hắn không thể để các thế lực khác gây ảnh hưởng lớn đến mức có thể áp đặt Thương Triều Tông, như vậy sẽ hoàn toàn bất lợi với mình. Hắn lao lực tâm tư giúp đỡ nâng đỡ Thương Triều Tông không chỉ vì Huynh muội THương thị, cũng là vì an toàn của hiện tại và tương lai sau này. Cần phải cho những người đi theo mình, bán mạng cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Vì lẽ đó, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tranh quyền có sức ảnh hưởng chủ đạo lên Thương Triều Tông với Thiên Ngọc Môn, chỉ có điều, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm đó. Nếu Thiên Ngọc Môn không chịu ra tay tiếp tế, vậy hắn cũng không khách khí.
Chớp mắt Thương Thục Thanh cảm thấy mình đang bị sỉ nhục trước mặt mọi người, lấy ra mười ngàn kim tệ cho người ta, người ta không lấy, còn lấy ra hai mươi vạn kim tệ cho mình giải quyết việc gấp.
Đây là kết quả nàng không ngờ tới, bảo nàng làm sao chịu nổi!
Nàng đỏ mặt, khuôn mặt lại càng xấu xí, ngây ra đó, cắn môi.
Nàng chưa kịp nói gì, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu nàng nghĩ gì, khoát tay nói: “Quận chúa không nên hiểu lầm. Tiền này ta cho Vương gia mượn, chứ không phải tặng không. Sau này có điều kiện phải trả lại ta.”
Quận Thanh Sơn cực kỳ căng thẳng, không vay mượn đâu được, giờ có người đồng ý cho vay tiền vô điều kiện, không muốn sao?
Dù Thương Thục Thanh không muốn, nhưng thực tế trước mắt, khó có thể từ chối.
Cuối cùng, nàng thẹn thùng lúng túng nhận lấy.
Khi nàng về đến trước cửa phủ Quận thủ, lập tức có người dẫn nàng tới thư phòng Vương gia. Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình đang chờ nàng ở đó.
Vừa thấy sắc mặt muội muội không bình thường, Thương Triều Tông lập tức hỏi: “Thanh Nhi, sao rồi?”
Thương Thục Thanh lấy ra tấm kim phiếu mười ngàn kim tệ từ trong ống tay áo, đặt lên bàn sách.
Lam Nhược Đình và Thương Triều Tông nhìn nhau. Thương Triều Tông hỏi thử: “Hắn chê ít không nhận sao?”
Thương Thục Thanh lại lấy ra một xấp kim phiếu từ trong ống tay áo để lên bàn.
Lam Nhược Đình và Thương Triều Tông sửng sốt. Lam Nhược Đình cầm kim phiếu lên đếm, ngạc nhiên hỏi: “Hai mươi vạn? Quận chúa, chuyện gì thế này?”
“Đạo gia biết tình hình thu chi bên này rất căng thẳng, nên cho chúng ta mượn hai mươi vạn kim phiếu dùng đỡ…”
Thương Thục Thanh kể lại đại khái tình huống khi ấy, trong thư phòng lặng thinh.
Hồi lâu sau, Thương Triều Tông mới thầm lẩm bẩm: “Hắn kiếm đâu ra lắm tiền như vậy?”
Lam Nhược Đình hỏi: “Lúc trước Thiên Ngọc Môn có hỏi chúng ta có biết tin hắn cướp sạch hàng hóa ở cửa hàng của Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Linh Tu Sơn ở Trích Tinh Thành không. Sợ là tiền này có quan hệ với chuyện đó. Chỉ là, ba phái lại chạy tới nương nhờ vào đây, ân ân oán oán chúng ta cũng không biết, không biết Đạo gia muốn thế nào.”
Thương Triều Tông hơi trầm mặc, rồi ngửa mặt lên trời thở dài: “Hình như người ta chẳng thiếu cái gì, bản Vương còn có thể cho người ta cái gì đây?”
Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh đều trầm mặc, đều thông cảm cho cảm giác muốn thưởng mà không thể thưởng của hắn ta. Những người khác đều chăm chăm đòi tiền mình, Đạo gia lại chỉ cho, có thể nói từ đầu tới giờ chưa nhận được thứ gì từ họ…
Sáng sớm hôm sau, Viên Cương dùng hai nắm tay, bám vào một cái xà đơn, kéo mình lên, chỉ dùng vào lực nắm của hai bàn tay, giữ thật lâu. Hắn ta đang luyện lực bắt của hai bàn tay.
Mấy hòa thượng Nam Sơn Tự vẫn đang quét rác trong đình viện, loạt soạt loạt soạt.
Trước vẫn vậy, giờ chỉ là khôi phục lại sinh hoạt thường ngày mà thôi.
Sinh hoạt thường ngày của Ngưu Hữu Đạo đại thể đều là do các hòa thượng này chăm lo. Từ ăn uống thử độc, tắm gội giặt giũ, tới vệ sinh nhà cửa, mọi việc đều do các hòa thượng Nam Sơn Tự lo.
Đây cũng là ý của Viên Cương. Công việc hàng ngày phục vụ Ngưu Hữu Đạo đều được Viên Cương chia ra từng phân đoạn, định ra từng bước tỉ mỉ chi tiết, để cho đám hòa thượng này nghiêm ngặt chấp hành, không cho phép người bên ngoài nhúng tay, chủ yếu là để bảo vệ Ngưu Hữu Đạo không cho kẻ có ý đồ xấu có cơ hội ra tay.
Trong ánh nắng ban mai an lành, Hắc Mẫu Đơn đi ra, qua người quét rác, tới trước cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, gõ gõ cửa, được hắn cho phép bèn đẩy cửa bước vào.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Mẫu Đơn lại từ bên trong đẩy mấy cánh cửa sổ phòng hắn ra.
Viên Cương treo trên xà đơn nghiêng đầu nhìn sang, qua cửa sổ, thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi trước bàn gương, Hắc Mẫu Đơn bắt đầu chải tóc cho hắn.
Đúng lúc này, Thương Thục Thanh cũng đến, gật đầu mỉm cười với hòa thượng quét rác hành lễ, cũng gật đầu chào với Viên Cương đang treo mình trên xà.
Một khắc sau, thấy Hắc Mầu Đơn và Ngưu Hữu Đạo trong phòng, bước chân nàng khựng lại, ngơ ngác nhìn.
Từ trước vẫn là nàng chải tóc cho hắn, giờ hắn về, nàng theo thói quen định tới chải giúp.
Thương Thục Thanh do dự không biết có nên lại gần không. Dù sao bên cạnh Đạo gia cũng có một Hắc Mẫu Đơn gần gũi, bối rối lúng túng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thầm cúi đầu, ánh mắt sắc mặt đều buồn rầu ủ rũ, phát hiện mình chạy đến đây chỉ là dư thừa, cũng rất lúng túng, không biết nên quay về hay đi tiếp.
Nàng vẫn tự cho rằng mình hiểu chuyện, biết phân nặng nhẹ, có thể nghĩ thông, thản nhiên đối mặt, nhưng tận mắt nhìn thấy, mới nhận ra cảm giác khó chịu trong lòng.
“Này!” Viên Cương treo trên xà đơn đột nhiên hít một hơi, bay lên.
Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm mở mắt ra nhìn, Hắc Mẫu Đơn đang cẩn thận chải tóc cho hắn cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.