Đạo Quân

Chương 293: Hậu Lễ




Hắc Mẫu Đơn và Lôi Tông Khang nhìn nhau, thầm kinh ngạc, không ngờ uy tín của Đạo gia với vị Dung Bình Quận vương này lại cao thế, có thể khiến cho đường đường một Vương gia quỳ xuống bái!

Tình cảnh này khiến hai người khá hưng phấn mơ hồ, xem ra chỉ cần theo sát Đạo gia, đặt chân ở đây không có vấn đề gì, tiền đồ cũng có hy vọng!

Mấy người Phí Trường Lưu đi tới chắp tay chào qua lại với Ngưu Hữu Đạo, Hạ Hoa hỏi: “Sao lâu vậy mới trở về?”

“Gặp chút chuyện nên về muộn.”

Mấy người hàn huyên, Bạch Diêu ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, ngoài mặt thì nhìn như chẳng có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm khái. Người này thực sự là bất phàm, thậm chí ngay cả chưởng môn sư tôn cũng bị hắn lấy lòng, lúc nào cũng nhắc đến hỏi thăm sao mãi chưa về!

Thực ra chưởng môn Thiên Ngọc Môn Bành Hựu cũng đã tới, ở lại quận thành quận Thanh Sơn một thời gian rồi, đang chờ Ngưu Hữu Đạo về. Có một số việc vẫn phải tận mắt nhìn thấy kết quả mới yên tâm dược. Đây là đại sự hàng đầu của Thiên Ngọc Môn, không qua loa được!

Nghe tin Ngưu Hữu Đạo về, lão cũng sốt ruột muốni gặp. Nhưng vì ngại thân phận mình đại diện cho mặt mũi của cả Thiên Ngọc Môn nên không tiện chạy tới, nếu không sẽ vướng phải hiểm nghi xuống nước nghênh đón. Dù sao thì đẳng cấp của Thiên Ngọc Môn cũng không giống Lưu Tiên Tông.

Người của Thiên Ngọc Môn tới đây không chỉ có chưởng môn Bành Hựu, mà các vị cao tầng cũng đến không ít. Ai cũng muốn tận mắt nhìn mà, làm sao mãi không thấy Ngưu Hữu Đạo về, khiến cho họ nóng lòng vô cùng, chỉ lo hắn xảy ra chuyện gì trên đường.

Thấy mọi người vừa gặp nhau đã nhốn nháo không yên, Lam NHược Đình xen vào can: “Chư vị, Đạo gia mới bôn ba đường dài về rất mệt mỏi, có lời gì chờ về thành nghỉ ngơi rồi nói đi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu ta công khai lộ diện ở đây, triều đình nước Yến sẽ không nhịn được. Có một số việc mọi người tự hiểu rõ là được, vất vả lắm mới ổn định được thế cuộc, tạm thời không cần xé rách da mặt vội.”

Cái này dễ làm, Thương Triều Tông ra lệnh cho người quay về thành đưa một chiếc xe ngựa cỡ lớn tới chở người về.

Xe ngựa vừa đến, Ngưu Hữu Đạo vào trong, tất cả về thành.

Điểm dừng chân là trong viện tử đằng sau thủ phủ quận. Đây vốn là nhà của một phú thương, trước khi quận Thanh Sơn đổi chủ, phú thương và gia quyến đã bỏ chạy, viện tử cũng thành vô chủ. Ban đầu viện tử và thủ phủ quận còn cách một con đường, Thiên Ngọc Môn nhận được tin tức báo có thể Ngưu Hữu Đạo sẽ về muộn, lại thêm Bành Hựu đang chờ người tới, nên bịt luôn con đường ở giữa lại, hai phủ thông nhau.

Bên này người mới về còn chưa ngơi chân, Thiên Ngọc Môn đã sai người đến nói Bành Hựu đang muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, nghênh ngang đưa hắn đi trước mặt mọi người.

Tới một tiểu viện, Ngưu Hữu Đạo gặp một đám cao tầng Thiên Ngọc Môn.

Hàn huyên một hồi, Bành Hựu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ trầm giọng nói: “Ngươi định khi nào bắt đầu cất rượu?”

“Phải làm từng bước từng bước một, vội cũng không được. Ít nhất trước hết cũng phải chọn xong sân bãi đã, cũng phải mua dụng cụ.”

Ngưu Hữu Đạo khuyên Bành Hựu đang sốt tuổ, lại hỏi ngược lại: “Sao ta nghe nói đại quyền quân chính của hai quận còn chưa thống nhất?”

Bành Hựu đáp: “Ngươi dành thời gian xử lý chuyện cất rượu đi, chỉ cần có hiệu quả, bên quận Quảng Nghĩa sẽ không có vấn đề gì.”

Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu. Hắn cũng hiểu được, nhỡ cướp được quyền của Phượng Lăng Ba rồi, bên này lại hỏng chuyện sẽ không dễ ăn nói với Phượng Lăng Ba.

Một vị trưởng lão của Thiên Ngọc Môn hắn mới gặp lần đầu lên tiếng hỏi: “Một năm chỉ sản xuất mười ngàn vò, còn là vò bé như thế, có phải quá ít rồi không? Có thể cân nhắc nâng cao sản lượng không?”

Ở đâu cũng có lòng tham không đáy mà. Ngưu Hữu Đạo không phải kể không biết thỏa mãn, mấu chốt là thứ này quá hao tốn lương thực, nếu dằn vặt đến bách tính ăn không đủ no thì quả thực là một tai nạn. Vì vậy nên hắn mới kiên quyết bảo vệ mức sản lượng mười ngàn vò.

“Có thể có hiệu quả tốt hơn không thì ta không biết, nhưng điều kiện hiện tại chỉ có thể làm như vậy.” Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu nói: “Mà sản lượng cao cũng có gì hay? Sản lượng lớn làm sao bán được giá cao? Mà dù có bán được giá cao đi nữa, lợi ích quá lớn như thế, lẽ nào Thiên Ngọc Môn không sợ chọc cho kẻ khác ghen tỵ rồi liên lụy vào phiền phức sao? Dù với mức sản lượng mười ngàn vò, ta cũng phải khuyên chư vị một câu, tốt nhất không nên tuyên truyền với bên ngoài chỉ có mười ngàn vò. Bào chữa thế nào, Thiên Ngọc Môn không ngại suy nghĩ cho kỹ đi!”

Mọi người trầm mặc, Bành Hựu lại nói: “Chuyện này không cần ngươi bận tâm. Ngươi quản chuyện bên trong cho tốt đi.

Bàn việc xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo cáo từ, vừa tới đình viện được sắp xếp cho mình, Phí Trưởng Luawu lại chạy đến bên cạnh hắn nói chuyện.

“Các đệ tử Lưu Tiên Tông của ta ở Băng Tuyết Các có thể rút về chứ?”

Lúc đầu là người mang băng tuyết đi chặn giết Ngưu Hữu Đạo, bây giờ, dưới yêu cầu của hắn, phần lớn số người đó được bố trí bí mật ở lại Băng Tuyết Các.

“Tạm thời đừng rút, cứ tiếp tục theo dõi cho ta!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trực tiếp đổi đề tài: “Không biết đầu người ta cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Chưởng môn phái phất tay ra hiệu cho đệ tử môn phái mình.

Rất nhanh, mười ba cái hộp gỗ được bưng tới đặt trên bồn hoa.

Phí Trường Lưu tự mình mở một hộp gỗ, bên trong là đầu của Tống Cửu Minh đã được phủ vôi. “Ngoài Tống Thư ngươi đã chỉ định ra, kể cả quản gia Lưu Lộc của Tống Cửu Minh, mười ba cái đầu người từ trên xuống dưới, của Tống gia đều ở đây. Mời nghiệm chứng!”

“Xử lý đi!” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nói vậy, không có ý kiểm tra, cũng không cần phải kiểm tra.

Hắn cũng không quen biết Tống Cửu Minh, là thật hay giả sau này hỏi Thương Triều Tông tin tức từ Trần Quy Thạc là biết, cần gì làm việc thừa thãi. Đêm xuống rồi, nắm nhiều đầu người như vậy cũng không phải chuyện thanh nhã gì.

Nhưng hắn hiểu, cái họa lớn chỗ Tống gia đã được giải trừ, còn con cá Tống Thư lọt lưới, không có sức ảnh hưởng của Tống gia, hắn không thèm nhìn đến. Tình hình hiện giờ của Tống Thư còn chẳng dám đến gần hắn, muốn giải quyết con cá này chỉ cần một câu nói, không đáng để lo.

Tiếp chuyện đám người này xong, Ngưu Hữu Đạo mới thong thả ngồi xuống nói chuyện với mấy người Thương Triều Tông.

Bên ngoài có nha hoàn bưng trà tới, Hắc Mẫu Đơn chủ động bước lên nhận lấy đặt trước mặt Ngưu Hữu Đạo rồi cùng Viên Cương, Viên Phương đứng sau lưng hắn.

Đoạn Hổ và Lôi Tông Khang không đi vào, đứng ngoài bảo vệ. Chính vì vậy, một Hắc Mẫu Đơn bất ngờ xuất hiện lại khiến cho Thương Thục Thanh chú ý.

Cũng vì chú ý nên Thương Thục Thanh mới quan sát được có vẻ thái độ của Hắc Mẫu Đơn với Đạo gia có hơi không bình thường, đặc biệt là ánh mắt nàng nhìn hắn.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, Thương Thục Thanh lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi. Rõ ràng tuổi tác hai người cách nhau khá xa.

Hắc Mẫu Đơn vẫn đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, vô tình chạm phải ánh mắt của Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh khẽ mỉm cười, chuyển ánh mắt, rơi vào chén trà của mình.

Hắc Mẫu Đơn cũng tò mò về nàng Quận chúa có khuôn mặt xấu xí này, từ khi mới gặp đã chú ý, nàng cũng nhận ra ánh mắt Quận chúa nhìn Đạo gia có vẻ không bình thường lắm.

Nữ nhân vẫn hiểu nữ nhân, nhưng cái sự hiểu này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi dâng trà, Ngưu Hữu Đạo bưng trà lên kính: “Còn chưa chúc mừng Vương gia đã nắm được quận Thanh Sơn. Thật đáng mừng!”

Thương Triều Tông đáp lễ, cảm khái lắc đầu, không nói gì. Hắn ta cảm thấy chỉ vài lời cám ơn vẫn còn quá nhẹ.

Đặt chén trà xuống, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Nếu mấy chưởng môn các phái đều đến rồi, chắc họ cũng đã nói với Vương gia. Nhớ lại lúc trước ta đã nói với Vương gia, chỉ cần Vương gia chiếm được quận Thanh Sơn, ta sẽ tặng cho Vương gia một phần hậu lễ, không biết Vương gia có thích lễ vật này không?”