Đây có thể là ước định làm thay đổi vận mệnh toàn Nam Châu, đám Hắc Mẫu Đơn mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đều âm thầm líu lưỡi, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo cũng thay đổi, có kính sợ, giờ mới biết trước kia mình nhỏ bé thế nào.
Đồng thời trong lòng cũng thấy càng gần hơn, chuyện cơ mật như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không giấu diếm bọn hắn, để bọn hắn mở rộng tầm mắt và cũng bội phục.
Đạo gia lật tay thành mây trở tay thành mưa, một đám người chạy tới giết Đạo gia, đảo mắt một cái đã bị Đạo gia biến thành ngón tay mềm.
Trên thực tế, tu sĩ mấy môn phái này đều bàn bạc sau lưng như vậy. Đưa ra quyết định này không biết sẽ thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người ở Nam Châu, một khi chuyện thành, Nam Châu sẽ không biết có bao nhiêu người cửa nát nhà tan.
Phượng Lăng Ba chấp chưởng quận Quảng Nghĩa nhiều năm sau khi biết chuyện không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào, không biết có hối hận vì đã “dẫn sói vào nhà” không.
Sau khi thương lượng với Ngưu Hữu Đạo một phen, người ba phái rời đi, phải mau chóng trở về để chuẩn bị.
Bành Hựu Tại cũng chuẩn bị khởi hành rời đi, thân là chưởng môn một phái không thể rời khỏi trung tâm môn phái quá lâu.
Có điều trước khi rời đi, vẫn tìm Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi định khi nào thì về quận Thanh Sơn?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Dù sao ta tạm thời cũng không tiện công khai lộ diện ở quận Thanh Sơn, về sớm hay muộn cũng không sao.”
Bành Hựu Tại trầm giọng nói: “Chuyện cất rượu đừng trễ nãi, phải tranh thủ trở về, an toàn trên đường đi... Ngươi trêu phải phiền phức không nhỏ, có cần ta lưu vài người lại hộ tống ngươi trở về?”
Bên này đã xác định là tài lộ lớn, có chút không chờ đợi được, hận không thể bắt Ngưu Hữu Đạo lập tức trở về cất rượu cho bọn hắn, sau đó để bọn hắn ngồi thu tiền.
Ngưu Hữu Đạo: “Hộ tống thì không cần đâu, ta còn muốn đi Băng Tuyết các, công tác an toàn trên đường bên Băng Tuyết các sẽ sắp xếp, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Chẳng trách không hề sợ hãi dám chạy lung tung khắp nơi! Khóe miệng Bành Hựu Tại giật giật, trong lòng thầm nói, thằng này rốt cuộc có quan hệ gì với Băng Tuyết các?
Không tiện hỏi, cũng không thể hỏi được nên chỉ có thể biết vậy thôi.
Có điều ông ta nghe nói bên Băng Tuyết các sẽ an bài thì cũng yên lòng, có điều vẫn thúc giục: “Mau trở về đi, chính sự quan trọng.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.
Bành Hựu Tại quay người nhanh chân rời đi.
Trong phòng không có người khác, dưới cái nhìn chăm chú của Viên Phương, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dạo bước, cầm bảo kiếm gác bên cạnh lên, rút thân gươm ra một đoạn để soi mình, từ từ nói: “Hầu tử, lần này trở về, chúng ta mới xem như đặt chân vững vàng, chỉ cần ở quận Thanh Sơn, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì nữa, rốt cuộc ta và ngươi cũng có nơi an thân rồi.”
Viên Cương trầm mặc, biết Đạo gia lần này đã tốn không ít tâm tư mới tạo ra cục diện này, từ sau khi rời khỏi Thượng Thanh tông đến giờ hẳn chưa đến nửa năm, cuối cùng đã đặt vững chân từ trong hung hiểm quấn quanh, rất không dễ dàng.
Viên Cương trong lòng cũng rõ ràng, đổi lại là mình cũng không có năng lực làm được thế này. Năng lực về phương diện này mình kém Đạo gia không chỉ một chút, huống hồ còn giúp huynh muội Thương thị, chắc hẳn sau khi huynh muội kia biết sẽ rất vui mừng?
Trong đầu hắn ta lóe lên những bóng dáng chém giết trong rừng cây, một đám người cứu được mạng hắn ta, trước khi lâm chung Quan Thiết đã kéo tay hắn ta năn nỉ...
Vứt bỏ những hình ảnh lộn xộn trong đầu, Viên Cương hỏi: “Thứ kia khi nào động thủ?”
“Hiện tại không thể động, chí ít chúng ta không thể động trong lúc ở Băng Tuyết các, chờ tin Ngụy Đa đưa về xem thử, cứ rời đây trước hẵng nói.” Ngưu Hữu Đạo xoẹt một tiếng cắm lại bảo kiếm trở về, quay đầu nhìn về phía hắn ta...
Ngày hôm sau, cả đám cải trang rồi rời khỏi Băng Tuyết các.
Trong băng thiên tuyết địa, cả đám bay lượn, bóng dáng Viên Cương xông ra từ giữa một ngọn núi tuyết, cả con đường hoa tuyết lất phất, từ trên núi cao xông nhanh xuống, nhanh chóng đuổi theo sau lưng đám người.
Lúc này đám Hắc Mẫu Đơn mới kinh ngạc phát hiện, Viên Cương không phải tu sĩ, y phục hắn ta mặc cũng không nhiều hơn bọn hắn là mấy, ở noi có nhiệt độ thấp thế này mà phi ngựa trong gió lạnh, khó có thể tưởng tượng được cơ thể xác thịt làm thế nào để chống cự được cái rét căm căm như vậy.
Mọi người đáp xuống đất, đáp lên một ngọn đồi tuyết, một lần nữa bắn lên rồi trượt xuống.
Viên Cương ở sau lao tới, trực tiếp xông lên đồi tuyết, thuận dốc sọat một tiếng bay lên không trung, vượt qua độ cao của mấy người bay lượn.
Đám Hắc Mẫu Đơn đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Viên Cương đang giẫm lên hai đầu gậy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay chắp sau lưng, cả người cũng bay lên không trung trượt đi.
Phía trước là một hẻm núi, sau khi mấy người bay đi rồi đáp xuống đất liền quay đầu lại, ai nấy đều lo cho Viên Cương, nếu mà đập vào hẻm núi này thì có còn mạng nữa không chứ?
Nhưng bóng dáng của Viên Cương vụt một tiếng lướt qua đầu bọn họ, bay qua hẻm núi, từ trên cao rơi xuống nhưng không hề xuất hiện tình huống bị nện cho nửa người tàn phế hoặc té lật ngửa trên nền tuyết như tưởng tượng của mọi người mà chỉ thấy mặt đất khuấy động ra những bông hoa tuyết rồi thuận thế lướt đi xa như làn khói, căn bản không hề dừng lại, lại gặp một sườn tuyết tiếp tục đằng không lên cao tiêu sái phiêu dật.
Đám Hắc Mẫu Đơn ai nấy đều trợn mắt hốc mồm, kinh động như gặp thiên nhân!
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, tên nhãi Hầu Tử bây giờ chơi ghê thật, hắn liền nhún người nhảy lên đuổi theo...
Ra khỏi tuyết vực lại gặp đồng cỏ xanh ươm, cả nhóm dừng bước, không còn ẩn nấp trong rừng núi hoang dã nữa, không không đi đến thành quách náo nhiệt mà dừng lại ở một thôn tran gần tiểu trấn bên bờ sông.
Bọn Hắc Mẫu Đơn không biết Ngưu Hữu Đạo định làm gì, vì sao lại không đi?
Hỏi cũng không ra, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói đến lúc đó tự nhiên biết.
Mấy người cũng không biết Viên Cương đang làm gì, thường xuyên một mình ở trong viện tử, không biết đang giở trò quỷ gì.
Ngưu Hữu Đạo không tu luyện mà chỉ đi lang thang trong cái thôn chẳng bao nhiêu người này.
Lên trấn mua ít rượu, cùng lão nhân trong thôn uống chút rượu, tâm sự, cùng trẻ con trong thôn đùa giỡn một chút, hoặc vác gậy chạy đến bờ sông câu cá.
Đảo mắt gần nửa tháng trôi qua.
Dưới ánh trời chiều, Ngưu Hữu Đạo vác cần câu, cầm theo sọt cá ung dung trở về, mấy đứa trẻ trong thôn hoan hô chạy tới đón, đều biết hắn câu cá rất lợi hại.
Cá trong sọt đều bị bọn trẻ chia sạch, đám trẻ cầm cá nhảy cẫng về nhà, lần nào cũng thế.
Viên Cương ngồi trên tường viện nhìn ánh trời chiều ngã về tây,vẻ mặt hồi tưởng.
Ngưu Hữu Đạo cầm cần câu trở về đứng dưới chân tường ngẩng đầu hỏi: “Làm xong rồi?”
Viên Cương đáp: “Cũng gần như vậy.” Nhảy xuống tường, nhận đồ trong tay hắn, lấy một cuộn giấy đưa cho hắn: “Ngụy Đa đưa tin đến.”
“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo cầm tờ giấy tiến vào trong viện, mở ra xem, ý cười trên miệng càng dày.
Kỳ thật trên giấy cũng không có gì, chỉ có vài tình hình căn bản có liên quan đến Thiệu Bình Ba thôi, chẳng hạn Thiệu Bình Ba có một muội muội ruột cùng mẹ sinh ra, nương mất sớm, cha nạp thiếp sinh ra hai nhi tử, bị Thiệu Bình Ba chèn ép rất lợi hại...
“Khá thú vị!” Ngưu Hữu Đạo thầm nói, chậm rãi thu đồ trên tay lại, nói: “Bảo ntlo đi một chuyến.”
Viên Cương lập tức ra khỏi viện tử, chỉ một lát sau, Ngô Tam Lượng đi vào, chắp tay chào: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí với hắn ta: “Có chuyện cần ngươi đi xử lý.”
Ngô Tam Lượng: “Đạo gia cứ việc phân phó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba có hai đệ đệ, hình như không hợp với Thiệu Bình Ba lắm. Ngươi lập tức đi Bắc Châu, tăng cường chú ý đến hai người này cho ta, xem thử bình thường qua lại với ai, chỉ cần theo dõi là được, không cần tiếp xúc, chờ tin tức của ta. Thiệu Bình Ba còn có một muội muội, ngươi cũng có thể tiện thể chú ý một chút, nhưng không được tự tiện tiếp cận, nếu không có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi.
Đây có thể là ước định làm thay đổi vận mệnh toàn Nam Châu, đám Hắc Mẫu Đơn mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đều âm thầm líu lưỡi, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo cũng thay đổi, có kính sợ, giờ mới biết trước kia mình nhỏ bé thế nào.
Đồng thời trong lòng cũng thấy càng gần hơn, chuyện cơ mật như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không giấu diếm bọn hắn, để bọn hắn mở rộng tầm mắt và cũng bội phục.
Đạo gia lật tay thành mây trở tay thành mưa, một đám người chạy tới giết Đạo gia, đảo mắt một cái đã bị Đạo gia biến thành ngón tay mềm.
Trên thực tế, tu sĩ mấy môn phái này đều bàn bạc sau lưng như vậy. Đưa ra quyết định này không biết sẽ thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người ở Nam Châu, một khi chuyện thành, Nam Châu sẽ không biết có bao nhiêu người cửa nát nhà tan.
Phượng Lăng Ba chấp chưởng quận Quảng Nghĩa nhiều năm sau khi biết chuyện không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào, không biết có hối hận vì đã “dẫn sói vào nhà” không.
Sau khi thương lượng với Ngưu Hữu Đạo một phen, người ba phái rời đi, phải mau chóng trở về để chuẩn bị.
Bành Hựu Tại cũng chuẩn bị khởi hành rời đi, thân là chưởng môn một phái không thể rời khỏi trung tâm môn phái quá lâu.
Có điều trước khi rời đi, vẫn tìm Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi định khi nào thì về quận Thanh Sơn?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Dù sao ta tạm thời cũng không tiện công khai lộ diện ở quận Thanh Sơn, về sớm hay muộn cũng không sao.”
Bành Hựu Tại trầm giọng nói: “Chuyện cất rượu đừng trễ nãi, phải tranh thủ trở về, an toàn trên đường đi... Ngươi trêu phải phiền phức không nhỏ, có cần ta lưu vài người lại hộ tống ngươi trở về?”
Bên này đã xác định là tài lộ lớn, có chút không chờ đợi được, hận không thể bắt Ngưu Hữu Đạo lập tức trở về cất rượu cho bọn hắn, sau đó để bọn hắn ngồi thu tiền.
Ngưu Hữu Đạo: “Hộ tống thì không cần đâu, ta còn muốn đi Băng Tuyết các, công tác an toàn trên đường bên Băng Tuyết các sẽ sắp xếp, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Chẳng trách không hề sợ hãi dám chạy lung tung khắp nơi! Khóe miệng Bành Hựu Tại giật giật, trong lòng thầm nói, thằng này rốt cuộc có quan hệ gì với Băng Tuyết các?
Không tiện hỏi, cũng không thể hỏi được nên chỉ có thể biết vậy thôi.
Có điều ông ta nghe nói bên Băng Tuyết các sẽ an bài thì cũng yên lòng, có điều vẫn thúc giục: “Mau trở về đi, chính sự quan trọng.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.
Bành Hựu Tại quay người nhanh chân rời đi.
Trong phòng không có người khác, dưới cái nhìn chăm chú của Viên Phương, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dạo bước, cầm bảo kiếm gác bên cạnh lên, rút thân gươm ra một đoạn để soi mình, từ từ nói: “Hầu tử, lần này trở về, chúng ta mới xem như đặt chân vững vàng, chỉ cần ở quận Thanh Sơn, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì nữa, rốt cuộc ta và ngươi cũng có nơi an thân rồi.”
Viên Cương trầm mặc, biết Đạo gia lần này đã tốn không ít tâm tư mới tạo ra cục diện này, từ sau khi rời khỏi Thượng Thanh tông đến giờ hẳn chưa đến nửa năm, cuối cùng đã đặt vững chân từ trong hung hiểm quấn quanh, rất không dễ dàng.
Viên Cương trong lòng cũng rõ ràng, đổi lại là mình cũng không có năng lực làm được thế này. Năng lực về phương diện này mình kém Đạo gia không chỉ một chút, huống hồ còn giúp huynh muội Thương thị, chắc hẳn sau khi huynh muội kia biết sẽ rất vui mừng?
Trong đầu hắn ta lóe lên những bóng dáng chém giết trong rừng cây, một đám người cứu được mạng hắn ta, trước khi lâm chung Quan Thiết đã kéo tay hắn ta năn nỉ...
Vứt bỏ những hình ảnh lộn xộn trong đầu, Viên Cương hỏi: “Thứ kia khi nào động thủ?”
“Hiện tại không thể động, chí ít chúng ta không thể động trong lúc ở Băng Tuyết các, chờ tin Ngụy Đa đưa về xem thử, cứ rời đây trước hẵng nói.” Ngưu Hữu Đạo xoẹt một tiếng cắm lại bảo kiếm trở về, quay đầu nhìn về phía hắn ta...
Ngày hôm sau, cả đám cải trang rồi rời khỏi Băng Tuyết các.
Trong băng thiên tuyết địa, cả đám bay lượn, bóng dáng Viên Cương xông ra từ giữa một ngọn núi tuyết, cả con đường hoa tuyết lất phất, từ trên núi cao xông nhanh xuống, nhanh chóng đuổi theo sau lưng đám người.
Lúc này đám Hắc Mẫu Đơn mới kinh ngạc phát hiện, Viên Cương không phải tu sĩ, y phục hắn ta mặc cũng không nhiều hơn bọn hắn là mấy, ở noi có nhiệt độ thấp thế này mà phi ngựa trong gió lạnh, khó có thể tưởng tượng được cơ thể xác thịt làm thế nào để chống cự được cái rét căm căm như vậy.
Mọi người đáp xuống đất, đáp lên một ngọn đồi tuyết, một lần nữa bắn lên rồi trượt xuống.
Viên Cương ở sau lao tới, trực tiếp xông lên đồi tuyết, thuận dốc sọat một tiếng bay lên không trung, vượt qua độ cao của mấy người bay lượn.
Đám Hắc Mẫu Đơn đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Viên Cương đang giẫm lên hai đầu gậy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay chắp sau lưng, cả người cũng bay lên không trung trượt đi.
Phía trước là một hẻm núi, sau khi mấy người bay đi rồi đáp xuống đất liền quay đầu lại, ai nấy đều lo cho Viên Cương, nếu mà đập vào hẻm núi này thì có còn mạng nữa không chứ?
Nhưng bóng dáng của Viên Cương vụt một tiếng lướt qua đầu bọn họ, bay qua hẻm núi, từ trên cao rơi xuống nhưng không hề xuất hiện tình huống bị nện cho nửa người tàn phế hoặc té lật ngửa trên nền tuyết như tưởng tượng của mọi người mà chỉ thấy mặt đất khuấy động ra những bông hoa tuyết rồi thuận thế lướt đi xa như làn khói, căn bản không hề dừng lại, lại gặp một sườn tuyết tiếp tục đằng không lên cao tiêu sái phiêu dật.
Đám Hắc Mẫu Đơn ai nấy đều trợn mắt hốc mồm, kinh động như gặp thiên nhân!
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, tên nhãi Hầu Tử bây giờ chơi ghê thật, hắn liền nhún người nhảy lên đuổi theo...
Ra khỏi tuyết vực lại gặp đồng cỏ xanh ươm, cả nhóm dừng bước, không còn ẩn nấp trong rừng núi hoang dã nữa, không không đi đến thành quách náo nhiệt mà dừng lại ở một thôn tran gần tiểu trấn bên bờ sông.
Bọn Hắc Mẫu Đơn không biết Ngưu Hữu Đạo định làm gì, vì sao lại không đi?
Hỏi cũng không ra, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói đến lúc đó tự nhiên biết.
Mấy người cũng không biết Viên Cương đang làm gì, thường xuyên một mình ở trong viện tử, không biết đang giở trò quỷ gì.
Ngưu Hữu Đạo không tu luyện mà chỉ đi lang thang trong cái thôn chẳng bao nhiêu người này.
Lên trấn mua ít rượu, cùng lão nhân trong thôn uống chút rượu, tâm sự, cùng trẻ con trong thôn đùa giỡn một chút, hoặc vác gậy chạy đến bờ sông câu cá.
Đảo mắt gần nửa tháng trôi qua.
Dưới ánh trời chiều, Ngưu Hữu Đạo vác cần câu, cầm theo sọt cá ung dung trở về, mấy đứa trẻ trong thôn hoan hô chạy tới đón, đều biết hắn câu cá rất lợi hại.
Cá trong sọt đều bị bọn trẻ chia sạch, đám trẻ cầm cá nhảy cẫng về nhà, lần nào cũng thế.
Viên Cương ngồi trên tường viện nhìn ánh trời chiều ngã về tây,vẻ mặt hồi tưởng.
Ngưu Hữu Đạo cầm cần câu trở về đứng dưới chân tường ngẩng đầu hỏi: “Làm xong rồi?”
Viên Cương đáp: “Cũng gần như vậy.” Nhảy xuống tường, nhận đồ trong tay hắn, lấy một cuộn giấy đưa cho hắn: “Ngụy Đa đưa tin đến.”
“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo cầm tờ giấy tiến vào trong viện, mở ra xem, ý cười trên miệng càng dày.
Kỳ thật trên giấy cũng không có gì, chỉ có vài tình hình căn bản có liên quan đến Thiệu Bình Ba thôi, chẳng hạn Thiệu Bình Ba có một muội muội ruột cùng mẹ sinh ra, nương mất sớm, cha nạp thiếp sinh ra hai nhi tử, bị Thiệu Bình Ba chèn ép rất lợi hại...
“Khá thú vị!” Ngưu Hữu Đạo thầm nói, chậm rãi thu đồ trên tay lại, nói: “Bảo ntlo đi một chuyến.”
Viên Cương lập tức ra khỏi viện tử, chỉ một lát sau, Ngô Tam Lượng đi vào, chắp tay chào: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí với hắn ta: “Có chuyện cần ngươi đi xử lý.”
Ngô Tam Lượng: “Đạo gia cứ việc phân phó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba có hai đệ đệ, hình như không hợp với Thiệu Bình Ba lắm. Ngươi lập tức đi Bắc Châu, tăng cường chú ý đến hai người này cho ta, xem thử bình thường qua lại với ai, chỉ cần theo dõi là được, không cần tiếp xúc, chờ tin tức của ta. Thiệu Bình Ba còn có một muội muội, ngươi cũng có thể tiện thể chú ý một chút, nhưng không được tự tiện tiếp cận, nếu không có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi.