Ngưu Hữu Đạo: “Cái này ta dĩ nhiên còn đang suy nghĩ, nhưng rượu này đưa ra ngoài rốt cuộc có thể bán được giá như thế nào không ai rõ, Bành Hựu Tại còn đang do dự mà ta đã đưa ra một đống điều kiện giành lợi ích cho các ngươi, nếu Thiên Ngọc môn thấy chuyện chưa thành đã bị tiếp tục cắt thịt, bọn hắn có thể đồng ý sao? Lui một bước mà nói, chưa biết tình hình thì cắt thế nào đây, nên cắt bao nhiêu cũng không rõ, trong lòng mọi người đều chưa chắc chắn thì ta nói các ngươi phải bàn thế nào đây?
Ba vị chưởng môn trầm mặc, cái này cũng đúng, nên định ra con số bao nhiêu cũng khó nói.
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên, hết thảy chờ kết quả hẵng nói. Thiên Ngọc môn hắn nếu dám một mình ăn thịt mặc kệ sống chết của mọi người, bản thân hắn cũng phải cân nhắc hiệu quả một chút.”
Trịnh Cửu Tiêu vuốt râu nói: “Theo ta thấy, rượu này hẳn là rất dễ bán!”
Ngưu Hữu Đạo đau khổ lầm bầm: “Trịnh chưởng môn, giờ đừng nhớ thương chuyện rượu nữa, đợi Thiên Ngọc môn đồng ý một loạt điều kiện rồi tính sau, chờ chuyện kết thúc, khống chế sản xuất rượu ở trên tay ta, các ngươi còn sợ không có đường để đàm phán sao? Sở dĩ ta kéo các ngươi vào là không muốn để mình Thiên Ngọc môn phát triển, ta đã nói rõ như vậy, các ngươi còn không hiểu ý ta sao?”
Trịnh Cửu Tiêu gật đầu: “Được, vậy chờ có kết quả hẵng nói.”
Ngưu Hữu Đạo ừm, lông mày nhíu lại, đổi chủ đề: “Có vài việc đợi kết quả hẵng nói, có vài việc cũng nên bàn giao rồi.”
Ba người nhìn nhau, đại khái đều đoán được hắn muốn nói đến chuyện kia.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Chuyện ta và Tống gia bên kia, các ngươi có thái độ gì? Tuyệt đối đừng nói với ta, đến lúc này rồi mà còn muốn một chân đạp hai thuyền.”
Hạ Hoa: “Nếu Thiên Ngọc môn đồng ý, chúng ta đều đầu quân cho Dung Bình quận vương, đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không để ý tới Tống gia nữa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hai bên dù sao cũng phải triệt để cắt đứt một bên, ta đem thành ý ra giải quyết vấn đề, có phải các ngươi cũng nên đem chút thành ý ra không? Ta cũng không quanh co lòng vòng, ta muốn đầu Tống Cửu Minh! chỉ cần đem đầu nhân vật chủ chốt nhất Tống gia đến quận Thanh Sơn, giữa chúng ta coi như qua hết, cũng coi như quà nhập hội của ba phái!”
“...” Ba người im lặng.
Phí Trường Lưu trầm giọng nói: “Tống Cửu Minh mặc dù xuống đài, nhưng tiền thân dù sao cũng là đại quan triều đình, triều đình cũng sẽ không bỏ mặc cho người ta làm loạn, nếu không những người trên triều đình kia sẽ lo lắng cho tương lai nên người người bất an. Huống hồ Tống Cửu Minh ở kinh thành, trong kinh cao thủ đông đảo, không cẩn thận sẽ gây ra phiền toái lớn, thật sự không tiện ra tay!”
“Lúc giết ta điểm có thể không từ thủ đoạn, giờ lại ngại phiền toái, bảo ta làm sao chấp nhận đây?” Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ liếc xéo nói: “Đây không phải cái ta quan tâm, ta chỉ nhìn kết quả! Ta không thích miễn cưỡng người khác, mọi người tự xem rồi xử lý, ta tuyệt đối không miễn cưỡng!”
Người ba phái trầm mặc cáo từ.
“Sau này định đổi nghề chưng cất rượu à?” Không có người ngoài, Viên Cương mặt lạnh như băng trêu ghẹo một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Trước kia ngươi đều cảm thấy ta làm mấy việc thượng vàng hạ cám không chút ý nghĩa, giờ thì thấy sao? Vẫn có chút tác dụng đấy chứ? Lời xưa không sai, nghệ đa bất áp thân, học nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu!” Hắn vỗ vai Viên Cương.
Chưởng môn ba phái ra khỏi cửa hàng Thiên Ngọc môn trầm mặc đi song song, những người còn lại đi theo sau lưng.
“Các huynh thật sự xem trọng vụ buôn bán rượu kia sao?” Hạ Hoa không kìm được hỏi một tiếng, bà không thích liệt tửu nên không nắm chắc lắm.
“Chắc chắn bán chạy, là một tài lộ lớn!” Trịnh Cửu Tiêu khẳng định.
Phí Trường Lưu trầm mặc gật đầu.
Đợi sau khi đi ngang qua người đội diện rồi, Hạ Hoa mới thấp giọng nói: “Nếu vậy, chúng ta thực sự có thể đi đối phó Tống gia?”
Trịnh Cửu Tiêu thổn thức lắc đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Phí Trường Lưu đang buồn bực việc này, vô cùng phiền muộn, đệ tử Lưu Tiên tông hưng sư động chúng đến, rõ ràng phụng lệnh Tống gia đến giết Ngưu Hữu Đạo, sao chỉ trong chớp mắt đã thành phụng mệnh Ngưu Hữu Đạo đi tru diệt Tống gia? Hai đầu không phải người, đây là chuyện gì chứ...
Ngô Không về đến cửa hàng, hỏi thăm hỏa kế cửa hàng Trần trưởng lão đâu, sau đó đi thẳng đến nội đường đến ngoài phòng chưởng môn.
Được cho phép đi vào gã thấy chưởng môn đang nghị sự với mấy vị trưởng lão, không biết là đang bàn bạc chuyện gì, gã vừa vào mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm về phía gã.
Sau khi Ngô Không hành lễ với mọi người, trưởng lão Trần Đình Tú đứng lên, hỏi: “Rượu bán chưa?”
Ngô Không gật đầu: “Đều bán rồi, ba vò một ngàn năm trăm kim tệ.” Lấy ra mấy tờ kim phiếu dâng lên bằng hai tay.
Trần Đình Tú nhận kim phiếu nhanh chóng kiểm tra thử rồi vội hỏi lại: “Năm trăm kim tệ một vò, bọn hắn không chê mắc không?”
Ngô Không cung kính nói: “Hồi trưởng lão, theo phân phó, mở một vò ra làm mẫu thử, ba vò khác chia đến ba cửa hàng khác để bán thử. Nghe năm trăm kim tệ một vò, đều ngại quá đắt, có điều sau khi thưởng thức cũng đều nói là rượu ngon, đều nhao nhao đòi mua vài vò. Đệ tử nói rượu này rất khó ủ chế, tạm thời không có hàng, bọn họ lại nhao nhao đòi đặt trước, có người đặt trước mười vò, cũng có người đặt trước một trăm vò, đệ tử không biết tình hình, không dám nhận!”
Đám cao tầng của Thiên Ngọc môn trong phòng nghe vậy trên mặt đều lộ ý cười quỷ dị.
Trần Đình Tú cười, khua tay nói: “Được rồi, biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Rõ!”
Đợi Ngô Không rời đi xong, Trần Đình Tú bỗng nhiên quay đầu, nói với Bành Hựu Tại: “Chưởng môn, lo lắng của chúng ta hơi thừa, xem ra giá năm trăm kim tệ vẫn còn hơi thấp, giá còn có thể nâng lên chút nữa.”
Bành Hựu Tại gật đầu cười.
Một trưởng lão khác đứng lên nói: “Chưởng môn, ta thấy việc này có thể, coi như bán năm trăm vò, một vò cũng có thể kiếm cái ba trăm, một vạn vò, một năm là ba trăm vạn kim tệ! Đừng nói một quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, cho dù mấy quận cộng lại một năm cũng chẳng kiếm ra được nhiều tiền như vậy!”
Bành Hựu Tại nhìn về phía những người khác. “Các ngươi thấy thế nào?”
Còn một người khác nói: “Chưởng môn, ta thấy việc này có thể thực hiện.”
Trần Đình Tú cũng gật đầu nói: “Chưởng môn, vụ mua bán này khá được, có thể đồng ý với hắn, giờ ta đi gọi hắn tới.”
“Chậm đã!” Bành Hựu Tại đưa tay ngăn lại, thấy ý kiến đã thống nhất, tâm tình rất tốt, cười haha nói: “Không vội, đã nói ngày mai cho hắn câu trả lời chắc chắn, chúng ta gấp quá cũng không tốt, cũng không thiếu gì một ngày này, để hắn đợi đi.”
Có lý, cả đám nhao nhao gật đầu.
Trần Đình Tú chợt thở dài: “Có điều nếu thế này, bên Phượng Lăng Ba e là phải chịu chút ủy khuất rồi.”
Đám người vừa nghe đa phần đều trầm mặc, những năm nay Phượng Lăng Ba ở quận Quảng Nghĩa không có công lão cũng có khổ lao, cứ tước đoạt quyền lại như vậy không tránh khỏi hơi khó nói nổi, đã vậy Phượng Lăng Ba còn là con rể của chưởng môn, cho dù không phải con rể chưởng môn mà là người khác thì Thiên Ngọc môn cũng không thể không hợp tình hợp lý như vậy.
Bành Hựu Tại khoát tay nói: “Ta là chưởng môn Thiên Ngọc môn, hắn là con rể ta, vì đại cục của Thiên Ngọc môn, không ủy khuất hắn thì còn có thể ủy khuất ai? Người khác còn khó nói nhưng hắn hi sinh vì Thiên Ngọc môn là chuyện nên làm! Bên Phượng Lăng Ba và Ngọc Lan các ngươi không cần lo lắng, tự ta sẽ thuyết phục bọn hắn.”
Nghe xong lời này, trong lòng mọi người đã rõ, thế cục đã định, đã hi sinh vì Thiên Ngọc môn về sau cũng không bạc đãi được.
Ngày hôm sau, chưởng môn mấy phái Lưu Tiên tông một lần nữa tề tựu ở cửa hàng Thiên Ngọc môn, điều kiện Ngưu Hữu Đạo đưa ra, Thiên Ngọc môn đều đồng ý.
Ba phái tương đối nhỏ yếu, đối mặt với môn phái cường thế như Thiên Ngọc môn, việc này liên quan đến đại sự bước ngoặc vận mệnh của bổn phái, có vài điều kiện chỉ nói miệng không thể vào về ăn nói với đệ tử trong môn phái nên liên tục yêu cầu Thiên Ngọc môn ký khế ước, lúc này mới yên lòng.