Đạo Quân

Chương 275: Không Làm Việc Đàng Hoàng (1)




Hắn ta không làm được trò này, nhưng cũng hết cách. Đạo gia biết rất nhiều trò kỳ dâm xảo kỹ, ai bảo trước đây sở thích của người ta rộng khắp. Hắn thích tiếp xúc với những công việc thủ công, chưa nói cầm kỳ thư họa, mà đến đẽo gỗ và đục đá cũng biết, thậm chí đến mấy việc như bện giày cỏ hay bện chiếu rơm cũng làm được.

Hắn ta nhớ, đạo gia từng một mình phục hồi cả một cái guồng nước cổ đại.

Dựa theo ghi chép trên sách cổ, tự tay đốt lò nung ra mấy lô đồ gốm sứ bắt chước cao cấp, lấy giả tráo thật.

Dựa theo phương pháp cổ, nung ra được cả gạch ngói thời Tần, Hán.

Còn tự tay vẽ giả một bộ tranh chữ cổ.

Đạo gia biết rất nhiều thứ. Viên Cương xem như đã nhận ra rồi. Người như đạo gia quả thực đi chỗ nào cũng không sợ chết đói. Theo lời đạo gia trước đây từng nói, biết nhiều nghề không thiệt thân!

Hàn Băng thỉnh thoảng nhìn Tuyết Lạc Nhi ngồi yên bên bờ sông, lại nhìn sang bàn vẽ, thấy người và cảnh dần xuất hiện, rất là thần kỳ, quả thực là cách vẽ nàng ta chưa từng gặp.

Mà lúc này, Sở An Lâu mới chạy đến, cầm một cái giá gỗ, trên căng một tấm vải, giơ cao giúp Ngưu Hữu Đạo che nắng.

Hết cách rồi, nơi này khắp nơi là tu sĩ, không ai dùng dù. Ông ta bay khắp nơi không tìm được một cái dù, đành làm tạm một món lâm thời mang tới.

Hàn Băng nghiêng đầu nhìn về phía ông. Các chủ còn đang ngồi kia, ở đây cần gì dù? Nàng ta trầm giọng hỏi:

“Ngươi làm gì vậy?”

Sở An Lâu vội trả lời:

“Sợ ánh mặt trời ảnh hưởng việc tiên sinh vẽ tranh.”

Ngưu Hữu Đạo giúp đỡ một câu:

“Ánh nắng rất chói mắt, chọc vào mắt không thấy rõ. Như vầy tốt hơn nhiều.”

Hàn Băng lúc này mới coi như thôi, không nói gì nữa.

Sở An Lâu cảm kích liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, bắt đầu cảm thấy hơi hối hận với hành vi sỉ nhục Ngưu Hữu Đạo lúc trước của mình.

Ông ta vừa giơ cái “Dù” kia lên che nắng, vừa nhìn bức tranh dần hiện lên trên bàn vẽ. Thì ra vẽ như vậy, cũng chậc chậc lấy làm lạ.

Đến lúc Ngưu Hữu Đạo thả bút than trong tay xuống, một bức tranh xem như xong.

Hàn Băng nhanh chóng tới đỡ Tuyết Lạc Nhi lên, mời lại đây quan sát.

Đứng trước bàn vẽ, nhìn thấy bản thân ngồi ở bờ sông nhìn ra xa, được cảnh gần, cảnh trong cảnh, cảnh xa tôn lên, đôi mắt sáng của Tuyết Lạc Nhi nháy mắt càng sáng ngời hơn. Nàng ngẩng lên so sánh phong cảnh phía trước một chút, tất cả đều trông vô cùng sống động, bắt đầu tin tưởng, thì ra mình lại đẹp như vậy.

Hàn Băng hỏi:

"Tiểu thư, vẽ thế nào?"

Tuyết Lạc Nhi trong trẻo đáp:

“Tốt!”

Ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ mình không muốn dời đi, chìm vào ý cảnh một thân một mình ở giữa trời đất.

Hàn Băng nở nụ cười. Với tính cách của tiểu thư, có thể làm cho nàng nói một tiếng “Tốt” thật sự không dễ dàng. Nàng ta chỉ bức tranh kia:

“Mau thu lại, đưa về phòng tiểu thư, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”

“Vâng!” Có hai nha hoàn tới lấy tranh.

Hàn Băng quay lại nhìn về phía Tuyết Lạc Nhi, thử hỏi:

“Thân thể ngồi yên mãi cũng mỏi, tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một chút?”

"Không cần, tiếp tục đi.” Tuyết Lạc Nhi đáp.

Hàn Băng lập tức hỏi bức tiếp theo đi đâu vẽ.

Xác nhận vị trí, lập tức thu dọn đồ đạc di chuyển. Nhóm người tới trước một bức tường hoa. Trên tường mọc đầy dây leo xanh rì, tô điểm nhiều bông hoa.

Lần này vẽ cảnh Tuyết Lạc Nhi nghiêng người đi qua tường hoa.

Bức tranh này chỉ lấy người và khu vực trung tâm là tả thực, chung quanh đều được vẽ khá giản lược, mơ hồ.

Đợi vẽ xong, Hàn Băng chậc chậc than thở:

“Quả thực diệu thủ!”

Mấy nha hoàn đứng cạnh quan sát không ngừng hâm mộ. Tường hoa bình thường không thấy có gì đáng ngạc nhiên, các chủ đứng ở đó dường như cũng không quá đặc biệt, nhưng sao vẽ ra lại có cảm giác tựa như có một bức tường hoa vĩnh viễn làm bạn cùng với các chủ.

Phải nhìn thật kỹ! Đẹp quá! Tiểu Dong được đứng gần xem hơn một chút càng tỏ ra ước ao. Nàng ta cũng rất muốn có được một bức tranh như vậy, có thể treo trên tường trong phòng mỗi ngày thì thật tốt. Thế nhưng, một bức tranh trị giá mười vạn đồng vàng, nàng ta quả thực không trả nổi.

Ngoại trừ ước ao nghĩ, nàng ta cũng chỉ đành thầm hô hào. Người so với người khác nhau, so với các chủ, mình không có mệnh tốt như vậy.

Tuyết Lạc Nhi quay lại, đứng trước bức tranh chăm chú xem.

Chờ một lúc sau, Hàn Băng hỏi thử:

“Tiểu thư, tranh này thế nào?”

“Tốt!” Tuyết Lạc Nhi lại trong trong trẻo trẻo gật đầu đáp.

“Mau thu tranh về, cất cẩn thận!” Hàn Băng cao hứng bắt chuyện với các nha hoàn.

“Vâng!” Hai nha hoàn tiến lên lấy tranh.

Địa điểm vẽ tiếp theo ở một cổng vòm. Sau cổng vòm có đình đài lầu các. Tuyết Lạc Nhi đứng cạnh cổng vòm, tạo dáng đang đi từ hướng bên kia cổng sang bên này.

Vẽ xong, lầu quỳnh điện ngọc, đình viện thâm sâu, tôn lên vị giai nhân đang đi qua cổng lên đẹp vô cùng.

Lại là một nơi bình thường nhìn quen mắt, không thấy có gì lạ, nhưng vẽ ra ý cảnh khiến lòng người thổn thức. Hàng Băng gật đầu nói:

“Tiên sinh chọn bối cảnh quả nhiên rất có đường lối.”

Lần này thật lòng cảm thấy một triệu đồng vàng kia dùng đáng giá. Tài hoa là vô giá mà.

Ngưu Hữu Đạo khiêm tốn nói:

“Đại tổng quản quá khen, từ từ nghĩ thôi. Tối hôm qua ta suy nghĩ rất lâu mới quyết định.”

Đối với hắn, thực ra cũng không có gì to tát, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ không biết heo chạy? Chỉ xài tạm một ít phong cách trong các tác phẩm nhiếp ảnh kiếp trước mà thôi.

Hàn Băng:

“Phiền tiên sinh.”

Tuyết Lạc Nhi cảm thấy người trong bức vẽ đang muốn phá vỡ sự kìm kẹp của đình viện thâm sâu, tự đi khỏi đình viện mới nhìn thấy một thế giới mới. Sau một lúc lâu quan sát tác phẩm hội họa, nàng nói:

“Cất cẩn thận!”

Hàn Băng nghe thấy là biết tiểu thư rất yêu thích bức tranh này, mau chóng phất tay nói:

“Nhanh cất cẩn thận!”

Địa điểm vẽ kế tiếp là trong một đình đài lầu các. Ngưu Hữu Đạo xếp đặt một chiếc giường hương phi để Tuyết Lạc Nhi nghiêng người nằm trên, một chân hơi cong, một tay chống đầu, một tay cầm sách đọc. Sau giường hương phi là một song cửa sổ, sau song cửa có bóng cây bà sa.

Tuyết Lạc Nhi nằm như vậy, tư thái bình thường không hiện được vẽ ra hết, đường cong lả lướt từ eo đến chân thon đều thấy rõ.

Đặt tại bình thường, người đàn ông nào dám để Tuyết Lạc Nhi làm như vậy quả thực chính là khinh nhờn các chủ của Băng Tuyết các, cần phải bị đánh chết tươi.

Vậy mà hôm nay, cả đám phụ nữ phát điên rồi. Trên từ Hàn Băng, dưới đến đám nha hòa, không một ai dị nghị. Trái lại, Ngưu Hữu Đạo nói cái gì đều tận lực phối hợp.

Ngưu Hữu Đạo đứng trước bàn vẽ vung tay múa chân, dặn dò bên này đốt lư hương, sai bảo bên kia xê dịch cái tủ.

Cả đoàn người bận rộn tíu tít. Ngưu Hữu Đạo nhìn cô gái nằm nghiêng trên giường, thầm cười ha ha. Tư thái của cô gái này xem ra không hề tệ. Nếu không phải sợ xảy ra chuyện, nhất định phải dụ dỗ nàng vẽ giường chiếu mới được. Nếu không được thì lui một bước, làm xốc xếch quần áo, “cảnh xuân” tiết ra ngoài là không thành vấn đề.

Vẫn là câu nói kia, dưới tình huống này, nữ giới không có ai có thể suy nghĩ như lúc bình thường, các chủ Băng Tuyết các thì làm sao?

Nhưng mà hắn không dám á. Xong chuyện, đám người này tỉnh táo lại, một tên đàn ông dám nhìn cảnh quần áo xộc xệch của các chủ Băng Tuyết các còn có thể sống mà ra khỏi đây không, hắn quả thực rất nghi ngờ.

Đương nhiên...

Vẫn có người cảm thấy dáng vẻ này của các chủ dường như có chút không hay ho, đàn ông không liên quan phải bị đuổi ra ngoài. Ở đây không có mặt trời, không cần bung dù, Sở An Lâu tự nhiên bị đuổi ra ngoài.

Tác phẩm vẽ xong, đám nha hoàn lại nhìn chằm chằm, hâm mộ không ngừng nghỉ.

Ngoài cửa sổ bóng cây lắc lư, mỹ nhân trong song cửa nằm nghiên, bên tay có lư hương, khói xanh lượn lờ.

Bầu không khí kia, hương vị kia tôn lên các chủ quả là tao nhã. Trong tao nhã lại có một chút lười biếng. Hơn nữa, khí chất lãnh diễm của các chủ khiến cả đám nha hoàn ước ao vô cùng.

Hàn Băng không nhịn được quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo. Vì này quá giỏi xếp đặt cảnh, có phải là đã từng thấy cảnh như vậy hay không, làm sao biết nó sẽ đẹp như vậy?