Đạo Quân

Chương 271: Xích Dương Chu Quả




Câu nói sau làm một người phụ nữ như Hàn Băng rất tán thưởng, có điều nàng ta vẫn hỏi:

“Ngươi vẽ cho Toa Huyễn Lệ cũng cần như vậy chăng?”

Viên Cương bên cạnh thầm nghĩ, cần phức tạp vậy sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Đại tổng quản có thể hỏi tổng quản Hướng. Trước khi vẽ, thành chủ Toa đã tự mình tiếp đãi ta đi khắp nơi chọn cảnh.Ta từng có thời gian khá dài trò chuyện và tiếp xúc với thành chủ Toa, lúc chọn cảnh còn trực tiếp nói chuyện với thành chủ Toa để so sánh. Lần này vẽ mười bức, ta e lôi kéo dằn vặt các chủ sẽ khiến cho các chủ không vui. Đương nhiên, nếu các chủ không nghe chuyện này, vậy thì cũng không cần thiết, coi như ta không nói.”

Hàn Băng trầm mặc một chút, nói:

“Ta sẽ sắp xếp cho ngươi đi gặp các chủ. Còn về tính cách của các chủ là trong nóng ngoài lạnh, thích đơn giản, không thích phức tạp, là nữ tử thanh lãnh.”

Đối với việc đối phương nói ra như vậy, còn đồng ý với mình, Ngưu Hữu Đạo không bất ngờ chút nào. Đụng tới vấn đề như vậy, hoặc nói là đứng trước màn ảnh, người phụ nữ thông minh sẽ không thể bình tĩnh suy nghĩ như thường được.

Muốn nói chuyện riêng, tránh khỏi một người đàn ông như Sở An Lâu không phải không có nguyên nhân.

“Ngài nói như vậy, ta đã đại khái nắm chắc rồi.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Sau đó, tạm thời không có chuyện của Sở An Lâu.

Trong một khu rừng, Hàn Băng dẫn Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đến, sau đó để hai người ở lại đây quan sát. Hàn Băng tự mình đi vào rừng cây, tới một đình viện, gặp một cô gái mặc áo trắng đang ngồi xem thứ gì đó, chính là các chủ Băng Tuyết các, Tuyết Lạc Nhi.

Là một nữ nhân rất đẹp, so với Toa Huyễn Lệ của thành Trích Tinh còn đẹp hơn không ít. Sắc đẹp của hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Đoan trang, cao quý, lãnh diễm, mặc kệ Hàn Băng nói cái gì, trên mặt nàng cũng không thấy thay đổi chút nào, giống như khối băng vạn năm, khiến người ta khó có thể thân cận.

Nhìn thấy người, Ngưu Hữu Đạo tin tưởng Hàn Băng. Vị các chủ Băng Tuyết các này là một người trong nóng ngoài lạnh, nếu không đã không làm bạn qua lại với Toa Huyễn Lệ, lãnh chỉ vì không gặp phải người thích hợp.

Lúc Tuyết Lạc Nhi đứng dậy đi lại, vóc dáng dài mà lại thướt tha, khí chất cao quý như công chúa của băng tuyết.

Bản thân Tuyết Lạc Nhi đã ở đây, ghép với cái gì cũng được, vậy cũng dễ làm. Ngưu Hữu Đạo không cần lo lắng việc vẽ ra không dễ nhìn.

Hàn Băng ngồi bên cạnh Tuyết Lạc Nhi thỉnh thoảng nhìn ra ngoài rừng cây, mãi đến tận khi Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nàng ta mới tìm lý do rời khỏi Tuyết Lạc Nhi.

Trở lại rừng cây, chạm mặt với Ngưu Hữu Đạo, Hàn Băng hỏi:

“Sao rồi?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu:

“Gặp được các chủ, lòng ta đã xác định nên phối hợp bối cảnh ra sao, vẽ ra chắc sẽ không làm các chủ thất vọng. Hiện tại là lúc chọn cảnh.”

"Được!"

Nghe hắn nói thế, Hàn Băng cũng vui mừng, cùng hắn đi ra ngoài rừng cây, lại gọi nha hoàn tiểu Dong lại đây, dặn:

“Ngươi đi cùng hắn chọn cảnh, trừ khu vực trung tâm, những nơi khác đều có thể dẫn hắn đi xem.”

“Vâng!” Tiểu Dong vâng dạ. Hàn Băng gật đầu, rời đi.

Không còn ai khác, tiểu Dong hỏi:

“Tiên sinh muốn đi đâu xem?"

Ngưu Hữu Đạo:

“Không có địa điểm cố định, đi khắp nơi nhìn một lượt, gặp chỗ nào thích hợp thì nhớ kỹ. Tối nay ta sẽ sàng lọc, lựa chọn.”

"Được!" Tiểu Dong đưa tay mời.

Mấy người bắt đầu du ngoạn trong chốn lầu quỳnh điện ngọc, gặp nơi nào thích hợp, Ngưu Hữu Đạo sẽ chỉ:

“Nơi này nơi này, nhớ kỹ.”

Viên Cương sẽ lập tức cầm bút đánh dấu, rất có mùi vị trợ lý.

Một đường đi tiếp, cả khu vực đều phủ trong màu xanh tươi tốt. Ngoại trừ khu vực trung tâm, căn bản Ngưu Hữu Đạo đều đi dạo một vòng.

Sau khi rời khỏi vùng đất xanh um này, Ngưu Hữu Đạo chỉ một ngọn núi tuyết cao chót vót phía sau Băng Tuyết các:

“Đi lên đỉ nh núi kia xem.”

“Nơi đó…”

Tiểu Dong nhìn về phía núi tuyết, có vẻ hơi do dự, nói:

“E là không tiện lắm.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi:

"Vì sao?"

Tiểu Dong nói:

“Trên núi mọc Xích Dương chu quả, có người trông coi, không dễ cho người ta lên núi. Ngọn núi này cũng là sào huyệt của tuyết bạt, có rất nhiều tuyết bạt trông coi. Nếu không được phép, tuyết bạt sẽ không cho chúng ta tới gần.”

Tuyết bạt, người từng tới Băng Tuyết các hầu như đều từng gặp trên đường. Nó là quái vật sinh sống ở nơi đất trời chìm trong băng tuyết. Da thịt nó cứng rắn, răng móng sắc bén, chạy trên tuyết như đạp đất bằng, tốc độ hành tẩu cực nhanh, lực lớn vô cùng. Nhìn thấy vật còn sống, nó sẽ lập tức đuổi giết. Người thường khó có thể tiếp cận Băng Tuyết các vì thế.

Có điều, những con tuyết bạt này không làm gì được những tu sĩ có thể bay tới bay lui kia.

Nhưng nếu thật sự đụng phải một bầy tuyết bạt kéo bè kéo lũ vây công, tu sĩ bình thường có khi cũng không qua nổi. Dù sao tu sĩ cũng có lúc phải hạ xuống đất, mà lực nhảy của đám quái vật này mạnh kinh người, sẽ lao lên không vồ giết.

Nói đến cái này, Ngưu Hữu Đạo đúng là nhớ đến một chuyện, Hầu Tử làm sao vào được Băng Tuyết các?

Mặt khác, cũng vì trên núi này mọc Xích Dương chu quả, cho nên Ngưu Hữu Đạo mới muốn đi lên xem một chút.

Kế hoạch ban đầu của Ngưu Hữu Đạo chính là vì Xích Dương chu quả. Với điều kiện bên phía châu Kim đưa ra mà Băng Tuyết các cũng không đồng ý, hắn đoán mình dùng con đường bình thường chiếm lấy cũng sẽ rất khó khăn. Chỉ là, bị Thiệu Bình Ba ngầm chơi một vố, hắn không thể nào lấy được bằng thủ đoạn thông thường. Chỉ cần Xích Dương chu quả không còn, Thiệu Bình Ba chắc chắn sẽ không nương tay, lập tức sẽ có cách chỉnh chết hắn.

Nhưng mà, vậy cũng không có nghĩa là Ngưu Hữu Đạo từ bỏ. Nếu đã đến, vẫn phải xem có cơ hội hay không.

Đừng nói vẽ mười bức tranh, dù chỉ vẽ một bức, hắn cũng phải kiếm cớ đến xem một chút, mở mang kiến thức Xích Dương chu quả cũng tốt.

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói:

"Vậy thì đáng tiếc, trên núi tuyết có thể phóng tầm mắt toàn bộ Băng Tuyết các, chắc chắn chính là cảnh tốt nhất, bỏ qua thật đáng tiếc.”

Tiểu Dong nghe vậy liền do dự:

“Không bằng hai vị tiên sinh chờ chút, ta đi mời đại tổng quản xem.”

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười. Phụ nữ sẽ không từ chối cái đẹp, nhất định nàng ta sẽ đồng ý. Hắn cười gật đầu nói:

“Được, chúng ta chờ ngươi.”

Tiểu Dong lập tức bay về.

Nhìn chung quanh một chút, thấy không còn ai khác, Ngưu Hữu Đạo hỏi Viên Cương:

“Thấy tuyết bạt chứ?”

Viên Cương gật đầu:

“Sau khi đi vào tuyết vực này, trên đường đi có gặp không ít.”

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi làm sao vào?"

Viên Cương:

“Tự làm ván trượt tuyết, trượt vào đây.”

Ngưu Hữu Đạo:

“Ta không hỏi chuyện này. Đám tuyết bạt kia gặp người liền tấn công, lẽ nào không công kích ngươi."

Viên Cương:

“Có mà cũng không có?”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi:

“Cái gì gọi là có mà cũng không có?”

Viên Cương:

“Trước lúc đến đây, Ngụy Đa cũng nhắc nhở ta, cho nên ta chuẩn bị một cây trường thương, chuẩn bị trước dễ đối phó. Sau khi đi vào vùng này, đám tuyết bạt vừa nhìn thấy ta quả thực đều lao đến muốn tấn công ta. Có điều, chúng vừa tới gần ta đã lập tức bỏ chạy, xem ra do sợ hãi, giống như sợ mùi trên người ta.”

"Sợ ngươi?" Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên. “Sợ mùi trên người ngươi?”

Viên Cương:

“Đây chỉ là phán đoán của ta. Ta chú ý thấy đám tuyết bạt ở dưới hướng gió đều dồn dập né tránh ta, không dám tới gần."

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi bôi thứ gì trên người để đối phó với chúng?”

Hắn biết Viên Cương đã chịu một số đặc huấn, có một ít thủ đoạn đặc biệt. Ví dụ như để dễ ẩn náu, trên người sẽ được bôi một chút thứ có hiệu quả đuổi công trùng.

Viên Cương:

“Không có, ta không hiểu tuyết bạt nơi này, cũng không biết mùi gì có thể xua đuổi được chúng.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc:

“Vậy là sao?”

Viên Cương lắc đầu:

“Ta cũng không biết, Ngụy Đa cũng thấy lạ. Để quay lại xem đám tuyết bạt đó, xem xong có lẽ ngươi sẽ biết.”

Ngưu Hữu Đạo ghé sát vào tai hắn ta, mũi ngửi ngửi.

Viên Cương cau mày tránh ra:

“Ta không bị hôi nách!”

Cẩn thận ngửi một cái, không ngửi ra mùi gì, Ngưu Hữu Đạo buồn bực khó hiểu, chuyện này là sao?

Một lúc sau, tiểu Dong trở về, cầm một chiếc hộp ngọc, nở nụ cười nói:

"Để hai vị đợi lâu. Đại tổng quản đồng ý cho chúng ta lên núi. Chúng ta đi thôi."