Lâm Hồ nói tiếp: “Ngưu Hữu Đạo có nói là để thực hiện điều kiện mới đến nước Hàn!”
Hoàng Đấu khẽ gật đầu.
Thiệu Bình Ba hỏi: “Điều kiện gì khiến Hải Như Nguyệt tiếp nhận mà cần tới nước Hàn? Muốn hoàn thành điều kiện cần tu sĩ thực hiện, người bình thường không được, nhưng bên Thương Triêu Tông không phải không có tu sĩ, tại sao Ngưu Hữu Đạo phải mạo hiểm chạy tới nước Hàn? Bên cạnh Hải Như Nguyệt không phải không có tu sĩ, chuyện gì mà tu sĩ bên cạnh Hải Như Nguyệt cũng không làm nổi, cần Ngưu Hữu Đạo xuất mã?”
"Nghĩ tới đây, ta lại nghĩ tới một chuyện. Con trai của Hải Như Nguyệt dường như bị một loại quái bệnh, nghe nói di truyền từ cha.”
Lâm Hồ: “Thiên âm tổn mạch!”
Hoàng Đấu: “Xích dương chu quả!”
Hai người gần như đồng thanh thốt lên, tuy nói không giống nhau nhưng cùng một đích.
Người quan tâm đ ến Hải Như Nguyệt không ít, không phải vì dung mạo tuyệt đẹp của bà ta, mà vì căn bệnh của con trai bà ta quyết định châu Kim có đổi chủ hay không.
Thiệu Bình Ba: “Kết hợp các thông tin lại, phần lớn bí ẩn có thể giải quyết dễ dàng. Ngưu Hữu Đạo rất có thể đi tới Đại Tuyết sơn, muốn đi Băng Tuyết các lấy Xích dương chu quả.”
"Chuyện này...” Hoàng Đấu hồ nghi nói: “Thứ mà với thân phận và địa vị của Hải Như Nguyệt cũng không thể lấy được, hắn đi có được không?”
Thiệu Bình Ba:
“Đây chính là nguyên nhân ta không dám khẳng định. Hải Như Nguyệt sao dễ xuất binh? Có thể do phán đoán sai lầm không, Ngưu Hữu Đạo có thể chỉ dạo qua nước Hàn không?”
Lâm Hồ:
“Mặc kệ hắn có phải hay không, đã có khả năng này, đại công tử lại muốn diệt hắn, chúng ta cứ phái người đi là được.”
Thiệu Bình Ba lắc lắc đầu: “Việc này ta có sắp xếp khác. Hiện giờ ta có chuyện muốn làm phiền hai vị. Chuyện đồng dao vì sao mà sinh, hai vị tận mắt chứng kiến, mong hai vị báo cáo về phía Đại Thiện sơn một phen.”
"Dễ bàn!" Hoàng, Lâm hai người đáp lại, nhìn nhau, biết chuyện đồng dao đủ cho vị này chóng mặt một trận.
Chờ hai người đi rồi, sắc mặt Thiệu Bình Ba trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía quản tra Thiệu Tam Tỉnh buông tay đứng cạnh:
“Trẻ con không nghe lời, có đứa trượt chân rơi xuống nước cũng khó tránh, người lớn cũng nên quan tâm. Sắp xếp mấy người chạy tới khu vực truyền đồng dao, tạo chút chuyện khiến người ta khủng hoảng, lấy dao dừng dao!”
Mặc dù đồng dao này không thể khuếch tán trong phạm vi thế lực của y, nhưng y vẫn phải nghĩ cách khống chế một chút, cũng không thể khuếch tán đến độ trẻ con thiên hạ đều hát được!
Vẻ mặt Thiệu Tam Tỉnh hơi khựng lại, có điều vẫn đáp: “Rõ!”
Thiệu Bình Ba: “Mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có đi Băng Tuyết các hay không cứ cử người đi thông gió với Tống gia Yến kinh, chắc chắn Tống gia sẽ xử lý.
Nói đến chuyện này, hắn ta kìm nén lửa giận trong lòng. Đồng dao sẽ có sức ảnh hưởng lớn chừng nào bên phụ thân hắn ta không thể xác định, việc này chính là việc lớn nhất hắn ta cần phải đối mặt lúc này, hành sự ở các phương diện đều phải thu liễm, một khi bên này xảy ra tình hình gì ngoài ý muốn, thái độ bên Đại Thiền sơn kia rất quan trọng, chưa xác định được Ngưu Hữu Đạo có đi Băng Tuyết các hay không không tiện dùng đến người ta, lỡ như khiến người ta đi tay không một chuyến hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ là sẽ khiến người ta có ý kiến với hắn ta.
Chuyện đồng dao vừa xảy ra, hắn ta hành sự không thể không bắt đầu cẩn thận.
Thiệu Tam Tỉnh: “Nói đến Tống gia Yến kinh, có một chuyện muốn báo lại cho Đại công tử, Vương Hoành một trong những đại thống lĩnh kinh kỳ Yến kinh đang đòi nữ nhi đã gả cho Tống gia về, Tống gia cũng viết một văn thư cho phép con gái hắn tái giá, Vương Hoành công khai việc này, giờ hướng gió của Tống gia ở Yến kinh dường như không ổn.”
“Ồ!” Thiệu Bình Ba bất ngờ kêu lên, suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Tống Cửu Minh chính là tâm phúc của Đồng Mạch, Vương Hoành lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, xem ra trên triều đình Yến quốc đã có biến cố gì đó, không biết có liên quan gì đến cái chết của Tống Long không, việc này cứ cho người tiếp tục chú ý!”
“Rõ!” Thiệu Tam Tỉnh đáp, lại hỏi: “Vậy chuyện này có còn cần phải thông báo cho Tống gia không? Triều đình Yến quốc cũng muốn thu thập hắn, huống hồ thế lực triều đình Yến quốc lớn hơn.”
Thiệu Bình Ba hơi lắc đầu: “Chuyện dịch trạm, ta đã chú ý những lời khai của kẻ bị bắt, những nhân viên tình báo Yến quốc sử dụng đều rất cẩn thận, căn bản không hề khiến người khác phải có bất kỳ nghi ngờ gì, chỉ truyền tin qua lại thôi. Sao Ngưu Hữu Đạo có thể nắm được rõ tình hình dịch trạm như vậy? Ta nghi ngờ không biết có phải có người đã để lộ tin tức cho hắn không? Triều đình Yến quốc nhiều người miệng cũng lẫn lộn, chúng ta không biết rõ tình hình, cứ để Tống gia đi xử lý đi, Tống gia có vô dụng mấy thì chúng ta vẫn nắm được rõ tình hình hơn so với Yến quốc.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh khẽ gật đầu.
“Còn nữa, chuyện hộ vệ gần đây an bài kín đáo một chút!” Thiệu Bình Ba nghiêm mặt nhắc nhở.
Không còn cách nào khác, bị dính chuyện đồng dao, hắn ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cho dù là Yến quốc hay Hàn quốc, những kẻ muốn diệt trừ Thiệu Đăng Vân tự xây dựng quân đội riêng e là đều để mắt tới hắn ta.
Việc này khiến trong lòng hắn ta có tư vị không thể nói ra được. Ngưu Hữu Đạo tùy tiện hành động một chút đã khiến hắn ta phải chịu áp lực ở các phương diện, hắn ta chỉ có thể có ít thời gian để nhớ đến chuyện truy sát Ngưu Hữu Đạo, cảm giác thấp thỏm này khiến hắn ta cảm thấy rất không thích.
“Rõ!” Thiệu Tam Tỉnh đồng ý, thấy hắn ta không phân phó gì thêm bèn nhắc nhở: “Đại công tử, nhanh đi tắm rửa một chút, đừng để thứ sử đại nhân chờ lâu.”
Thiệu Bình Ba lấy lại tinh thần, nhanh chân ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng tắm.
Sau khi đến phòng tắm trực tiếp cởi hết quần áo ra, vén màn tơ lên, đi ra sau tắm gội, sau đó lại ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm.
Ngoài màn tơ, nha hoàn bước vào, đặt quần áo xuống.
Nha hoàn rời đi, một nữ tử bóng dáng yểu điệu, mặc chiếc váy dài màu xanh chói mắt bước vào.
Nữ tử trong lòng ôm cổ cầm, đặt đàn trên trác án trong phòng, ngồi bên đàn, mười ngón tay thon dài đặt xuống, tiếng đàn tinh tang ưu nhã vang lên.
Tóc búi cao, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trên gương mặt nở nụ cười vũ mị nghiêng đầu nhìn bóng người lờ mờ đang ngâm mình trong bồn tắm sau màn.
Nữ tử tên Tô Chiếu, cũng là biểu tỷ của Thiệu Bình Ba, cũng được coi là một tu sĩ duy nhất bên Triệu gia này.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt ngâm mình trong nước nghe thấy tiếng đàn liền mở mắt, quay đầu nhìn về phía bóng người mông lung ngoài màn tơ, cười nói: “Chiếu tỷ về từ lúc nào?”
Tiếng đàn dừng lại, bóng người đứng dậy, giọng nói đẹp đẽ vang lên: “Vừa về Hàn quốc nghe nói có một bài đồng dao gây bất lợi cho đệ nên lập tức chạy về Bắc Châu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiệu Bình Ba hắt nước vào mặt: “Nghe nói đến Ngưu Hữu Đạo chưa? Chính là tên giết Yến sứ đấy...” Hắn ta kể đại khái tình hình.
Bóng dáng Tô Chiếu đi qua đi lại bên ngoài màn tơ.
“Ngưu Hữu Đạo này độc thật đấy!”
Thiệu Bình Ba: “Việc này không cần tỷ quan tâm, tỷ dồn tinh lực vào việc đả thông Tề quốc và Vệ quốc đi, nếu muốn Bắc Châu có tư cách thì không thể thiếu một lượng chiến mã và lương thảo lớn. Đợi Bắc Châu vượt qua được khốn cảnh thiên tai, tài lực dư dả, đệ sẽ xử lý việc này. Chiếu tỷ, việc liên quan đến tương lai Bắc Châu, trách nhiệm của tỷ rất trọng đại!”
Tô Chiếu: “Ta biết rồi, ta nghe đến mức lỗ tai thành kén rồi, ta vẫn đang làm, không hề buông lỏng, đệ yên tâm đi.”
Sau khi tắm rửa xong, Thiệu Bình Ba ra gian ngoài ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tô Chiếu phất tay cho nha hoàn lui, tự mình ra tay chải tóc cho hắn ta.
“Đã lâu không gặp, không có việc riêng gì cần nói với ta ngoài chuyện công à?” Tô Chiếu mỉm cười hỏi.
Thiệu Bình Ba: “Đợi lát nữa nói, đệ vừa về, còn phải đi phục mệnh với phụ thân.”
Tô Chiếu trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Đệ sẽ lấy ta sao?”
Thiệu Bình Ba: “Còn cần phải nghi ngờ sao?”
Tô Chiếu: “Được, cho ta một thời gian xác thực."