Đạo Quân

Chương 238: Lửa Thiêu Quán Rượu




Ai ngờ Đường Nghi lại lấy phong thư kia ra, đi đến lò than nấu nướng bên cạnh nhét thẳng vào lò, nó lập tức hóa thành tro.

Dĩ nhiên Ngưu Hữu Đạo cũng nhận ra là thứ ban nãy mình viết.

Đường Nghi quay người trở lại: “Ngươi muốn làm vậy ta cũng không cản ngươi, nhưng giờ ta không thể nhận thứ này. Ta nói rồi, Thượng Thanh tông nợ ngươi ta sẽ đền bù cho ngươi, hãy cho ta chút thời gian. Nếu như tương lai, ngươi còn muốn viết cái này, ta nhận cũng không muộn!”

Ngưu Hữu Đạo hiểu, nữ hân này vẫn không nghe lọt tai, ngẫm lại cũng có thể lý giải, một môn phái đã hình thành lộ tuyến nhận thức chung thì không thể vì một hai câu tùy tiện của hắn là có thể sửa đổi, hắn nhìn còn trẻ tuổi, lời nói không có sức thuyết phục gì.

Được rồi, không liên quan đến mình, hắn không hứng thú với sống cehets của đám này, không tự tay động thủ báo thù rửa hận đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thở dài: “Thứ này có thể để Thiệu Bình Ba buông tha cho ta, cô đốt đi chính là hại ta đấy.”

Đường Nghi: “Ngươi còn trẻ, mọi thứ không nên kết luận quá lỗ m ãng, cũng không cần phải quá sợ hắn?”

“Ta sợ hắn?” Ngưu Hữu Đạo có vẻ mặt tự giễu, nói: “Có lẽ đối với vài người mà nói, ta còn nguy hiểm hơn hắn! Có điều ta chỉ không muốn tìm thêm phiền phức không cần thiết cho mình thôi!”

Đường Nghi: “Được, ta không nên ở đây ở lâu, có chuyện gì để sau hẵng nói.”

“Chờ một lát!” Ngưu Hữu Đạo đi tới bên cửa sổ, vẫy nàng tới, chỉ vào rừng núi thấp thoáng bên kia bờ sông: “Nhìn thấy rừng núi kia chứ?”

Đường Nghi nghi hoặc: “Thấy, rừng núi đó thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lát nữa cô sẽ hiểu.”

Trên ban công ngắm cảnh sông, Thiệu Bình Ba đang đàm luận với các tướng lĩnh, một tu sĩ đi tới, ghé miệng vào tai hắn ta, nhỏ giọng nói: “Đường Tố Tố, Tô Phá, Đường Nghi thay phiên tiến vào phòng bếp.”

Thiệu Bình Ba vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Lúc trên bến tàu hắn ta đã chú ý thấy ba người Đường Nghi nhìn Trương Tam này vẻ mặt hơi khác thường nên đã cho người chú ý.

Sau khi Đường Nghi rời khỏi phòng bếp không lâu, tu sĩ ra ngoài mua sắm gia vị đã quay về, đồ được vứt vào phòng bếp.

Sau khi cho người đóng cửa bếp lại, Ngưu Hữu Đạo vẫy đám Hắc Mẫu Đơn đến bên cửa sổ, chỉ khu rừng núi ban nãy chỉ cho Đường Nghi: “Các ngươi dọc theo đường thoát nước bẩn đi trước đi, ta sẽ đến sau. Nếu không thể chạm mặt, các ngươi lập tức trở về chỗ cũ huyện Bắc Sơn Triệu quốc chờ ta.”

Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc: “Làm xong bữa cơm này, chúng ta sẽ có thể rời đi, cớ gì lén lút đi, như vậy khiến Thiệu Bình Ba không vui có phải sẽ càng phiền phức không? Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận Đạo gia?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhìn thấu thân phận của ta thì chưa đến mức nhưng ba người này thay phiên chạy tới, ngươi cho rằng Thiệu Bình Ba là kẻ mù hay kẻ điếc? Thiệu Bình Ba kia rất nguy hiểm, nhân lúc hắn vẫn chưa biết tình hình chưa dốc sức giám sát chúng ta, nhân cơ hội hắn chưa sẵn sàng để thoát thân đi, nếu chậm, chúng ta có muốn đi cũng không đi được, nhất định phải lập tức rời đi!”

Mọi người hiểu rõ, chỉ không cho rằng họ sẽ phải rời đi như vậy.

Có điều, họ vẫn không hiểu. Họ không va chạm gì với Thiệu Bình Ba, đạo gia viện cớ gì mà nhận định Thiệu Bình Ba kia rất nguy hiểm?

Ngưu Hữu Đạo cũng không dông dài với họ, đi tới chỗ quầy bếp chế biến, cúi người cầm lấy tay cầm trên mặt quầy bếp, kéo một cái nắp lên, có thể nhìn thấy nước sông bên dưới.

Phòng bếp này không nhỏ, giống như quán rượu, một nửa trên bờ, một nửa nhô ra mặt nước.

Mà sở dĩ nhà bếp có lỗ hổng như thế chính là chỗ đổ thức ăn thừa. Sau khi nhà bếp được quét dọn xong, rác rưởi sẽ bị ném hết xuống sông qua cái lỗ này.

Trên thực tế, tất cả rác thải sinh hoạt của cả quán rượu đều được ném thẳng xuống sông. Ngưu Hữu Đạo vừa vào nhà bếp đã quan sát, ban đầu vốn không để ý đến chỗ này, không lưu tâm đ ến nó thì đúng là không thể chú ý đến cái nắp cùng chất liệu với mặt gỗ của quầy bếp.

“Đi mau! Cố gắng không gây tiếng động.” Ngưu Hữu Đạo kéo nắp xong liền giục.

Đám Hắc Mẫu Đơn lần lượt nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống nước, biến mất trong dòng sông.

Ngưu Hữu Đạo đậy cái nắp lại rồi bước nhanh tới cửa phòng bếp, đứng sau cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sở dĩ hắn để người của Hắc Mẫu Đơn đi trước là muốn thử thăm dò tình huống. Nếu đám Hắc Mẫu Đơn bị phát hiện, hắn vẫn đứng ở nhà bếp thì có thể kiếm cớ giải thích.

Xác nhận không có động tĩnh gì, hắn lại đi tới góc tường, nhấc nắp vại nước lên.

Trong vại chứa đầy dầu hỏa dùng cho nhà bếp. Hắn xách theo vại nước, tìm một cái gáo múc, múc dầu hỏa dội khắp tường nhà bếp.

Hắn kiếm trong bếp một sợi thừng, rót dầu, ném tung ra, kéo một đầu thừng đi tới cái lỗ đổ rác của bếp. Sau đó hắn quẹt lửa đốt đầu thừng, kéo cái nắp lỗ lên, nhảy xuống, lặng lẽ chìm vào dòng sông phía dưới, biến mất.

Lửa châm vào sợi thừng tẩm dầu hỏa liền chạy tới góc tường, bắt vào dầu đã dội lên bức tường bằng gỗ, lập tức khuếch tán khắp bốn phía.

Đường Nghi tốt xấu gì cũng có danh phận với hắn, Thiệu Bình Ba còn muốn hắn phải nấu ăn cho hai người bọn họ? Hắn không hào phóng đến mức ấy!

Đương nhiên, hắn cũng không dễ giận. Nấu ăn không làm, thiêu cái quán rượu của các người là được. Để coi các người có thể ăn uống gì được nữa không.

Ban đầu, người bên ngoài ngửi thấy mùi khói còn tưởng là

mùi nấu nướng trong bếp, sau đó phát hiện ra là không đúng. Rất nhiều khói tỏa ra ngoài, thậm chí tràn ra khắp quán rượu.Lập tức có người chạy tới nhà bếp xem có chuyện gì xảy ra, kết quả nhìn thấy ngọn lửa lan ra ngoài.

Một cước đá văng cửa nhà bếp, nhất thời không chịu nổi. Nhà bếp thông gió, thế lửa ào một cái tràn ra ngoài, dọa cho tu sĩ kinh sợ lui về sau.

Rất nhanh, người bên ngoài quán rượu cũng phát hiện vụ cháy.

"Cháy rồi! Cháy rồi!"

Có người cao giọng hô lên. Ông chủ quán rượu càng kêu loạn lên. Cả quán rượu căn bản được xây bằng gỗ, vì ở bờ sông nên đều được quét một lớp dầu tùng chống ẩm, lửa này thiêu một phát liền cháy rụi.

Thiệu Bình Ba đang nghị sự với vài tướng lĩnh biên cảnh cũng chú ý tới. Quán rượu đang bốc lên khói mù mịt, ngọn lửa mạnh quá dự liệu.

Khói tro bay tới khiến người nơi này liên tục ho khan.

Một tu sĩ lao tới:

“Đại công tử, quán rượu này không an toàn, xin dời bước!”

Thiệu Bình Ba quát:

“Xảy ra chuyện gì?”

Tu sĩ nói:

"Nhà bếp cháy.”

“Là nhà bếp?” Thiệu Bình Ba sửng sốt.

Sông vốn là chỗ lùa gió, lửa vừa cất lên liền lựa thế gió lại càng không dập nổi. Khói đặc cuồn cuộn thổi tới.

Tu sĩ nói:

"Đại công tử, lửa không dễ khống chế, nơi này nguy hiểm, kính xin dời bước.”

Thiệu Bình Ba ho sù sụ, vung tay quét khói, nhanh chân quay về quán rượu.

Khói đen trong quán rượu càng làm con người khó mở mắt. Tu sĩ lôi kéo tay hắn chạy ra ngoài.

Mọi người vừa ho vừa chạy lên đầu gió mới tránh được khói đặc, rồi quay lại xem. Mới chỉ chốc lát, khói đã bao phủ cả quán rượu. Lửa càng quấn lấy nửa quán rượu.

Thiệu Bình Ba thoát được ho khan, mới hít thở được hai ba cái, nhìn chung quanh hỏi:

“Đám Trương Tam trong nhà bếp đâu?”

Có tu sĩ nói:

“Đại công tử, bọn họ dù gì cũng là tu sĩ, trận lửa này không thiêu được họ. Mà mồi lửa này tới từ bếp, theo lý thì lẽ ra họ đã có thể dập ngay lập tức, không đến nỗi để lửa lan ra. Theo tôi thấy, lửa này chính là do họ châm.”

Thiệu Bình Ba dán mắt về phía nhà bếp đang bốc cháy, mắt y chợt lóe lên đầy đáng sợ, lạnh lùng và nghiêm nghị. Y hời hợt liếc về phía mấy người Đường Nghi, rồi lại nhìn về phía quán rượu đang cháy, mắt hơi nhíu lại, ngữ khí không cho phép nghi ngờ:

“Xem chừng chạy theo sông, đuổi!”

Trên bờ có người bảo vệ, không chạy được, vừa chạy lập tức có người nhìn thấy.

Nghe thấy khả năng lửa là do Ngưu Hữu Đạo đốt, mấy người Đường Nghi đều ngạc nhiên. Sau khi nghe được lệnh của Thiệu Bình Ba, Đường Nghi bỗng hiểu ra Ngưu Hữu Đạo nói bên kia bờ có rừng núi là ý gì. Tên kia lúc trước đã có ý định phóng hỏa đốt quán rượu, lo không cách nào thoát thân, muốn bên này hỗ trợ che giấu một lúc.