Ngưu Hữu Đạo: “Các người có quan hệ như thế nào liên quan gì đến ta? Không phải giải thích với ta cũng không cần phải giải thích. Thực ra ta và cô đều hiểu, giữa ta và cô chẳng có gì, giữa ta và cô không cần phải gánh cái hư danh không tồn tại kia, giữa ta và cô không cần ảnh hưởng lẫn nhau. Nên nói ta đã nói rõ với Đường trưởng lão rồi, cô muốn phát sinh quan hệ với bất kỳ kẻ nào cũng quan liên quan gì đến ta.”
Đường Nghi: “Trước kia thật sự Thượng Thanh tông có lỗi với ngươi, hãy cho ta thêm chút thời gian, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi câu trả lời, những gì Thượng Thanh tông nợ ngươi sẽ trả lại cho ngươi cả gốc lẫn lãi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đường chưởng môn nói quá lời, Thượng Thanh tông không nợ ta gì cả, ta cũng không nợ Thượng Thanh tông gì cả, địa lộ đi lên trời mỗi người đi một bên!”
Đường Nghi: “Hữu Đạo, ta biết ngươi ủy khuất, nhưng ai không có lúc phải chịu ủy khuất. Thượng Thanh tông bấy giờ không phải Thượng Thanh tông trước kia, rất nhiều chuyện đều đã qua rồi. Trở về đi, ta cam đoan, sẽ không ai trong Thượng Thanh tông gây bất lợi cho ngươi nữa!”
“Trở về?” Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm hỏi lại: “Làm sao về? Vất vả lắm mới đưa được di thể Đông Quách Hạo Nhiên về, vừa gặp mặt đã muốn giết ta, ta trêu ai ghẹo ai? Năm năm Đào Hoa nguyên, có cái ta biết, cũng có cái ta không biết. Các ngươi đã làm những chuyện tốt gì ta không nói nhưng đời người có mấy cái năm năm? Các ngươi giam lỏng ta trọn vẹn năm năm, nếu không phải ta thức thời, tham sống sợ chết, chỉ sợ sớm đã chết không nơi táng thân!”
“Sau khi xuống núi, vẫn không chịu buông tha ta, một phong thư lừa ta đến Nam Sơn tự vẫn là muốn đẩy ta vào chỗ chết, cô tuyệt đối đừng nói cô không biết những thứ này. Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới bao gồm cả cô, hoặc là hi vọng ta chết sớm một chút, hoặc là lặng lẽ nhìn ta đi chết, ta hỏi cô, đổi lại là ta, suy bụng ta ra bụng người, dạng môn phái này, cô có lạnh lòng không? Cô làm sao quay về? Đường chưởng môn, không phải ta bụng dạ hẹp hòi, mà là các ngươi làm quá tuyệt tình.
Tuyệt tình đến mức khiến người ta sợ hãi... Đã là ân đoạn nghĩa tuyệt, không thể quay về!”
Đường Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi nói ta đều hiểu, tâm tình của ngươi ta cũng có thể lý giải, nhưng ngươi bây giờ tình cảnh rất nguy hiểm, triều đình Yến quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi, chí ít ở đây triều đình Yến quốc không dám tùy tiện động tới ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe ý của cô, ta rời khỏi Thượng Thanh tông sẽ không sống nổi?”
Đường Nghi: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, chí ít là có thể che chở phần nào cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lo thừ rồi, ta có thể còn sống rời khỏi Thượng Thanh tông, có thể sống đến hiện tại, cũng không kém cỏi như cô nghĩ đâu.”
Đường Nghi: “Hữu Đạo, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cô nghĩ nhiều rồi, ta đã nói rõ rồi, Thượng Thanh tông không đáng để ta hờn dỗi. Ta không muốn quay về là vì không muốn gánh vác những thứ Thượng Thanh tông phải gánh vác. Chuyện đám người Thượng Thanh tông gây ra cho ta, ta có thể buông bỏ coi như trả lại ân tình cho Đông Quách Hạo Nhiên, nhưng ta không làm được chuyện lấy ơn báo oán, các người không đáng để ta quay về dốc hết tâm huyết!”
Đường Nghi: “Không cần ngươi làm gì, cũng không cần ngươi dốc hết tâm huyết, là Thượng Thanh tông có lỗi với ngươi, ngươi có thể an tâm hưởng thụ.”
“Hưởng thụ?” Ngưu Hữu Đạo ha ha một tiếng, giống nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười, thở dài: “Đường Nghi, Đường chưởng môn, xem ra nhận thức của ta và cô quá khác biệt rồi. Trở về Thượng Thanh tông mới là bắt đầu phiền phức cho ta, có một số việc thân ở trong đó muốn tránh cũng không được. xa không nói, Thiệu Bình Ba sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Đường Nghi hơi nhíu mày: “Ta lập lại một lần, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và Thiệu Bình Ba không như ngươi nghĩ, giữa ta và hắn không có bất kỳ quan hệ gì không bình thường, ta đường đường chính chính không thẹn vô tâm, cũng không có gì có lỗi với ngươi... có lỗi với danh phận của ta và ngươi. Nói thế này đi, Thiệu Bình Ba công nhiên lấy lòng ta là vì có mục đích.”
“Ồ!” Lời này thực sự đã khơi dậy hứng thú của Ngưu Hữu Đạo, mắt hắn sáng lên, hứng thú nói: “Hắn có mục đích gì?”
“Nếu ngươi đã canh cánh trong lòng, ta cũng có thể hiểu tâm trạng của ngươi...” Đường Nghi tiến lên, gần sát hắn, ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Mục đích của Thiệu Bình Ba không phải ta mà là Triệu Hùng Ca Yêu Ma lĩnh, Triệu Hùng Ca mới là người hắn muốn.”
Khoảng cách của hai người sát gần nhau, gần giống như khi hai người uống rượu giao bôi ở Đào Hoa nguyên, ngửi thấy mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ nhân này đã khơi gợi chút hồi ức của hắn, Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng ở khoảng cách gần, a một tiếng: “Ta hiểu rồi, có điều cô có thể chắc chắn hắn không coi trọng cô?”
Trong lời nói sap thấy có mùi chua chua nhỉ? Đường Nghi cũng không biết có phải nên vui mừng hay không, nàng không kìm được liếc nhìn hắn thêm một cái: “Hắn nghĩ như thế nào, ta không chi phối được, tự ta có chừng mực, ngươi công khai thân phận trở về, hắn tự nhiên biết khó mà lui!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đường chưởng môn, cô ngốc hay là ta khờ? Mặc kệ hắn có coi trọng cô hay là vì Triệu Hùng Ca thì đều phải có được cô trước mới tiện tiếp cận Triệu Hùng Ca. Ta trở về Thượng Thanh tông không tránh khỏi trở thành chướng ngại vật, chỉ e chuyện đầu tiên Triệu Hùng Ca làm là muốn diệt trừ ta, che chở ta, cô đang nói đùa sao?”
Đường Nghi ngơ ngác một chút, một lòng khuyên hắn trở về, ngược lại đã không để ý đến việc này, nghĩ lại, nguy hiểm mà đối phương nói đúng là thực sự tồn tại. “Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu, chuyện không phải như ngươi nghĩ, ý nghĩ của hắn tâm ta biết rõ ràng, mà Thượng Thanh tông cũng cần nhờ vào hắn để chấn hưng!”
“Đúng là hoang đường, cô vừa nói tự có chừng mực không để hắn đạt được ý đồ lại vừa nói muốn mượn thế hắn, cô không cảm thấy giữa hai chuyện trái ngược sao? Cô đang đùa với lửa đấy, và ta cũng dám khẳng định, chắc chắn cô không thể thắng được hắn, sớm muộn cũng thành miếng thịt trong miệng hắn. Thượng Thanh tông muốn chấn hưng trong tay các cô, ta thấy căn bản chẳng có hy vọng gì vì giờ ta đã xác nhận rõ, Thượng Thanh tông không có người, tất cả đều chỉ là một đám tầm thường, cũng khó trách rơi vào hoàn cảnh hôm nay!”
Ngưu Hữu Đạo than thở một tiếng: “Trước đó ta còn thấy thắc mắc sao cô có thể chống đỡ được tới giờ chưa rơi vào tay hắn, ta còn tưởng rằng Thượng Thanh tông có ai tài ba, giờ mới hiểu ra, rối cả nửa ngày cuối cùng vấn đề vẫn ở ta.”
Đường Nghi: “Có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Cô nói có ý gì? Cô tuyên bố với bên ngoài cô là phụ nữ có chồng, ta không chết, Thiệu Bình Ba sẽ vĩnh viễn không thể nào danh chính ngôn thuận có được cô, vì Thiệu Bình Ba không tìm thấy ta nên không tiện xuống tay với cô, nói không chừng Thiệu Bình Ba đang chờ Yến quốc gi ết chết ta, nếu Yến quốc không giết được ta, e là hắn cũng sẽ nghĩ cách động thủ. Mọe nó, thế này mà cũng gây ra thù hằn, nếu không phải hôm nay hiểu ra chuyện này e là tương lai ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
“...” Đường Nghi im lặng, cảm thấy người này có phải hơi tự luyến không?
“Đường Nghi, ta mặc kệ cô thật tâm hay là giả dối, cũng mặc kệ cô có nghe vào không, nhớ đến lòng hảo tâm của cô hôm nay, cũng nhớ ân tái tạo của Đông Quách Hạo Nhiên, ta nhắc nhở cô một câu, muốn phụ thuộc người ta ắt phải trả giá. Thượng Thanh tông đầu quân cho ai cũng vậy, nhưng... Tốt nhất các cô cách xa Thiệu Bình Ba một chút, không phải vì Thiệu Bình Ba có ý đồ cá nhân với cô, cô và Thiệu Bình Ba không có quan hệ gì không bình thường cũng không liên quan gì đến ta.”
“Ta khuyên các cô nên tìm thế lực khác để phụ thuộc, căn cứ kinh nghiệm của ta con người Thiệu Bình Ba này rất nguy hiểm, tương đối nguy hiểm, các ngươi chơi không thắng hắn, đừng tưởng rằng các ngươi là tu sĩ thì có thể như thế nào. Sự tích của Triệu Hùng Ca ta cũng có nghe ngóng được chút ít. Vũ lực Triệu Hùng Ca tuy mạnh nhưng ta cảm thấy dưới điều kiện nhất định, e là Triệu Hùng Ca chưa chắc đã là đối thủ của Thiệu Bình Ba, thứ có lực sát thương lớn nhất của con người vĩnh viễn không phải vũ lực!"