Y phẫn nộ mắng Phượng Nhược Nam không phải bởi vì không gặp được người đẹp mà bởi vì Thương Thục Thanh. Bây giờ chuyện nàng và Ngưu Hữu Đạo còn chưa chắc chắn lại đưa một mỹ nhân như thế đến bên cạnh hắn. Nếu chẳng may bị hắn nhìn trúng, không phải vác đá tự đập lên chân của mình sao? Phải hiểu là vị trí Nhiếp Chính Vương này của y cuối cùng còn chưa được chứng thực đâu.
Vả lại, A Tước Nhi từng là nữ nhân bá phụ y - Thương Kiến Hùng, Thương Triều Tông y làm sao có thể xấu xa đến mức ngay cả giới hạn cuối cùng này cũng không có, nhất là ở dưới tình huống vị trí còn chưa ổn lại càng không thể làm như vậy.
Y thật không biết rốt cuộc trong đầu những nữ nhân như Phượng Nhược Nam chứa cái gì, còn thật sự có thể nghĩ, cũng thật sự dám nghĩ.
Y mắng chửi một trận mới khiến cho Phượng Nhược Nam tỉnh ra, làm nàng xấu hổ, hối hận vô cùng.
Mà sau khi đưa A Tước Nhi đi, Lam Nhược Đình biết được đã lập tức áp dụng hành động, Lam Nhược Đình phát động tổ chức tình báo của Thương thị tiến hành bắt bớ một trận.
Lam Nhược Đình ý thức được người dám đánh chủ ý đến trên đầu sơn trang Mao Lư thì vấn đề không bình thường, lập tức tiến hành bắt người đã mê hoặc Phượng Nhược Nam để nghiêm hình thẩm vấn, dẫn ra một loạt âm mưu nhằm vào Thương Triều Tông.
Thiên hạ chưa ổn định, một cuộc tranh đoạt đã ngầm bắt đầu!
Giống như Thương Triều Tông lo lắng, có người hi vọng Ngưu Hữu Đạo nhìn trúng A Tước Nhi, có người muốn xuống tay từ nền tảng của Thương Triều Tông, lấy điều này để thay đổi tình hình bất lợi, thậm chí là lật ngược tình thế!
Sau khi tìm hiểu ra được chuyện do nước Hàn bên kia sắp đặt, Thương Triều Tông tức giận ra lệnh một tiếng, khống chế đám người ra tay bên phía nước Hàn, đại khai sát giới, đầu của mấy quan lại đầu hàng rơi xuống đất, xét nhà diệt tộc để răn đe!
Việc này cũng không phải là quan trọng nhất. Đối với Thương Triều Tông, bố trí lại hệ thống trong thiên hạ quan trọng hơn. Mà chuyện quan trọng nhất vẫn còn thực hiện chuyện tu sĩ trong thiên hạ dời tới vực thứ năm. Y truyền lệnh cho các nơi tích cực tổ chức phối hợp.
Các nơi cũng không dám chậm trễ chuyện này, trên xu thế lớn, các nơi vẫn hi vọng những người trong giới tu hành khống chế thiên hạ nhiều năm sớm cút đi.
Tu sĩ của các môn các phái, yêu ma quỷ quái của bốn biển, thế lực còn sót lại của chín Thánh, tán tu trong thiên hạ, gia quyến của tu sĩ, tù phạm được đại xá trong thiên hạ, một ít người vì trước lún chân vào quá sâu lo lắng thiên hạ biến đổi lớn sẽ bị liên lụy, một ít người sống không được vừa ý trên thế tục.
Người từ bốn phương tám hướng chạy tới Vô Biên Sa Mạc, cần Thương Triều Tông phối hợp với các nơi cung cấp xe ngựa chuyển vận.
Điểm khác chính là phàm phu tục tử bước vào vực thứ năm với quy mô không nhỏ, cũng cần Thương Triều Tông phối hợp thu xếp cung cấp một số thức ăn, ít nhất phải bảo đảm vấn đề no bụng cho nhóm người đầu tiên bước vào vực thứ năm trước khi lương thực sản xuất ra được.
Người từ bốn phương tám hướng tiếp tục chạy tới Vô Biên Sa Mạc.
Mà trước khi người tới, Viên Cương tự mình ở trong Vô Biên Sa Mạc trợ giúp, triệu hoán ra rất nhiều bò cạp chuyển vận, sau đó bước vào vực thứ năm triệu hoán ra rất nhiều bò cạp hoàng, ở dưới sự trợ giúp của một đám tu sĩ, người đến trước lần lượt được đưa vào bên trong vực thứ năm.
Hành động di chuyển rất khổng lồ đồ sộ, từng nhóm nối tiếp nhau...
Bên trong phủ Thứ Sử Kim Châu, Vô Tâm ngồi ở trước giường bệnh, chẩn đoán bệnh tình cho Hải Như Nguyệt đang ngủ mê man.
Lúc này Hải Như Nguyệt mất đi vẻ đẫy đà, tóc bạc nhiều, dáng vẻ tiều tụy.
Từ sau kia nhìn thấy nhi tử - Tiêu Thiên Chấn, bị nhi tử chửi độc lại bệnh nặng không dậy nổi, khó có tinh thần, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.
Cho dù Vạn Động Thiên Phủ có không ít tu sĩ, cũng chữa không hết được tâm bệnh, thuốc và châm cứu không chữa được, pháp lực cũng không làm nên chuyện gì.
Sau khi chẩn đoán chính xác, Vô Tâm nới lỏng tay và im lặng.
Lê Vô Hoa cẩn thận hỏi: "Vô Tâm tiên sinh, tiện nội bệnh tình thế nào?" Trong mắt y ít nhiều có phần chờ mong.
Đang trong lúc bó tay không làm gì được, rơi vào tình trạng dày vò lâu ngày, đệ tử của Quỷ Y đột nhiên chủ động tới cửa, làm sao y có thể không chờ mong được.
Vô Tâm than khẽ một tiếng, bệnh tình giống hệt với dự đoán của sư phụ sau khi nghe được tin đồn, cũng là sư phụ truyền thụ phương pháp cứu chữa, bảo hắn ta đi chuyến này.
Ban đầu không có cách gì tốt, vẫn là bởi vì bệnh tình của La Phương Phỉ dẫn dắt sư phụ. Đương nhiên, La Phương Phỉ kia nghiêm trọng hơn người này nhiều, sai một ly có thể đi một dặm nên không thể quơ đũa cả nắm.
Sau khi cân nhắc, hắn ta mới trả lời: "Tâm bệnh vẫn cần phải có tâm dược mới chữa được, nếu không có tâm dược, cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn can thiệp, cách thì thật ra có một, chỉ là sợ rằng sẽ tạo ra những hậu quả khác."
Lê Vô Hoa cung kính nói: "Mong được nghe cao kiến của tiên sinh."
Vô Tâm: "Làm cho phu nhân mất đi một đoạn ký ức, quên có vài ký ức không vui, tự nhiên cũng sẽ được giải thoát."
Lê Vô Hoa hình như hiểu ra, lại thỉnh giáo: “Không biết “một đoạn” này là chỉ bao lâu?"
Vô Tâm: "Khoảng hai năm, thuật này do sư phụ ta vừa nghiên cứu ra, ta cũng không dám bảo đảm ra tay nặng nhẹ thế nào, có lẽ càng lâu hơn. Phu nhân là chủ Kim Châu nên ta cũng không dám chuyên dùng, sợ sẽ làm lỡ chuyện của phu nhân, cho nên vẫn cần các ngươi quyết định."
Lê Vô Hoa gật đầu: “Ta hiểu, tiên sinh cứ thực hiện cứu chữa, bây giờ nàng đã bộ dáng này thì còn nói gì tới chủ chính Kim Châu."
Được cho phép, Vô Tâm cũng không có nói gì nữa, chỉ sai người ta đưa Hải Như Nguyệt tới một nơi không gian nhẹ nhàng khoan khoái hơn, sau đó châm kim trên đầu Hải Như Nguyệt...
Đợi cho tới khi nhổ vô số ngân châm ra, Vô Tâm lấy mấy viên đan dược bảo Lê Vô Hoa đúng giờ lại cho Hải Như Nguyệt uống: “Trong vòng ba ngày, phu nhân có thể tỉnh lại, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi, về phần hiệu quả thế nào thì ta cũng không thể kết luận được. Tiên sinh ghi nhớ kỹ, không nên để cho bất kỳ kẻ nào nhắc với phu nhân về những chuyện không này. Chuyện ta tới chữa bệnh cũng không cần báo cho phu nhân biết."
Hai tay Lê Vô Hoa nhận thuốc và liên tục gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu."
Vô Tâm không ở lại mà rời đi luôn.
Lê Vô Hoa tự mình đưa tiễn. Khi đưa đến đình viện, Vô Tâm chợt dừng bước, hình như nhớ ra điều gì hỏi: "Chuyện di chuyển vào vực thứ năm, Lê tiên sinh có đi không? Mẹ con phu nhân có ở lại không?"
Lê Vô Hoa than thở: "Tiện nội đã nản lòng thoái chí, ở lại cũng mất ý nghĩa. Ta đi rồi, ta cũng lo lắng cho tình cảnh của hai mẹ con. Bọn họ đi theo ta ít nhất vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau. Gia Chi nó cho rằng sư đệ của tiên sinh cũng sẽ đi tới vực thứ năm nên quyết định theo ta rời đi vực thứ năm. Sự vụ của Kim Châu đã dâng thư cho Nhiếp Chính Vương, chắc không bao lâu, Nhiếp Chính Vương sẽ phái người tới tiếp thu."
Vô Tâm gật đầu và giơ tay nói nói: "Không phiền tiên sinh phải tiễn xa nữa." Lúc hắn ta xoay người rời đi, Quách Mạn cũng đi cùng.
Lê Vô Hoa chắp tay lặng lẽ đưa tiễn.
Ra khỏi phủ thành Kim Châu thì đã khuya. Vô Tâm cùng Quách Mạn chui vào trong một núi rừng và gặp mặt đám người Quỷ Y.
Vô Tâm nói ra tình hình cứu chữa, Quỷ Y quay đầu liếc nhìn Vô Tâm và than thở: "Đi thôi, giải quyết xong chuyện ở đây rồi, chúng ta đi cũng yên tâm."
Mà lúc này bên ngoài phủ Thứ sử có một đám người đi tới. Người do Thương Triều Tông phái tới tiếp nhận Kim Châu đã đến.
Đi cùng còn có Hải Vô Cực, hoàng đế nước Triệu trước kia cuối cùng đã dám ngang nhiên lộ diện, lần này hắn tới là đón mẫu thân Thương Ấu Lan.
Thương Triều Tông biết Hải Như Nguyệt sắp đi vực thứ năm nên bảo Hải Vô Cực nhận mẫu thân để phụng dưỡng, sẽ có bố trí nhất định. Bất kể nói thế nào, Thương Ấu Lan tốt xấu gì cũng là bà cô của Thương Triều Tông, chỉ cần không làm chuyện suy nghĩ không an phận, tất sẽ được sống yên ổn suốt quãng đời còn lại...