Sơn trang Mao Lư cũng nói rõ, cho dù tu sĩ các nơi rút lui nhân gian, thiên hạ vẫn sẽ tiến hành loại bỏ các tu sĩ ẩn nấp và còn tiếp tục kéo dài nữa. Đừng tưởng rằng những tu sĩ khác đi thì mình có thể ngang ngược không chút e ngại, làm mưa làm gió. Trước hết hãy suy tính xem mình có phải là đối thủ của nhân gian hay mười vạn Nha Tương hay không.
Nói tóm lại một câu, từ nay về sau, nhân gian không có nơi nào để cho tu sĩ sống yên ổn cả!
Ở dưới uy hiếp như vậy ép xuống, thế lực còn sót lại của Ô Thường rơi vào đường cùng cuối cùng phải xuất hiện. Hắc Thạch chủ động tới sơn trang Mao Lư.
Bên trong nhà thuỷ tạ, hai tay Hắc Thạch dâng Thôn Thiên Hoàn tinh mỹ và cẩn thận quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Đương nhiên, trước khi tới y cũng đã âm thầm gửi thư cho sơn trang Mao Lư, hỏi trước xem lời hứa hẹn có còn hiệu lực hay không, sau khi xác nhận còn hiệu lực, y mới dám đến đây.
Sau khi xác nhận đúng là Thôn Thiên Hoàn, Ngưu Hữu Đạo thưởng thức Thôn Thiên Hoàn ròi chợt hỏi một câu: “Ma Điển đâu?"
Hắc Thạch chợt kinh ngạc, vội nói: "Ma Điển đã bị Ô Thường hủy rồi. Ô Thường ghi nhớ nội dung phía trên xong, vì đề phòng nội dung trong đó bị lộ ra ngoài đã ném Ma Điển vào bên trong lò luyện của Thiên Ma Thánh Địa. Không biết Ma Điển này rèn bằng vật gì, phải tốn khoảng ba ngày hai đêm mới hoàn toàn bị hủy. Chuyện này có mấy người nhìn thấy, tiên sinh có thể đi tìm người xác nhận."
Ngưu Hữu Đạo: "Được rồi, ta tin tưởng lời của ngươi, ta cũng nói lời thì giữ lời, chuyện đã qua không truy cứu nữa. Nhưng có một điều vẫn cần hoàn thành. Việc di chuyển vào vực thứ năm là không thể ngoại lệ, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ với sơn trang Mao Lư."
Hắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, cúi người chắp tay nói: "Cảm ơn tiên sinh khoan hồng độ lượng."
Ngưu Hữu Đạo: "Đi đi!"
"Vâng!" Hắc Thạch lui về phía sau từ biệt, trước khi xoay người còn nhìn vào hai mắt Ngưu Hữu Đạo mới rời đi.
Có thể nói trong lòng y xúc động vô cùng. Cho đến khi Ô Thường chết, có thể còn không biết đối thủ chân chính của mình là ai. Chín Thánh ngoại trừ Lữ Vô Song ra, ngay cả mình chết ở trên tay của người nào cũng không biết, thua như vậy có oan hay không?
Y mới vừa đi, Đoạn Hổ đã bước nhanh tới bên trong nhà thuỷ tạ, bẩm báo: "Viên gia, bên ngoài có một người tự xưng là “Tra Hổ” muốn gặp ngài."
"Tra Hổ?" Viên Cương sửng sốt.
Đoạn Hổ bổ sung một chút: “Tự xưng là quản gia nhà Thượng tướng quân Hô Duyên Vô Hận ở Tề quốc lúc trước. Theo thủ vệ bên ngoài báo, người đó ngồi một chiếc xe ngựa, lúc lục soát phát hiện trên xe còn dẫn theo ba đứa bé. Bảo vệ nói, Tra Hổ kia cố ý nhấn mạnh dẫn theo nữ nhi Hô Diên Uy tới gặp ngài."
Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn uống trà, ánh mắt liếc nhìn về phía Viên Cương.
Vẻ mặt Viên Cương xúc động: “Nhanh, cho mời."
Đoạn Hổ nhanh chóng rời đi, Viên Cương đi tới đi lui, cuối cùng không kìm chế được cũng tự mình đến cửa sơn trang chờ nghênh đón.
Không bao lâu, Tra Hổ tới, trong lòng còn một hài nhi hai tay, hai chân không cử động.
Mỗi tay của Đoạn Hổ dắt một thiếu niên cùng nhau bay vút đến, trước sau hạ xuống ngoài cửa lớn.
Viên Cương ở Tể Kinh một thời gian, Tra Hổ cũng đã tới cửa hàng đậu hũ năm đó, cho nên hai người quen biết nhau.
Vừa gặp mặt, ánh mắt Viên Cương nhìn chăm chú vào hài nhi đang được Tra Hổ. Hài nhi đang cầm lấy một bình sữa và mút chụt chụt.
Ánh mắt Tra Hổ lại nhìn vào trên cánh tay của Viên Cương, trên gương mặt vẻ đầy kinh ngạc không hiểu: “Không phải cánh tay của ngươi bị chặt rồi sao? Lẽ nào người trong hoàng cung Tề quốc trước đây không phải là ngươi?"
Viên Cương: "Là ta, chẳng qua dùng bí pháp trọng sinh mà thôi."
Tra Hổ thở phào nhẹ nhõm, nhìn hài tử trong lòng lại nhìn hai thiếu niên bên cạnh: “Đây là nữ nhi của Hô Diên Uy, hai người bọn họ là nhi tử của huynh trưởng Hô Diên Uy. Trước khi Thượng tướng quân chết đã giao bọn họ cho ta. Theo lý thuyết, đây là trách nhiệm của ta, ta không nên tới làm phiền ngươi. Nhưng các ngươi làm ra động tĩnh... Một mình ta trốn trốn tránh tránh không sao, nhưng đứa trẻ trong lòng ta quá nhỏ, còn chưa cai sữa, chúng còn phải đọc sách làm người, còn muốn thành gia lập nghiệp nên không thể theo ta trốn trốn tránh tránh ở trong núi cả đời."
"Viên huynh cùng phụ thân của đứa bé có giao tình không cạn, từng liều mình cùng phụ thân nó kề vai chiến đấu, ta cũng tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của Thượng tướng quân. Ta tin tưởng Viên huynh là người đáng để phó thác. Ta muốn giao ba đứa bé cho Viên huynh, tin tưởng dựa vào thế lực phía sau Viên huynh có thể che chở bọn họ trưởng thành tốt. Không biết Viên huynh có sẵn lòng giúp chuyện này không?"
Ánh mắt y nhìn về phía thanh Tam Hống Đao đeo sau lưng Viên Cương.
Viên Cương tiến lên và giơ hai tay, cẩn thận đón lấy hài nhi trong lòng Tra Hổ, cẩn thận ôm ở trong ngực của mình và cúi đầu nhìn, phát hiện mắt đứa trẻ rất giống mẫu thân của nó.
Nhìn thấy đôi mắt này, hắn ta nhớ tới hình dáng nữ nhân cao ngạo kia ngẩng đầu nói: Ta thích ngươi!
Nhớ tới cảnh nữ nhân kia chảy nước mắt, trung bay trở trong cung điện đang bốc cháy, cuối cùng chôn thân trong biển lửa.
Nhớ tới phụ thân của hài tử này bị loạn tiễn bắn thành con nhím ngả ở bên cạnh hắn ta thì thào tự nói.
Chuyện cũ tàn khốc thê lương như hiện rõ ràng ở trước mắt hắn ta, in sâu trong lòng người.
Hài nhi không biết phiền não lo lắng, tò mò người nhìn trước mắt, cái miệng không răng mở ra cười khúc khích, hai tay mũm ma mũm mĩm lại tiếp tục ôm bình sữa mút chụt chụt, dáng vẻ rất đáng yêu.
Trong mắt Viên Cương lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Tra Hổ và gật đầu nói: "Ta sẽ xem nàng như nữ nhi của ta, ngươi cũng không cần lo lắng về hai người bọn họ, ta sẽ chăm sóc tốt."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Viên huynh!" Tra Hổ chắp tay và cúi người thật sâu bái lạy từ biệt: “Từ biệt!"
Sau đó y ngồi dậy, dặn dò hai thiếu niên: "Sau này các ngươi phải xem Viên thúc thúc như phụ thân của các ngươi, phải nghe lời đấy!"
Hai người thiếu niên đỏ mắt rõ ràng không muốn. Một thiếu niên nói: "Hổ gia gia, ngài muốn đi đâu? Ngài không quan tâm tới chúng cháu nữa sao?"
Tra Hổ: "Ta phải đi tới một chỗ rất xa, các ngươi nghe lời, đừng khóc." Y nói dứt lời thì xoay người lại muốn rời đi.
Nào ngờ một giọng nói thản nhiên từ bên trong sơn trang truyền ra: “Đứng lại!"
Tra Hổ dừng bước quay đầu, đám người Viên Cương cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm đi ra. Quản Phương Nghi đi theo ở bên cạnh.
Tra Hổ quay người lại và chắp tay hỏi: "Không biết vị này là ai?"
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hài nhi trong vòng tay của Viên Cương, lại liếc mắt nhìn hai người thiếu niên và thản nhiên nói: "Ngưu Hữu Đạo."
Tra Hổ vội vàng chắp tay bái kiến: “Nghe tiếng Đạo gia đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên phong thái không tầm thường."
Ngưu Hữu Đạo: "Ta cũng ngưỡng mộ đại danh của Tra tiên sinh đã lâu, không biết lúc này Tra tiên sinh uỷ thác xong muốn đi đâu?"
Tra Hổ: "Dĩ nhiên là thuận theo đại thế, tuân theo hiệu lệnh để đi tới vực thứ năm."
Ngưu Hữu Đạo: "Vậy cũng không cần chạy lung tung nữa, sau này cùng rút lui với sơn trang Mao Lư, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Ở đây cũng không thiếu chỗ cho ngươi nghỉ ngơi. Đoạn Hổ, sắp xếp phòng khách cho Tra tiên sinh ở."
"Vâng!" Đoạn Hổ đáp ứng và giơ tay ra hiệu với Tra Hổ nói: "Tra tiên sinh, mời ngài đi theo ta."
Tra Hổ vội vàng khoát tay nói: "Không cần không cần, không cần làm phiền. Ta quen độc lai độc vãng còn tự tại hơn, ta tự đi tới đó là jd rồi."
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi dám chạy thử xem, ngươi dám chạy, ta lại giết chết ba đứa trẻ này!"
Lời nói hung ác như thế khiến hai người thiếu niên bị dọa không nhẹ.
Tra Hổ vô cùng kinh ngạc: “Ngươi..."
Viên Cương cũng giật mình nói: "Đạo gia..."