Đạo Quân

Chương 2336: Giao phú của Tra Hổ




Khi được biết sắp đi vực thứ năm, Viên Phương dẫn theo hai người đòi một con phi cầm tọa kỵ rồi chạy khắp nơi, hi vọng trước khi mình rời đi có thể tìm được địa bàn thích hợp, lý tưởng xây dựng lại chùa Nam Sơn.

Cảm giác cơ thể nhẹ nhàng khiến Thương Thục Thanh vui mừng, vĩnh viễn giữ lại tuổi thanh xuân sao có thể làm nữ nhân nào mất hứng được?

Chợt thấy có người từ trên cao hạ xuống, Thương Thục Thanh quay đầu nhìn thấy là Ngưu Hữu Đạo, phát hiện hành vi của mình có chút phóng túng thì lập tức ngượng ngùng: “Đạo gia."

Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm cười hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Ở cửa sơn trang, Vân Cơ vô cùng xúc động nói: “Vị quận chúa này đã khổ nhiều năm như vậy, lần này lại được Đạo gia sủng ái, trước đây có chịu khổ nhiều hơn nữa cũng đáng, gặp gỡ nam nhân có tình có nghĩa như vậy, quận chúa không uổng đã sống trên cuộc đời này. Đúng là khiến cho nữ tử trong thiên hạ ao ước muốn chết!"

Quản Phương Nghi càng xúc động hơn. Nàng lại thích những chuyện tình yêu tốt đẹp, nhìn nam nữ đứng bên bờ ruộng, cười nói ống tay áo tung bay, nàng có chút phiền muộn nói: "Mạch Thượng người như ngọc, tiên sinh đời vô song!"

Ngân Nhi một mình chạy xuống sườn núi, trong tay nải nhỏ để đồ ăn cũng chạy tới chỗ bờ ruộng, tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo và Thương Thục Thanh tham gia náo nhiệt.

Không bao lâu, Ngưu Hữu Đạo và Thương Thục Thanh lại dẫn Ngân Nhi theo đuôi quay trở về.

Bên ngoài sơn trang, Quản Phương Nghi cụt một tay kéo cánh tay Thương Thục Thanh và ra hiệu cho nàng ở lại một lát.

Viên Cương quay đầu liếc nhìn rồi xoay người đi theo Ngưu Hữu Đạo vào bên trong sơn trang.

Vẻ mặt Quản Phương Nghi phức tạp khác thường nhìn chằm chằm vào Thương Thục Thanh khiến nàng có chút ngượng ngùng, hỏi: "Hồng tỷ, sao vậy?"

Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, hỏi: "Cơ thể cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Thương Thục Thanh: "Cảm giác rất tốt, cơ thể mềm mại, khí tức khoan khoái, cảm giác thoải mái nhất từ trước tới nay. Ngay cả khứu giác cũng nhạy hơn hơn rất nhiều. Ta có thể ngửi được mùi cỏ thơm trên đồng ruộng, cũng không phát hiện ra cơ thể có bất kỳ khó chịu nào."

Vân Cơ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cũng không còn có vấn đề gì nữa rồi."

Quản Phương Nghi kéo Thương Thục Thanh tay: “Quận chúa, cả đời này ta đã có rất nhiều lựa chọn sai lầm, nhưng lựa chọn chính xác nhất chính rời khỏi Tề Kinh đi theo Đạo gia. Đến cuối cùng, ta rất hài lòng, hắn không để cho ta thất vọng, ta không ở cùng nhầm người. Giá trị của mấy năm nay thế nào, nàng hiểu chứ?"

Thương Thục Thanh không biết vì sao đang yên đang lành mà nàng phải nói chuyện này, cái hiểu cái không khẽ gật đầu.

Quản Phương Nghi rất nghiêm túc nói cho nàng biết: "Quận chúa, Đạo gia ngoài mặt lãnh đạm, tình cảm của hắn chỉ là vẫn bị lý trí áp chế, hắn đối với nàng thật sự rất tốt. Trên đời này, nàng đại khái không tìm được nam nhân nào tốt với nàng hơn hắn đâu. Vương gia, Vương phi đối với nàng cũng không tốt được bằng hắn. Thậm chí là phụ mẫu của nàng cũng không tốt với nàng bằng hắn đâu. Có một số việc bây giờ nàng đại khái không rõ, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày nàng hiểu rõ. Quận chúa tuyệt đối phải quý trọng, không thể phụ Đạo gia, bằng không Hồng nương ta sẽ không bỏ qua nàng!"

Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, Thương Thục Thanh trố mắt nhìn. Bây giờ nàng thật sự không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ ngượng ngùng "Ừ" một tiếng, xem như là đáp ứng.

Quản Phương Nghi biết nàng vẫn chưa rõ nhưng có một số việc thật sự không tiện nói ra, loại bỏ nhân tố nhằm vào cá nhân Thương Thục Thanh, Đạo gia bảo bọn họ quản tốt miệng mình thì nhất định phải có nguyên nhân. Nếu như để cho khác người biết Đạo gia vĩnh viễn không có cơ hội lại đột phá đến Nguyên Anh kỳ, dễ dàng khiến cho người ngoài sinh lòng bất chính, chỉ sợ bản thân Đạo gia cũng sẽ có nguy hiểm.

Cuối cùng, Quản Phương Nghi cười thả nàng ra, bảo nàng đi nghỉ ngơi.

Sau khi nhìn theo nàng dẫn theo Ngân Nhi rời đi, Vân Cơ buồn bã than thở: “Vị Đạo gia này của chúng ta đúng là quá hào phóng, ngay cả cái này cũng có thể bỏ qua được. Ít nhất ta làm không được."

Quản Phương Nghi quay đầu nhìn nàng: “Nàng quên viên Vạn Thú Linh Châu kia là ai cho nàng sao? Nàng có ngày hôm nay cũng là nhờ hắn thành toàn, hắn thành toàn cho chúng ta, duy nhất chỉ có mình..." Viền mắt nàng đỏ hoe, giọng điệu có chút nghẹn ngào và nói không được nữa.

Vân Cơ im lặng, tâm tình cũng rất nặng nề.

Trở lại viện của mình, Ngưu Hữu Đạo phân phó Viên Cương một tiếng: “Lối đi giữa Thánh cảnh và nhân gian đã bị chặt đứt, cũng nên tạo áp lực cho các nơi rút lui nhanh hơn, truyền tin tức ra ngoài đi!"

Lại qua ít ngày, Thương Thục Thanh quan tâm tới chiến sự ngoài tiền tuyến nên chủ động xin đi giết giặc, muốn dẫn đầu mười vạn Nha Tương đi tới trợ giúp cho Thương Triều Tông một tay.

Nhưng nàng bị bị Ngưu Hữu Đạo ngăn cản. Thương Triều Tông chỉ huy binh lực mấy nước bao vây tấn công Nước Hàn đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Ý của Ngưu Hữu Đạo vẫn là để cho Thương Triều Tông tự mình đi đánh, để cho tất cả mọi người nhìn thấy cho dù y không có mười vạn Nha Tương giúp đỡ, cũng có thể bình định những kẻ gây rối.

Nói cho cùng, hắn vẫn phải trải đường cho sau này.

Tin tức lối đi Thánh cảnh và nhân gian bị chặt đứt vừa được truyền ra, không ít thế lực còn cố ý phái người đi Thánh đảo để xác nhận.

Sau khi xác định tình hình đúng như vậy, xác nhận lối đi tồn tại mấy trăm năm thật sự bị cắt đứt, thiên hạ chấn động, các nơi chuẩn bị rút lui không dám tùy ý qua loa nữa.

Đợi đến khi tình thế đạt được một điểm nhất định điểm, Quản Phương Nghi nhận được sự sai khiến của Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi sơn trang Mao Lư lao tới Thiên Đô Bí Cảnh...

Một hồ nước xanh thẳm bên trong Thiên Đô Bí Cảnh có một tòa Kim Tự Tháp đứng vững.

Quản Phương Nghi khiêng đồ rơi vào đỉnh tháp, cẩn thận gác trang bị do Ngưu Hữu Đạo tự tay thiết lập ở phía trên.

Mà sau khi thò tay vào trong hồ nước tìm cái rãnh, sau đó cẩn thận cắm từng chút một thứ trượng kim loại cổ xưa vào phía trên. Chỉ nghe bên trong có tiếng nước tí tách.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Quản Phương Nghi nhanh chóng bay ra khỏi đó.

Sau khi vội vàng ra khỏi Thiên Đô Bí Cảnh, Quản Phương Nghi vẫn không rời đi mà canh giữ ở Thiên Cốc chờ đợi.

Món trang bị do Ngưu Hữu Đạo thiết lập thật ra chính là một trang bị cân đối đơn giản, giọt nước tập trung đến một lượng nhất định, cân bằng bị phá tan, khe rãnh hạ xuống, tiên trượng nằm bên trong trang bị sẽ tự mình cắm vào bên trong vết lõm của Kim Tự Tháp.

Trên trang bị có bôi máu tươi của Viên Cương, đề phòng có động vật gì quấy nhiễu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Mãi đến khi trăng sáng nhô lên cao, trong Thiên cốc mới nổ mạnh, sương mù dày đặc tập trung không tan bắt đầu điên cuồng phun ra mãnh liệt, cuối cùng giống như bị hố đen hút ra, hóa thành một điểm đen và biến mất ở trong không trung, lại không còn bất cứ dấu vết gì, lại lộ ra vách đá kia.

Quản Phương Nghi còn đi tới trước vách đá nhiều lần điều tra, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì mới bay khỏi đó, quay trở về sơn trang Mao Lư nhận lệnh.

Vì vậy Ngưu Hữu Đạo lại cho truyền tin tức ra ngoài.

Lối đi giữa Thánh cảnh cùng nhân gian vừa chặt đứt không bao lâu, thiên hạ còn đang trong chấn động, đột nhiên lại truyền tới tin tức liên hệ giữa Thiên Đô Bí Cảnh cùng nhân gian bị hoàn toàn chặt đứt, thế gian đã không còn linh loại nữa!

Một đợt chấn động xông vào lòng người, khiến mọi người không còn nhiều thời gian để ở lại nữa.

Tán tu ở các nơi trong thiên hạ trên cơ bản đã bị các môn phái lớn trong giới tu hành tập trung gần như đầy đủ, nhân gian cũng triển khai toàn diện một lần nhằm vào các tu sĩ ẩn nấp. Các nhân mã thế tục cùng lực lượng tu sĩ các phái phối hợp cùng hành sự.

Cho dù nước Hàn còn đang trong tình trạng giao chiến cũng đang toàn lực phối hợp, không phối hợp sẽ rước lấy sự trừng phạt nghiêm khắc của lực lượng tu sĩ thì càng phiền toái hơn.