“Dựa vào chính nàng thì cơ thể cũng không chịu nổi dược lực này, nếu dùng loạn sẽ không khác nào dùng kịch độc."
"Ta hỏi ý kiến của Lữ Vô Song, vốn dựa vào tu vi của nàng, một mình nàng có thể trợ giúp quận chúa đạt được điều đó. Nhưng tu vi của nàng đã bị phế. Theo cách nói của Lữ Vô Song, để cho một trong hai người làm sợ rằng cũng quá sức. Hai người liên thủ sẽ không có vấn đề gì. Tu vi không đủ thì có thể thay phiên nghỉ ngơi, cho nên phải làm phiền hai người rồi."
Thật ra giúp chuyện này cũng không có gì, mấu chốt là Vô Lượng Quả này. ba người giật mình không nhỏ. Trước đó Ngưu Hữu Đạo đã thông báo sẽ bế quan đột phá.
Vân Cơ trầm giọng nói: "Còn lại có một Vô Lượng Quả này, ngươi không dùng mà cho quận chúa sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Mười hai viên Vô Lượng Quả, Hồ tộc bên kia còn có một viên, sau này Hồ tộc sẽ đưa qua."
Quản Phương Nghi: "Quả của Hồ tộc không phải đã bị Ngân Cơ dùng rồi sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đó chỉ là cách nói với bên ngoài mà thôi, tuyệt đối không phải." Hắn khép cái hộp lại và đưa cho hai người.
Quản Phương Nghi tiến lên ôm ở trong tay, bĩu môi nói: "Đối với người trong lòng quả nhiên có khác. Ta cũng có người trong lòng, ngươi không sợ ta mang theo Vô Lượng Quả này chạy mất à?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nếu như nàng cho rằng nàng có thể dẫn theo Nam Thiên Vô Phương chạy ra khỏi đây, nàng cứ việc thử xem."
Quản Phương Nghi nhíu mày: “Ta có thể chặt một cánh tay của y, cùng lắm thì chạy một mình, lợi dụng Vô Lượng Quả này để khôi phục."
Ngưu Hữu Đạo: "Nếu như ngay cả nàng cũng phản bội ta, vậy chỉ có thể là ta sai, ta còn có thể nói gì nữa." Hắn hơi nhíu mày: “Nói đến cánh tay này của nàng, Quỷ Y đang nằm trong sự khống chế của chúng ta, ông ta hẳn có cách nối một cách tay cho nàng. Nàng có thể thử xem thế nào?"
Quản Phương Nghi im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu: “Một cánh tay chưa được Vô Lượng Quả rèn luyện qua sẽ giảm đi rất nhiều. Ta đã từng nghĩ tới Quỷ Y bên kia, nhưng lắp cánh tay của một người khác ở trên người mình luôn cảm giác có chút không được tự nhiên. Chuyện này ta còn không suy nghĩ xong. Quỷ Y cũng sẽ tiến vực thứ năm chứ?"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có vào!"
Quản Phương Nghi than thở: "Vậy để ta suy nghĩ thêm đi. Chờ ta có thể tiếp nhận được cánh tay của người khác, đi vào vực thứ năm lại nối cũng không muộn."
Nói làm liền làm, Ngưu Hữu Đạo lập tức bảo Viên Cương đi gọi Thương Thục Thanh tới, bảo Quản Phương Nghi và Vân Cơ trực tiếp đưa nàng vào phòng tu luyện của mình.
Sau khi cửa đá đóng kín, Thương Thục Thanh còn không biết phải làm gì thì Quản Phương Nghi đã lên tiếng nói: "Quận chúa cởi quần áo ra, cở.i sạch sẽ, không cần giữ lại vật gì cản trở."
Cởi sạ.ch trang phục à? Thương Thục Thanh lập tức xấu hổ, không hiểu nói: "Hồng tỷ, Vân tỷ, sao lại phải làm vậy?"
Bên trong hiện lên ánh sáng màu đỏ. Quản Phương Nghi mở cái hộp và lấy ra trái cây kia: “Quận chúa, nàng đúng là rất may mắn đấy. Đây là Vô Lượng Quả trong truyền thuyết. Đạo gia không tiếc dùng bảo vật như vậy, bảo chúng ta trợ giúp nàng tẩy tủy phạt kinh. Sau này nàng nhất định thay da đổi thịt, từ nay về sau có thể trường sinh bất lão hay không thì không biết, nhưng bởi vì phần lớn người sớm dùng Vô Lượng Quả đều đã chết oan chết uổng, không có cách nào xác định được có thể trường sinh hay không, nhưng vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân là có thật. Nàng nhìn thử Lữ Vô Song thì sẽ biết, người mấy trăm tuổi mà vẫn trẻ tuổi như vậy."
"A!" Thương Thục Thanh có cảm giác như đang nằm mơ, nhìn trái cây phát sáng trong tay đối phương.
Vân Cơ: "Quận chúa cởi sạc.h trang phục đi. Tu vi của hai chúng ta có hạn, sợ khó có thể khống chế tốt, có càng ít vật ngoài quấy nhiễu càng tốt. Mọi người đều là nữ nhân nên không cần phải xấu hổ. Chúng ta làm vậy cũng là muốn tốt cho nàng thôi."
Ở đình viện trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo quay đầu phát hiện Viên Cương vẫn đi theo mình thì hỏi: "Cúi đầu làm gì vậy?"
Viên Cương chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra đó chính là một viên cuối cùng đúng không?"
Dù sao hắn ta cũng hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo, biết hắn không phải là người có lòng tham, không có khả năng giữ lại hai viên chuẩn bị cho mình.
Ngưu Hữu Đạo không trả lời vấn đề này: “Đi tìm Lữ Vô Song, truyền tin tức cho Thánh cảnh bên kia, thông báo mấy người của Đại Thánh Địa còn ẩn nấp ở trong Thánh cảnh rời khỏi Thánh cảnh, chuẩn bị di chuyển. Nói cho các nơi phải thành thật tập trung người của mình đi tới, bằng không sẽ hỏi tội liên đới. Người nào quá thời hạn mà không rời đi thì giết không tha! Còn cả Hồ tộc bên kia nữa, bảo Hắc Vân tới gặp ta, thuận tiện cũng dẫn đám người Hỏa Phượng Hoàng đến."
Viên Cương “Dạ” một tiếng rồi lặng lẽ xoay người rời đi...
Áp lực của nước Hàn tăng lên. Thương Triều Tông trở lại Nam Châu lập tức triệu tập nhân mã của nước Yến, đồng thời ra lệnh cho người của Nguyên Tống Quốc chia binh làm hai đường, đồng thời tiến về phía Nước Hàn, tình hình cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Thế lực các nơi của giới tu hành lại đang theo kế hoạch chuẩn bị cho công việc di chuyển, chẳng những là nhằm vào môn phái của mình, còn phải để ý tu gom các tán tu trong khu vực mình quản lý, đồng thời còn có các phương diện gia quyến liên quan. Trong thế tục, người nào dẫn đi, người nào bằng lòng đi theo lại liên lụy tới cả thiên hạ, quy mô của sự kiện này rất khổng lồ.
Thứ sử phủ Bắc Châu đang vô cùng bận rộn, Thiệu Đăng Vân phải lao tới tiền tuyến, chuẩn bị công tác chiến đấu với quân Hàn.
Đồng thời có khách quý đến nhà, Thiệu Đăng Vân vội vàng tranh thủ thời gian để gặp mặt. Bành Hựu Tại tới, cũng là lần cuối cùng hắn đến gặp mặt Thiệu Đăng Vân.
Dù sao bọn họ qua lại với nhiều năm, sắp đi cũng nên đến đây chào từ biệt. Sau ngày hôm nay, hắn sẽ phải dẫn đầu người của Thiên Ngọc Môn một đường đi về hướng tây.
Nhớ lại chuyện xưa, nói tới sau này, Bành Hựu Tại không khỏi xúc động vì thời khắc sắp chia tay, chợt có lòng tốt hỏi thăm: "Bên Thứ Sử đại nhân có thể có người nào muốn đi tới vực thứ năm không? Nếu có, ở trên đường bên ta cũng vừa lúc giúp đỡ chăm sóc dẫn đi cùng."
Thiệu Đăng Vân than thở: "Trong thế tục, người bằng lòng đi chắc hẳn à đều đã tìm được quý phái, người khác không lên tiếng thì chắc hẳn cũng không muốn đi. Bành chưởng môn lần này đi phải cẩn trọng đấy!"
Bành Hựu Tại gật đầu, không muốn nhiều lời, chắp tay rời đi.
Nhóm người mới rời đi không bao lâu, Dương Song kích động đi nhanh đến kêu: "Lão gia, ngài mau xem là ai tới."
Thiệu Đăng Vân đang căn dặn thủ hạ về việc quân nhìn lại, vành mắt đỏ hoe. Thiệu Liễu Nhi tới.
Su khi nước Tấn quyết định đầu hàng, cuối cùng không dám ra tay giết đám người Thiệu Liễu Nhi vì sợ đắc tội Thiệu Đăng Vân – đại tướng dưới tay của Thương Triều Tông nên thả ra hết. Sau khi bên phía Thương Triều Tông nhận được người cũng lập tức phái người bảo vệ đám người Thiệu Liễu Nhi đưa tới.
Bây giờ Thiệu Liễu Nhi đã không còn là thiếu nữ ngây ngô năm đó nữa, nàng đã mặc trang phục phụ nhân, trên mặt cũng thêm vẻ tang thương, trong mái tóc đen thậm chí còn có vài sợi tóc bạc dễ làm cho người khác chú ý.
Từ thiên kim đại tiểu thư nhà Thứ Sử Bắc Châu, đến Vương phi Tề quốc, lại từng là hoàng hậu Tề quốc. Sau khi nước mất, trải qua thời điểm lòng người dễ thay đổi thật vất vả mới được yên ổn, kết quả lại thành tù nhân. Một thời gian phong quang lại một thời gian nơm nớp lo sợ giống như đi trên băng mỏng, người ngoài không có cách nào tưởng tượng được lòng dạ nàng trong quá trình này.
Nhìn thấy phụ thân tóc bạc càng lộ vẻ già nua hơn, Thiệu Liễu Nhi cũng không kìm chế được cảm xúc mà chạy như bay đến, quỳ xuống dập đầu trên mặt đất: “Phụ thân, nữ nhi bất hiếu!" Lập tức nước mắt nàng rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
Thiệu Đăng Vân chớp chớp mắt, nước mắt tuôn rơi, hối hận vì năm đó không nên nghe theo lời của nhi tử. Thiệu gia có thiếu ăn thiếu mặc cũng không muốn để cho nữ nhi đi vào cửa phú quý kia