"Tất cả những di chuyển, điều kiện trước tiên chỉ có một, tu sĩ không thể miễn cưỡng uy hiếp người phàm đi tới."
"Ôi!" Thái Thúc Phi Hoa nghe xong khẽ thở dài, Khí Vân Tông không có sức xoay chuyển chiều hướng phát triển nữa rồi.
...
Sa mạc mênh mông, mười con bò cạp vàng ầm ầm phá mặt cát lao ra.
Trong không trung phía xa có mười mấy con phi cầm tọa kỵ xoay quanh lập tức lao tới, hơn trăm người bay lên, rơi vào trên thân của phi cầm tọa kỵ và rời khi các phía.
Viên Cương lại dẫn mấy con phi cầm tọa kỵ quay về sơn trang Mao Lư.
Muốn cho tu sĩ khắp nơi di chuyển vào vực thứ năm, thế lực khắp nơi nhất định phải xác nhận được vực thứ năm có thật sự tồn tại hay không, quan trọng nhất là xác nhận vực thứ năm có thích hợp sinh tồn hay không.
Về điểm ấy, Ngưu Hữu Đạo tất nhiên phải để bọn họ xác nhận, không có đường sống thì thực lực của ngươi có mạnh mấy đi nữa, người ta cũng phải liều mạng với ngươi.
Chịu trách nhiệm việc di chuyển vào vực thứ năm, Ngưu Hữu Đạo dĩ nhiên phải giao cho Viên Cương tới xử lý.
Lần này người dẫn vào thật ra không chỉ có bọn họ, trong thế lực khắp nơi có một nhóm người đã ở lại bên trong vực thứ năm thăm dò địa hình, mở đường cho môn phái sau nào bước vào chiếm một chỗ sống yên ổn.
Một phần trở lại để mật báo.
Một đám người theo Viên Cương quay về sơn trang Mao Lư, bẩm báo với tu sĩ Nguyên Anh các phái bị giam lỏng, xác nhận thật sự có tồn tại một thế giới linh khí đầy đủ thích hợp sinh tồn, màn che cho một lần di chuyển lớn được chính thức kéo ra...
Tiêu Diêu Cung nhìn thư do sơn trang Mao Lư gởi tới, Long Hưu thở dài thở ngắn.
"Tiểu nhân đắc chí mà thôi." Đệ tử Dịch Thư bất mãn khác thường lầm bầm một câu.
Long Hưu lạnh lùng liếc mắt nhìn. Ầm! Hắn chợt vỗ bàn, chỉ tay về phía nàng, cuối cùng phất tay áo. Thôi đi, việc đã đến nước này hắn cũng lười nói, chỉ nhắc nhở một câu: “Ngươi có biết sau khi di chuyển vào vực thứ năm, thế lực của ai lớn nhất không? Thế lực của Ngưu Hữu Đạo lớn nhất, Tiêu Diêu Cung ta không có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, sau khi bước vào vực thứ năm chắc chắn trở thành môn phái nhị lưu! Nhớ tới Cung Lâm Sách, trước đây gã tính là gì, bây giờ ngay cả ta cũng phải xem sắc mặt của gã."
Dịch Thư nói thầm: "Làm gì phải nghe Ngưu Hữu Đạo hắn."
Long Hưu phẫn nộ chê bai: “Khốn kiếp! Bây giờ chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo đang rút kiếm xung quanh với ý định tìm kiếm đối tượng để giết gà dọa khỉ, bây giờ ai dám nhảy ra thì lập tức sẽ nhận lấy một đòn sấm sét!"
Dịch Thư: "Cho nên đệ tử mới nói hắn tiểu nhân đắc chí, không ngờ một kẻ vô sỉ như thế có thể tranh hùng thiên hạ, còn không biết làm bao nhiêu chuyện không vẻ vang gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi!"
Long Hưu lười nói thêm với nàng, hắn vuốt râu suy nghĩ một lúc, ánh mắt lại liếc nhìn lên người đệ tử này, luận về nhan sắc vẫn tính là xinh đẹp.
Ánh mắt hắn thoáng động, tính sau khi bước vào vực thứ năm sẽ để cho đệ tử này đi nhận lỗi với Ngưu Hữu Đạo, sau đó tìm lý do ở lại bên cạnh Ngưu Hữu Đạo làm trâu làm ngựa các loại.
Sau khi có ý định, Long Hưu lại ngồi xuống chấm mực viết ký tên lên trên công văn đại biểu cho Tiêu Diêu Cung...
Sơn trang Mao Lư và cả thế lực khắp nơi, cùng nhau phát ra thông cáo với thiên hạ: tu sĩ trong thiên hạ không được tham dự vào chém giết trong thế tục!
Như vậy đã cung cấp cơ hội cực tốt cho Thương Triều Tông đang nắm trong tay mười vạn Nha Tương.
Ba phái lớn nước Tống vừa buông tay, Tử Bình Hưu triển khai hoạt động khiến nước Tống đầu hàng đầu tiên. nước Tống không có bất kỳ rối loạn nào chính thức nhập vào bản đồ của nước Yến.
Sau đó, chiến sự ở nước Yến và Tấn dừng lại, quân Tấn bỏ khí giới đầu hàng. Tấn Hoàng Thái Thúc Hùng tự mình dâng thư hàng về phía Thương Triều Tông.
Sau khi tiếp nhận đầu hàng, Thương Triều Tông lập tức phái La Đại An dẫn quân bước tiến vào các nơi trong nước Tấn, tiến hành khống chế.
Sau đó, Thương Triều Tông vội vàng chạy về Nam Châu, trở lại xử lý chuyện nước Tống và nước Tấn đầu hàng chỉ là thứ yếu, mục đích thực sự là phải mau chóng đi sơn trang Mao Lư gặp Ngưu Hữu Đạo.
Nước Hàn rõ ràng chưa từ bỏ ý định, cho dù biết nước Hàn không thể nào đối thủ của nước Yến, nhưng vẫn không cam lòng.
Chặt tài lộ của người thì chẳng khác nào giết phụ mẫu của người ta, không phải bất đắc dĩ, có mấy người bằng lòng ngoan ngoãn buông tha lợi ích của mình?
Bởi vì tu sĩ trong thiên hạ không được lại tham dự vào chém giết trong thế tục, tu sĩ trong thiên hạ không được ra tay với người phàm, một ít đoàn thể lợi ích nước Hàn muốn nắm được cơ hội này gây ra rối loạn để tranh thủ lợi ích cho mình. Cho dù là hàng cũng phải thu được một điều kiện tốt, ví dụ như sau khi hàng sẽ trở thành chư hầu một phương.
Từ khi Võ triều sụp đổ tới nay, mấy trăm năm chưa từng xuất hiện cục diện biến hóa lớn, sức sống mới xuất hiện cũng là một cuộc rung chuyển lớn và hỗn loạn, rất nhiều người muốn nhân cơ hội kiếm lời.
Trong hỗn loạn như vậy, rất nhiều người đều bàng hoàng, trong lòng Thương Triều Tông cũng bất an.
Đối với Thương Triều Tông, tình hình sau này, nước Hàn không đáng để lo, chỉ là vấn đề trả giá cao hay thấp.
Bây giờ vấn đề lớn nhất là Ngưu Hữu Đạo bên kia, tuy hắn từng nói qua sẽ giao thiên hạ này cho y, nhưng y cũng không ngờ được ngày này có thể tới nhanh như vậy. Các nước còn chưa khai chiến toàn diện, cái ngày mang tính quyết định này đã vội tới, khiến y trở tay không kịp.
Trước mắt, thực lực trên tay y cũng là mạnh nhất trong các nước, nhưng cuối cùng Ngưu Hữu Đạo có thái độ thế nào lại đủ để xoay chuyển tất cả.
Một khi Ngưu Hữu Đạo có ý tưởng gì khác, cục diện sẽ lập tức bị cuốn đi, ai biết hắn có tính toán gì?
Thương Triều Tông nóng lòng bái kiến Ngưu Hữu Đạo – người có thể một lời quyết định quyền sở hữu trong thiên hạ,.
Thương Triều Tông không để ý tới chuyện gì khác nóng lòng chạy tới sơn trang Mao Lư –nơi một lời cũng có thể một lời quyết định sở hữu thiên hạ.
Đây cũng là ý của Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình, đồng thời cũng là ý của các văn thần võ tướng trong Thương thị, hi vọng Thương Triều Tông phải ổn định sơn trang Mao Lư, phải ổn định Ngưu Hữu Đạo. Thậm chí có không ít người bằng lòng tự mình chạy tới sơn trang Mao Lư làm mai, thúc đẩy Thương Thục Thanh gả cho Ngưu Hữu Đạo.
Bây giờ Thương Thục Thanh trở nên xinh đẹp như thế, người bằng lòng làm mai cũng thấy vững tin hơn.
Khuyết điểm duy nhất là tuổi tác của Thương Thục Thanh hình như hơi lớn, có vài người thậm chí có ý, chỉ cần có thể giữ ổn định đại cục, bảo Thương Thục Thanh làm thiếp cũng không phải là không thể.
Chuyện làm mai cuối cùng bị Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình bác bỏ. Bọn họ cảm thấy chiêu này không có tác dụng với Ngưu Hữu Đạo, ý định khó tránh khỏi quá rõ ràng, sợ trái lại sẽ bị hắn xem nhẹ, sợ nhất thời không cẩn thận sẽ đưa tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Nói chung, đối mặt với ích lợi quá lớn như vậy, Thương Triều Tông cũng không bình tĩnh nổi, y hưng phấn, lo lắng không yên, khẩn trương khác thường.
Nhất là khi được biết thế lực của các quốc gia không ngừng có người đi tới sơn trang Mao Lư bái kiến Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông càng thêm khẩn trương, có thể nói là cả đêm không thể chợp mắt, ăn cũng không ăn gì.
Bọn họ vội vàng trở lại Nam Châu thì đã khuya. Một đám quạ đen rơi vào các nóc nhà của vương phủ.
Vương phi Phượng Nhược Nam đi ra nghênh đón, sau khi đợi Thương Thục Thanh hành lễ gặp mặt, Thương Triều Tông cười nói với Thương Thục Thanh: "Thanh nhi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng ta đi sơn trang Mao Lư."
"Ừ." Thương Thục Thanh khẽ gật đầu, trong lòng cũng vui mừng, muốn mau chóng đi sơn trang Mao Lư.
Đợi nàng vừa đi, Thương Triều Tông lập tức kéo Phượng Nhược Nam về phòng, hai vợ chồng bí mật nói chuyện rất lâu.
Sau khi dùng cơm xong, Phượng Nhược Nam chủ động đi gặp Thương Thục Thanh lại khen: “Thanh nhi bây giờ đúng là xinh đẹp giống như thiên tiên."