Đạo Quân

Chương 2316: Người trong gương




"Rút lui? Rút lui toàn bộ sao?"

Bên trong hoàng lều của quân Tấn, Thái Thúc Hùng và Thái Thúc Phi Hoa đồng thời đứng phắt dậy, trên gương mặt đầy kinh ngạc.

Đào Lược báo: "Đúng vậy, trưởng lão Hắc Thạch đột nhiên dẫn người bỏ chạy, không nói tiếng nào cũng không đánh đã bỏ chạy rồi. Lão nô tự mình đi xem. Tất cả đám người bên phía Thánh Tôn đều bỏ chạy cũng không còn một người nào, tất cả đột nhiên đi hết."

Thái Thúc Hùng và Thái Thúc Phi Hoa ngơ ngác nhìn nhau, không biết có tình huống gì xảy ra.

Sau đó hai người nhanh chóng chạy ra, tự mình kiểm tra. Không sai, đám người Hắc Thạch thật sự đều đi hết. Cả đám người Ô Thường đều không thấy đâu cả.

Nói cách khác, bọn họ tự do nhưng có cảm giác chẳng biết tại sao, làm cho lòng người đột nhiên thấy bất an.

...

Sơn trang Mao Lư, sơn trang Mao Lư ở quận Thanh Sơn mới thật sự là địa chỉ ban đầu của sơn trang Mao Lư.

Ngoại trừ nơi này ra, điểm dừng chân của đám người sơn trang Mao Lư ở bên ngoài đều được người bên trong gọi là biệt viện Mao Lư, chỉ có người ngoài mới có thể gọi là sơn trang Mao Lư. Bọn họ sẽ không chú ý tới sự khác nhau giữa sơn trang và biệt viện, không phải là một cách xưng hô thôi sao?

Ở trước ngôi mộ bên ngoài sơn trang, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng yên ở bên cạnh một cái cây to lớn, tán cây rộng xòe ra che nắng cho ngôi mộ.

Bên trong bên ngoài sơn trang có vẻ hơi vắng vẻ, không có người nào, rất nhiều người còn chưa trở lại.

Ví dụ như Quản Phương Nghi đi xử lý việc riêng của mình, Thương Thục Thanh dẫn đầu đại quân Nha Tương trợ giúp Thương Triều Tông chiến đấu. Triệu Hùng Ca cũng bị Ngưu Hữu Đạo phái đi theo quân, chủ yếu là phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đám người Thương Triều Tông. Lúc này, hắn không hy vọng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hắn cũng dặn dò Triệu Hùng Ca chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ, không nên nhúng tay vào cuộc chiến, sau này cũng không cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào lại nhúng tay vào.

Đương nhiên, mặc dù nơi này vắng vẻ, nhưng bây giờ tất cả tu sĩ có thực lực mạnh nhất thiên hạ, trên cơ bản đều ở bên trong sơn trang Mao Lư này, nói là bị Ngưu Hữu Đạo giam ở bên trong sơn trang cũng được.

Vân Cơ thoải mái đi tới nhìn chằm chằm vào ngôi mộ và thở dài: “Ngươi đang thấy đáng tiếc là nàng không thể sống cho tới bây giờ để nhìn thấy ngươi công thành danh toại sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Công thành thì có thể có, danh toại thì miễn." Hắn xoay người hỏi nàng: “Sao Hồng nương còn chưa trở lại vậy?"

Vân Cơ: "Không phải ngươi bảo nàng đi tới Ma Giáo đưa Phùng Quan Nhi đến sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Đã bao nhiêu ngày rồi, dẫn một Phùng Quan Nhi về còn cần phải lâu như vậy sao?"

Vân Cơ cười nói: "Nàng gửi thư tới, bảo là muốn đi cùng Nam Thiên Vô Phương xử lý chút chuyện của Ma Giáo bên kia. Lúc trước Nam Thiên Vô Phương rời khỏi Ma Giáo quá mức vội vàng, nàng đi cùng Nam Thiên Vô Phương đi giao hết chuyện cho xong."

"..." Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, vẻ mặt kỳ lạ.

Vân Cơ: "Ngươi có phản ứng gì vậy?"

Ngưu Hữu Đạo xúc động than thở: “Đây là bị nam nhân khác lừa gạt chạy mất mà?"

Vân Cơ buồn cười: “Đây không phải là lời ngươi nói sao? Hồng nương lại được tình yêu chân thành, hơn nữa vốn là do ngươi tác hợp, bây giờ hai người này còn không thật tình chàng ý thiếp một lúc thôi sao? Ngươi đừng nóng vội, nàng sẽ trở về gặp ngươi."

Ngưu Hữu Đạo cười lắc đầu, ánh mắt nhìn quanh: “Ta rời đi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trở về."

Vân Cơ theo nhìn quanh, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm sung sướng, không giống năm đó phải thận trọng lẩn trốn, lúc nào cũng lo lắng gặp nguy hiểm, bây giờ thật sự là thoải mái, có thể tự do tự tại được rồi.

Nơi đây tuy nhỏ nhưng lại là thiên hạ độc tôn, thật sự ứng với câu nói bên trong sơn trang kia: Núi không phải cao thì tiên lại linh, nước không phải đầy thì rồng lại linh!

Bây giờ cũng không cần sợ hãi gì nữa, vẻ mặt Vân Cơ thoải mái lại xúc động nói: “Trở về thật tốt!"

Dứt lời, ánh mắt hai người gần như đồng thời nhìn về phía cửa sơn trang, chỉ thấy Viên Cương đi nhanh tới.

Y đi tới trước mặt hai người, hai người quan sát y từ trên xuống dưới, phát hiện màu da lại có màu vàng.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Khỏe rồi sao?"

Viên Cương gật đầu: “Khỏe rồi."

Quả nhiên có thể nghe được tiếng nói chuyện, còn có đôi mắt kia rất có tinh khí thần. Vân Cơ chà chà lên tiếng: “Hầu Tử ngươi thật đúng là... Ta cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa."

Ngưu Hữu Đạo: "Hãy đi theo ta ra ngoài đi một chuyến đi."

Viên Cương gật đầu.

Vân Cơ tò mò: “Đi đâu vậy;?"

Ngưu Hữu Đạo tạm thời không muốn nói, chợt nghe bên trong sơn trang truyền đến một tiếng chuông. Người quen vừa nghe đã biết đến giờ cơm, hòa thượng bên trong sơn trang sẽ gõ chuông.

Rất nhanh lại thấy có một người chạy ra khỏi cửa sơn trang, Viên Phương mặc tăng bào với dáng vẻ đạo mạo hết nhìn đông tới nhìn tây, khi nhìn thấy mọi người ở này, lúc này mới vui vẻ đi đến, cúi đầu khom lưng nói: "Đạo gia, dùng cơm thôi."

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Bên trong sơn trang gõ chuông, hiện tại xem ra thật sự có chút kỳ quái. Viên Phương, ta chuẩn bị xây dựng cho các ngươi một ngôi miếu lớn nhất thiên hạ, trong thiên hạ tùy ngươi chọn chỗ. Sau khi ngươi chọn xong thì nói cho ta biết." Hắn nói dứt lời liền dẫn hai người bên cạnh nhanh chóng rời đi.

Viên Phương trố mắt nhìn, sau đó xoay người, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi, đột nhiên hai tay y che mặt khóc rống lên. Tâm nguyện bao nhiêu năm, bây giờ cuối cùng sắp hoàn thành rồi.

Nhưng chẳng bao lâu, y lại nâng tay áo lên lau nước mắt, chắp tay trước ngực và ngước đầu nhìn lên trời, lặng lẽ thầm cầu nguyện một lúc mới nhấc tăng bào chạy nhanh, vui vẻ đuổi theo mấy người Ngưu Hữu Đạo, không ngừng nói bữa này ăn cái gì.

...

Cồn cát nhấp nhô, uốn lượn, chợt nghe có một tiếng nổ lớn vang lên. Một con bò cạp rất lớn chui ra khỏi mặt đất.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đứng ở phía sau bò cạp, nhìn xung quanh lại nhìn lên không trung. Sau khi xác nhận đã đi tới vực thứ năm, Viên Cương hét to "Ôi ôi" một trận. Bò cạp lập tức điều chỉnh phương hướng, chạy như điên vào trong sa mạc...

Kim Tự Tháp cũng không xa lạ gì với hai người cũng xuất hiện ở trong tầm mắt. Bò cạp một đường chạy như điên đến dưới chân Kim Tự Tháp rồi dừng lại.

Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu ngước nhìn đỉnh của Kim Tự Tháp. Viên Cương biết hắn muốn tới đây nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Tới đây nhìn cái gì vậy?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta xem qua bản chép tay của Ly Ca cũng chính là Ma Điển. Ta luôn cảm thấy phía sau những tin tức Ly Ca để lại vẫn còn giấu thứ gì đó."

Viên Cương: "Cảm giác à?"

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: "Những người khác nhìn thấy Ma Điển sẽ không làm khác với điều y muốn, nhưng ta chính là người trong kính trong Ma Điển. Chúng ta tới vì chiếc gương trong ngôi mộ cổ. Người khác sẽ cho rằng người trong kính đương nhiên là do Ly Ca làm, nhất định là Ly Ca sắp xếp, nhưng ta lại biết rất rõ ràng, không có gì là đương nhiên cả. Không quan tâm người trong kính nào tới, sợ rằng đều phải hỏi một câu, dựa vào cái gì mà ta phải làm theo lời Ly Ca ngươi nói?"

Hắn quay đầu nhìn về phía Viên Cương: “Hết lần này tới lần khác, trong Ma Điển vẫn chưa biểu hiện ra bất kỳ manh mối nào uy hiếp nào và trừng phạt người trong kính. Vậy ai sẽ bằng lòng mạo hiểm chỉ vì một lời nói nàng để lại? Không chỉ phải mạo hiểm, người trong kính đi tới thế giới này còn phải nghe theo lời của nàng để chặt đứt lối đi của năm giới, tự nhốt mình trong một vực. Đổi lại thành ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Viên Cương dường như suy nghĩ tới điều gì: “Đúng là có chút kỳ lạ."

Ngưu Hữu Đạo: "Đây là chỗ thông minh của Ly Ca, có vài thứ không cần phải nói ra, vừa có thể giữ bí mật, người nên biết cũng tự nhiên sẽ hiểu. Người khác nhìn không rõ ẩn ý phía sau bản chép tay này, nhưng người trong kính nhìn thấy nhất định sẽ có nghi ngờ này."

Viên Cương ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tự Tháp: “Đạo gia ngươi nghi ngờ căn dặn của Ly Ca vẫn ở trong này sao?"