Đạo Quân

Chương 2315: Muốn chết, ta chết ở trước mặt ngươi (2)




Nói cách khác, cá nhân Ngưu Hữu Đạo đã quyết định số phận của thiên hạ, chỉ cần hắn trở lại Thượng Thanh Tông, vậy Thượng Thanh Tông sẽ nhanh chóng quật khởi, trở thành đại phái đứng đầu thiên hạ trong thế giới này cũng không hề nghi ngờ.

Nếu như Ngưu Hữu Đạo không muốn quay về Thượng Thanh Tông, Thượng Thanh Tông có thể trở thành đại phái đứng đầu thiên hạ hay không, sợ rằng cũng không thể bảo đảm được. Dù sao trong thế lực khác vẫn tồn tại tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa, hôm nay Ngưu Hữu Đạo là đệ tử của Tử Kim Động, điều này làm u có chút lo lắng, cho nên y hi vọng Ngưu Hữu Đạo quay về Thượng Thanh Tông.

Người này luôn như vậy, đại thế vừa được xác định đã không nhịn được suy nghĩ về phương diện lợi ích, có lẽ không phải là vì lợi ích của cá nhân.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nhưng không nhận.

Triệu Hùng Ca lập tức bảo đảm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đi nói chuyện với Thượng Thanh Tông bên kia. Về tình về lý, ngươi vốn phải là chưởng môn của Thượng Thanh Tông, chỉ là cầm lại thứ thuộc về bản thân ngươi mà thôi. Ta bảo đảm trên dưới Thượng Thanh Tông không có bất kỳ ý kiến gì."

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Chờ sau này hãy nói, bây giờ ta không có thời gian để cân nhắc tới điều này."

Triệu Hùng Ca có chút sốt ruột, sợ hãi Ngưu Hữu Đạo quay về Tử Kim Động nên còn muốn nói thêm, lại bị hắn giơ tay lên ra hiệu ngừng lại.

Triệu Hùng Ca thấy hắn thật sự không muốn nhiều lời nên tạm thời không ép quá, sợ ép ra một cục diện khó có thể cứu vãn nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời dừng lại. Tuy nhiên hắn nhìn quanh, suy nghĩ một chút tới tình cảnh kinh tâm động phách trước đó: “Trước đó, nếu thật sự nghe theo ngươi rút lui, chỉ sợ không biết phải kéo bao lâu có khả năng giải quyết được Ô Thường."

Ngưu Hữu Đạo: "Tinh Thần Lệnh ở trên tay ta."

Triệu Hùng Ca ngạc nhiên không biết mình hỏi một đằng, hắn trả lời một nẻo là có ý gì: “Tinh Thần Lệnh?"

Ngưu Hữu Đạo lại nhắc nhở một câu: “Ô Thường xem qua Ma Điển, chỉ cần ta khởi động các mặt trận của Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận, ngươi thấy Ô Thường có thể ngồi xem ta chặt đứt lối đi năm vực, chặn lại linh khí trong thiên địa được sao? Sau khi hắn ta phát hiện ra, nhất định sẽ chạy tới vực thứ năm ngăn cản."

Triệu Hùng Ca thoáng ngẩn người ra và bất chợt hiểu được: “Ngươi muốn dụ Ô Thường vào vực thứ năm, phong ấn hắn ta ở vực thứ năm à?"

Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Triệu Hùng Ca trừng mắt với hắn và chợt trầm giọng nói: "Đã có thượng sách này, vì sao ngươi còn để cho mọi người mạo hiểm như vậy?"

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía xa, nguyên nhân tất nhiên là có, chỉ là bây giờ hắn không muốn giải thích, chờ thời cơ chín muồi, đối phương tất nhiên sẽ hiểu rõ.

Trong miệng hắn tùy tiện nói một câu cho có lệ: “Thêm một tay dù sao cũng tốt hơn ít một tay."

Hắn nói xoay người quay về bên cạnh Thương Triều Tông: “Vương gia, đại thế đã định, cũng nên kết thúc thôi. Ngài hãy truyền lệnh triệu tập đại quân, đánh một trận với quân Tấn, đánh tan quân Tấn để cho người trong thiên hạ chứng kiến thực lực của vương gia, giết chết một số người gây rối để chấn áp những kẻ ngờ vực vô căn cứ, còn hơn cả ngàn lời vạn lời giải thích, có thể cứu lại được càng nhiều tính mạng!"

Lòng tin của Thương Triều Tông tăng cao, gật đầu đáp ứng: “Được, ta sẽ làm theo phân phó của Đạo gia."

Phía xa, thám tử hộ tống Ô Thường chạy trốn nhìn thấy tình hình sau khi Nha Tương thu dọn liền lặng lẽ rời đi...

Một nhà kho chiếm diện tích không nhỏ trong bãi cỏ lau bên bờ sông.

Nam Thiên Vô Phương vẫn đang ở đây dưỡng thương. Y đứng ở trên sân phơi nơi từng bị đánh lúc trước.

Một bóng người từ trên cao hạ xuống bên ngoài nhà kho. Trần bá và Vu Chiếu Hành chịu trách nhiệm trông coi lập tức lộ mặt cảnh giác.

Thấy người đến là Quản Phương Nghi, nhìn thấy một cánh tay của nàng không còn, Trần bá vô cùng kinh ngạc: “Hồng nương, cánh tay của nàng làm sao vậy?"

Quản Phương Nghi lạnh lùng nhìn ông cười lạnh.

Trần bá có thể lĩnh hội được sự giễu cợt của đối phương thì lập tức có chút xấu hổ.

Quản Phương Nghi: "Gọi chủ tử của các ngươi ra đây."

Hai người nhìn nhau và có chút do dự, trước đó nàng đã đánh Nam Thiên Vô Phương bị thương, thêm một lần nữa, còn không phải đánh chết người sao.

Quản Phương Nghi lướt qua giữa hai người và đi vào bên trong nhà kho, ánh mắt nhìn xung quanh và thấy có bóng người kéo dài trên mặt đất ở phía sau nhà kho.

Nàng bước nhanh tới cửa lại do dự dừng bước, hình như có chút lo lắng không yên, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi và bước ra.

Nam Thiên Vô Phương quay đầu nhìn thấy Quản Phương Nghi thì ngẩn người ra, xoay người ngắm nhìn gương mặt của nàng. Lần trước y còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của nàng, lần này nhìn thấy, quả nhiên là năm tháng không buông tha người, nàng đã không còn phong thái tài hoa của nữa đó năm.

Trần bá và Vu Chiếu Hành cũng xuất hiện ở cửa, bộ dạng lo lắng không thôi.

Nam Thiên Vô Phương nhìn lướt qua và nói với hai người: "Lui ra!"

Vu Chiếu Hành lo lắng nói: "Tả sứ."

Nam Thiên Vô Phương quát: "Lui ra."

Hai người nhìn nhau do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lui xuống.

Quản Phương Nghi nhìn y một lúc rồi mới chậm rãi tiến lên.

Một trận gió thổi tới, Nam Thiên Vô Phương thấy một ống tay áo của nàng phất phơ mới phát hiện ra điểm không bình thường, vô cùng kinh ngạc: “Phương Nghi, cánh tay của nàng?"

Vút! Quản Phương Nghi vung tay tát tới, lạnh lùng nói: "Ai cần ngươi lo ta? Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?"

Cơ thể Nam Thiên Vô Phương còn yếu nên bị đánh cho lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Y đứng vững vàng tiếp tục nhìn nàng, trên gương mặt đầy cay đắng.

Quản Phương Nghi nhíu mày: “Thế nào? Ta muốn giết ngươi, ngươi cũng không định giải thích à? Đã sắp chết đến nơi rồi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội nói chuyện!"

Nam Thiên Vô Phương mỉm cười: “Sai đều tại ta, ta chết không có gì đáng tiếc, nàng có thể bình an là được rồi."

Quản Phương Nghi chớp chớp mắt và không nhịn được mà rơi lệ.

Nam Thiên Vô Phương muốn tiến lên lại sợ chọc giận nàng: “Nàng đừng khóc. Cánh tay của nàng là do ai làm?"

Quản Phương Nghi đột nhiên nghẹn ngào lắc đầu nói: "Ta già lại tàn phế. Khi ta khó coi nhất thì ngươi mới xuất hiện, như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Vì sao ngươi không tránh ta cả đời đi?"

Nam Thiên Vô Phương hiểu rõ nàng đã biết, vội nói: "Không già. Nàng càng xinh đẹp hơn trước đây nữa. Trước đây nàng có phần ngây ngô, trải qua tang thương mới càng đẹp hơn. Ở trong mắt ta, không quan tâm nàng biến thành thế nào, nàng đều là nữ nhân hoàn mỹ nhất trên đời này. Ta thề với trời, lời ấy tuyệt đối là thật lòng, nếu ta có nửa lời nói dối, ắt sẽ bị trời phạt!"

Quản Phương Nghi cười ha ha: “Ngươi cho ta còn là con nhóc năm đó, còn có thể dễ tin vào những lời đầu môi chót lưỡi của nam nhân sao? Có dạng đàn ông nào mà ta chưa từng gặp qua? Không cần phải vận dụng tâm kế nát như vậy. Ta không giết ngươi, ngươi cút đi, đi làm Tả sứ Ma Giáo của ngươi đi. Từ nay về sau, ân oán giữa hai chúng ta không còn nữa!"

Nam Thiên Vô Phương: "Nàng đã biết chân tướng, biết ta vi phạm giáo quy từ lâu, trước kia là vì lo nghĩ cho Ma Giáo, bây giờ Ma Giáo đã rời khỏi Yêu Ma Lĩnh, ta còn có mặt mũi nào đi làm Tả sứ của Ma Giáo nữa? Trước khi ta tới đây đã giao ra quyền lớn của Ma Giáo và rời khỏi Ma Giáo rồi!"

Quản Phương Nghi: "Đó là chuyện của ngươi, không có liên quan gì đến ta." Nàng nói dứt lời liền xoay người rời đi.

Nam Thiên Vô Phương hô to: “Nàng hãy cho ta một cơ hội chuộc tội, ta sẵn lòng ở bên cạnh nàng làm trâu làm ngựa để bù đắp lại!"

Quản Phương Nghi quay lưng về phía y và dừng lại: “Ta bị Ô Thường đả thương, phía bên chúng ta tử thương rất nhiều. Bây giờ Ô Thường được thế đang đuổi giết ta, hành tung của ta đã bị lộ nên có lòng tốt không muốn liên lụy tới ngươi."

Nam Thiên Vô Phương vô cùng kinh ngạc, cũng dứt khoát nói: “Ô Thường tới, ta chặn hậu. Nếu phải chết, ta chết ở trước mặt nàng."

Quản Phương Nghi nín khóc và mỉm cười, khóc rồi lại cười, cuối cùng cũng không biết là khóc hay là cười nữa...