Giải thích gì? Trong mắt Quản Phương Nghi lộ vẻ kinh ngạc không hiểu.
Ngưu Hữu Đạo lại đi về phía Ngân Nhi nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống và đưa tay ấn lên trên thân Ngân Nhi. Hoa văn màu bạc trên mặt nàng càng thêm hiện rõ. Hắn thi pháp hóa giải yêu lực dị chủng trong cơ thể nàng.
Mông Sơn Minh ra hiệu, Hứa lão lục đặt ông ta ngồi trên mặt đất.
Không bao lâu, rất nhiều Nha Tương tìm kiếm dưới quy mô lớn, từng người đều được đào ra khỏi trong lòng đất, mỗi người đều chật vật không chịu nổi.
"Khụ khụ..." Chư Cát Trì ho khan một tiếng và phun ra máu, cuối cùng lại yếu ớt mở mắt tỉnh lại, nằm trên mặt đất nhìn xung quanh một lát mới chậm rãi giãy giụa ngồi dậy, chiếc mặt nạ đã sớm bay mất, thở hổn hển.
Triệu Hùng Ca ngồi xổm trước mặt y: “Không hổ danh là cao thủ Nguyên Anh tiến giai nhiều năm, ngươi là người bị thương nhẹ nhất trong đám bọn họ."
Chư Cát Trì khẽ lắc đầu: “Không có liên quan gì với điều này cả. Ta cảm giác trong uy lực vụ nổ của Ô Thường có phần bài xích lẫn nhau, trong quá trình nổ mạnh uy lực giảm đi không ít, nếu là thuần túy, sợ rằng uy lực phải mạnh hơn nhiều, chỉ sợ ta khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Triệu Hùng Ca gật đầu: “Cảm giác của ngươi không sai, trong cơ thể Ô Thường được rót vào các loại tu vi công pháp tu hành nên cũng không thuần túy." Y quay đầu nhìn về phía một loạt người nằm trên mặt đất, máu chảy đầm đìa: “Nghe lời ngươi nói, nếu không phải như vậy, chỉ sợ tất cả đều không sống nổi."
Chư Cát Trì sợ run lên, ngước mắt nhìn y: “Ngươi làm sao có thể không việc gì?"
Triệu Hùng Ca nghịch ngợm một câu: “Thực lực của ta mạnh hơn ngươi."
Chư Cát Trì “À” một tiếng tưởng thật: “Xem ra cao thủ đã từng đứng đầu Đan bảng quả nhiên là không tầm thường."
Lúc này Ngưu Hữu Đạo đứng ở trước một thi thể, người duy nhất chết trong đám người tham dự vụ bao vây tấn công Ô Thường, Ngao Phong!
Cơ thể đã bẻ gẫy bị tàn phá, có vài vị trí đã hòa lẫn với bụi đất nên không tìm được.
Ngao Phong dưới một đòn thịnh nộ của Ô Thường đã bị thương nặng, ngay cả đứng lên cũng không nổi, pháp lực phòng ngự không mạnh nên không thể bò xa khu vực nổ. Y bị nổ mạnh thành như vậy, chết không toàn thây!
Thấy Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào thi thể của Ngao Phong, người bên ngoài cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Vân Cơ đi tới bên cạnh và khẽ nhắc nhở: "Bây giờ cứu thì trên cơ bản vẫn còn có thể cứu sống, người không cứu được thì phần lớn đều phải chết. Ngươi xem?"
Nàng hỏi vậy là vì trước đó Ngưu Hữu Đạo từng nhắc tới những người này có thể sẽ phản bội, không biết Ngưu Hữu Đạo muốn những người này sống hay muốn để bọn họ chết.
Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn lướt qua một loạt người máu chảy đầm đìa và đang hôn mê, trầm giọng nói: "Bắt tất cả lại cho ta!"
Vân Cơ đã hiểu. Nếu bắt lại, vậy có nghĩa là còn muốn cứu chữa.
Chư Cát Trì nghe tiếng thì quay đầu, kinh ngạc kêu lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn qua sông phá cầu à?"
Ánh mắt cả đám người đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo, tất cả đều lộ ra sự nghi ngờ.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta nếu muốn qua sông phá cầu, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để diệt trừ các ngươi."
Chư Cát Trì lập tức nghẹn lời, nhưng suy nghĩ cũng thấy đúng, y không khỏi nghi ngờ nói: "Vậy ngươi làm vậy là có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo đi thong thả đến trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống nói: "Bất cứ việc gì dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết ổn thoả tốt đẹp mới tốt. Ngươi có thể bảo đảm sau này bọn họ không tranh hùng nữa hay không? Ít nhất ta không có bản lãnh đó. Có chuyện gì không thể ngồi xuống thương lượng sao? Ta bắt các ngươi lại chính là để thương lượng dễ hơn."
Chư Cát Trì ở trong cung thường thấy ân oán lợi ích, biết rõ có một số việc rất khó bàn được nên không khỏi hỏi: "Nếu như thương lượng không được thì làm thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo lưu loát nói một câu: “Vậy ta sẽ giết các ngươi!"
"..." Chư Cát Trì bất đắc dĩ.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh đứng ngoài quan sát ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ biết Ô Thường chết, lại nhìn tình hình trước mắt cũng biết điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Hai người cũng biết trước mắt mình chỉ có phần đứng nhìn, không tới phiên bọn họ nói gì, vẫn nên duy trì im lặng thì tốt hơn.
Tiếp theo người nên cứu chữa thì cứu chữa, nên khống chế thì khống chế.
Trước mắt hình như mười vạn Nha Tương cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, thủ lĩnh Nha Tương đến trước mặt Thương Thục Thanh chắp tay phục mệnh, báo cho nàng biết, mười vạn đại quân đã chết trận hơn một vạn ba ngàn!
Thương Thục Thanh đau lòng, lệnh cho nghỉ ngơi dưỡng sức.
Những người khác nghe không hiểu Nha Tương đang nói gì, chỉ nghe thấy tiếng ô ô.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, hai người đều nhìn thấy trong sương mù màu đen phía sau thủ lĩnh Nha Tương có lá Vương Kỳ chữ "Thương" đang tung bay.
Trên Vương Kỳ có lỗ thủng do mũi tên bắn ra. Mông Sơn Minh vừa thấy liền cảm giác rất quen mắt.
Đợi nhìn thấy gương mặt của thủ lĩnh Nha Tương khi xoay người lại, gương mặt Mông Sơn Minh run rẩy, run giọng hô lên: “Long Bảo, là ngươi sao?"
Thủ lĩnh Nha Tương chỉ quay đầu liếc mắt nhìn ông ta, trong đôi mắt có ánh sáng màu đỏ kỳ lạ giống như sương mù bồng bềnh không tan, lại không có chút phản ứng nào khác, cũng không để ý đến Mông Sơn Minh. Trên thân y có sương mù màu đen tản ra, tiếp tục đi nhanh về phía trước, khi dừng bước thì hét một tiếng ô ô và tự mình dẫn đầu từ sương mù hóa thành tập trung, biến thành một con quạ có con mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, vỗ cánh bay lượn.
Ngay lập tức sương mù màu đen trên khắp bầu trời nổ tung ra, tập trung thành rất nhiều con quạ, tập trung thành đàn hạ xuống đất.
Thương Thục Thanh nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn khẽ gật đầu rõ ràng đã cho phép, nàng mới đi đến bên cạnh Mông Sơn Minh và ngồi xuống nói: “Mông bá bá không sai, đó chính là Long Tướng quân."
Mông Sơn Minh: "Sao có thể như vậy được?"
Thương Thục Thanh: "Lam tiên sinh nói về chuyện mười vạn Nha Tương thật sự có tồn tại..." Nàng nói ra chuyện đã xảy ra.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh nghe xong thì vô cùng chấn động, không ngờ được Ninh vương lại ngầm làm ra động tác lớn như thế.
Sau khi Thương Thục Thanh nói xong, cũng tháo mặt nạ xuống và lộ ra gương mặt thật, chứng minh lời mình nói là sự thật.
Chẳng những Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh, người khác không biết lúc này cũng hết sức kinh ngạc. Đây thật sự là quận chúa xấu xí kia sao? Nàng đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, khiến cho người ta khó có thể tin nổi.
"Tốt, tốt, tốt." Mông Sơn Minh vuốt râu liên tục vỗ tay khen ngợi. Ông ta cùng Thương Triều Tông đều theo bản năng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hình như tìm được nguyên nhân khiến Ngưu Hữu Đạo và Thương Thục Thanh chàng chàng thiếp thiếp.
Thương Thục Thanh lộ ra gương mặt ở trước mặt mọi người, trên mặt thoáng có phần ngượng ngùng. Nàng quen xấu, đột nhiên biến thành dạng này, bản thân nàng cũng cảm giác là lạ.
Nhưng sau khi vui mừng qua đi, ánh mắt Mông Sơn Minh nhìn về phía đám quạ gần đó, trong mắt ngấn lệ, tự mình lẩm bẩm: “Long Bảo..."
Ngưu Hữu Đạo không quan tâm những điều này. Sau khi Triệu Hùng Ca ra hiệu, cả hai đi ra ngoài.
Sau khi cách xa mọi người một chút, Triệu Hùng Ca chợt than thở: "Đại thế đã định! Việc chấn hưng Thượng Thanh Tông ta ở trong tầm tay, ngươi có bằng lòng quay về Thượng Thanh Tông tiếp nhận vị trí chưởng môn không?"
Y đang thử thăm dò thái độ của Ngưu Hữu Đạo.
Y biết rõ, đừng thấy tu vi của Ngưu Hữu Đạo trước mắt còn chưa đột phá đến Nguyên Anh kỳ, nhưng Ngưu Hữu Đạo ảnh hưởng tới đám người phía sau kia. Điều này cũng thật kỳ lạ, một tu sĩ còn chưa đột phá đến Nguyên Anh kỳ, uy tín lại chấn áp được một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Đương nhiên, y biết đây đều là do Ngưu Hữu Đạo nhiều năm tích lũy.
Hơn nữa y biết trên tay Ngưu Hữu Đạo vẫn có một viên Vô Lượng Quả, đột phá đến Nguyên Anh kỳ là chuyện sớm hay muộn mà thôi