Thấy hắn không bảo mình lộ mặt, trước đó Ngưu Hữu Đạo cũng từng nhắc nhở tạm thời giữ bí mật Nha Tương, Thương Thục Thanh cũng không chủ động nói ra mà đứng yên tĩnh ở một bên.
"Dọc đường mọi người bôn ba vất vả cũng mệt mỏi rồi. Tất cả đi nghỉ ngơi trước đi." Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Thương Thục Thanh và Lữ Vô Song.
Lữ Vô Song đi sang một bên và trực tiếp ngồi dựa vào túi lương thực. Nàng sớm đã muốn tìm chỗ ngồi xuống, bao nhiêu năm không cưỡi ngựa, bây giờ lại không có tu vi, đoạn đường này xóc nảy khiến bộ xương của nàng cũng thiếu chút nữa rời ra, cảm giác mông cũng bị mài nát, thật xấu hổ.
Viên Cương từ bên ngoài bước nhanh vào và tìm cái bàn ngồi xuống, phiên dịch mật thư vừa lấy được.
Phiên dịch xong lại xem qua, Viên Cương mới lập tức bước nhanh đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đang nói chuyện phiếm cùng đám người Thương Triều Tông, dâng mật thư lên.
Ngưu Hữu Đạo nhận lấy xem và im lặng một lúc mới nói: "Kim Tước chết rồi."
"A?" Mông Sơn Minh giật mình không nhỏ.
Ngưu Hữu Đạo tiện tay đưa mật thư cho hai người xem.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh xem xong đều khiếp sợ không thôi, không ngờ Ô Thường tự mình ra tay, giết đi tướng lĩnh quan trọng của quân Tấn.
Hai người nhìn nhau, lúc này bọn họ mới ý thức được chuyện trước đó Ngưu Hữu Đạo bảo bọn họ tránh né cần thiết tới mức nào, bằng không hai người làm gì còn mạng sống nữa.
"Đường đường là Thiên Ma Thánh Tôn sao lại như vậy?" Mông Sơn Minh thở dài, cho dù đôi chân bị Kim Tước làm cho tàn phế, lúc này cũng có cảm giác thỏ chết cáo xót thương.
"Ôi!" Thương Triều Tông cũng than khẽ một tiếng, cảm thấy không đáng khi nhân vật như Kim Tước lại bị chết như vậy.
"Ô Thường bắt đầu không để ý tới phong độ, vậy chúng ta cũng không cần chú ý làm gì." Ngưu Hữu Đạo cười lạnh và xoay người, kiếm cắm trước người nói: "Người còn sót lại của mấy vị Thánh Tôn cũng nên hoạt động một chút đi. Các ngươi truyền tin tức cho bọn họ, bảo bọn họ đi tới nước Tấn quấy rối, phá hủy vật tư cung cấp cho quân Tấn, không thể để cho Ô Thường dễ dàng thực hiện được ý định. Nói cho bọn họ biết, ai dám không nể tình thì đừng trách ta trở mặt. Nếu bị Ô Thường tìm tới cửa thì đừng trách ta! Ô Thường không chết, bọn họ cũng đừng mong sống tốt!"
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh lặng lẽ nhìn nhau.
Viên Cương có chút do dự: “Chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, có cần phải làm như vậy không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Diễn kịch phải diễn cho đủ, không phản ứng dễ làm cho Ô Thường nghi ngờ. Đưa tin cho Thiệu Bình Ba, bảo y chịu trách nhiệm tổ chức hành động lần này."
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh lại nhìn nhau, không biết tại sao vị này lại dính dáng với con trai của Thiệu Đăng Vân?
Nếu thật sự có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, hai người bọn họ ngược lại sẽ vui mừng, dù sao mặt mũi của Thiệu Đăng Vân vẫn còn đó.
Viên Cương hơi sửng sốt: “Y à?"
Ngưu Hữu Đạo: "Y làm trò cũng đủ rồi, giúp nước Tấn chuyện lớn như vậy đã làm trung thần đủ rồi, làm gian thần một chút cũng không sao, không thể cứ để y làm người tốt mãi được. Thiệu Bình Ba hiểu rõ tình hình nước Tấn nhất, nên xuống tay với chỗ nào, trong lòng y chắc sẽ biết rõ, y biết ta muốn có kết quả thế nào."
"Còn có nước Tống và nước Hàn bên kia, lẽ nào bọn họ còn chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn sao? Chiến hỏa đã đến, bọn họ cũng nên thể hiện một chút..."
Sau khi căn dặn một lúc, Viên Cương hiểu rõ, khẽ gật đầu xoay người đi chấp hành.
Quản Phương Nghi đi qua, đưa nước trà lên.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo nhận chén trà lại đi về phía Thương Thục Thanh đang ngồi ở bên cạnh và đưa chén trà ra: “Nàng cũng mệt mỏi rồi, uống nước đi."
Thương Thục Thanh ngồi ở đây cũng không đứng dậy, chỉ thuận theo tự nhiên đưa tay nhận.
Dọc đường đi, Ngưu Hữu Đạo đều đối xử với nàng như vậy, nàng không quen cũng bắt đầu quen.
Nhưng sau khi nhận lấy chén trà, nàng bỗng nhiên ý thức không đúng, lặng lẽ liếc nhìn sang bên. Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông rõ ràng đã há hốc mồm.
Thương Thục Thanh lập tức hận không thể tìm khe nứt để chui vào, nàng chột dạ e lệ, mặt đỏ rần, thật sự ngượng ngùng, may là trên mặt còn mang mặt giả.
Ánh mắt Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông đều nhìn thẳng, rõ ràng nhìn ra được có điểm không đúng. Bọn họ đều biết Thương Thục Thanh là người đọc sách biết lễ. Đạo gia tự mình dâng trà, nàng lại có thể ngồi yên nhận sao? Đây cũng không phải là tác phong của Thương Thục Thanh. Hai người tiếp tục nhìn dáng vẻ dịu dàng của Ngưu Hữu Đạo. Không bình thường, quá không bình thường. Đây là có ý gì?
Lúc này, hai người muốn không nghi ngờ đôi nam nữ này có quan hệ cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo xoay người.
Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông cũng không hổ danh là người có kinh nghiệm sa trường nên phản ứng rất nhanh, vội vàng nhìn sang một bên.
Mông Sơn Minh cúi đầu, tiếp tục xem mật thư trên tay, thỉnh thoảng giơ tay lên vuốt râu.
Thương Triều Tông lại đang cúi đầu giống như tìm kiến vậy.
Nói chung trên mặt hai người đều lộ vẻ kỳ lạ.
Hai người có thể lảng tránh, đã chứng tỏ hai người không muốn xảy ra chuyện xấu, nếu Thanh nhi có thể qua lại với Đạo gia, có thể thúc đẩy thành công thì hai người vô cùng sẵn lòng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ không muốn nào.
Về tư, tâm nguyện của Thanh nhi được bù đắp, cũng giải quyết được chuyện chung thân đại sự.
Về công, nếu Thanh nhi có thể trở thành nữ nhân của Đạo gia sẽ mang tới lợi ích rất lớn cho Thương thị và các thế lực của Thương thị, hai người cũng bỏ xuống một ít chuyện đau buồn.
Về công về tư đều là chuyện tốt, thử hỏi hai người làm sao có thể không vui được?
Trong lúc lơ đãng, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều đang âm thầm khẩn cầu, chỉ mong không phải hai người suy nghĩ nhiều.
Hai người tạm thời không còn tâm tư khác, cũng không lo lắng chuyện bên ngoài nữa, mà bắt đầu rảnh rỗi quan tâm tới chuyện giữa Ngưu Hữu Đạo và Thương Thục Thanh.
Ngưu Hữu Đạo xoay người phát hiện ra phản ứng của hai người, nhưng căn bản không coi ra gì, biết thì thế nào? Nếu sợ thì hắn đã không làm như vậy ngay trước mặt hai người, tạm thời để bọn họ quen cũng tốt.
Lữ Vô Song ngồi ở trên lương thực thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được nghiêng đầu phì một tiếng và nói nhỏ một câu: “Buồn nôn!"
Dọc đường đi, nàng đã chịu đủ rồi.
Dù sao Hầu tử của nàng sống quá cứng nhắc, không thể lúc nào chỗ nào cũng nói chuyện dịu dàng thắm thiết như vậy.
Trên đường đi, Vân Cơ cũng chịu đủ rồi. Nàng phát hiện ra Thương Thục Thanh hình như rất hưởng thụ loại cảm giác này, cho dù bị lừa gạt cũng vui lòng, nàng lại không nói thêm gì nữa.
Nàng chỉ có thể âm thầm than thở. Nha đầu kia bị lời êm tai lừa cho choáng váng đầu óc, ở trước mặt tên cáo già như Ngưu Hữu Đạo còn không phải bị tùy tiện bóp nặn sao.
Quản Phương Nghi mang theo ấm trà há hốc mồm đứng tại chỗ, cảm giác mình chắc chắn đã bỏ lỡ điều gì, ở trong lòng lập tức có ngọn lửa thiêu đốt, mắt cũng sáng ngời.
Nàng thích những chuyện tình yêu này nên không nhịn được tò mò mà chậm rãi dịch chân về phía Vân Cơ, đụng cánh tay nháy mắt, hỏi thăm rất rõ ràng.
Vân Cơ quay đầu và xoay người đi, bởi vì chuyện của Nha Tương tạm thời không thích hợp để truyền đi.
Quản Phương Nghi sao có thể buông tha, vội vàng rót chén trà nhỏ, bước nhanh qua xum xoe.
Thương Thục Thanh cúi thấp đầu nhưng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí xấu hổ, hai tay che ở bên miệng chén trà và không dám ngẩng đầu nhìn người.
...
Kim Tước chết, còn bị Ô Thường giết như vậy khiến thiên hạ chấn động!
Ngay cả đến loại nhân vật như Kim Tước mà không có bất kỳ lý do gì nói giết là giết, làm sao có thể không làm cho người trong thiên hạ chấn động được.
Tất nhiên điều này lộ rõ sự cường thế của Thiên Ma Thánh Tôn, nhưng trong giây lát không biết bao nhiêu người dâng lên cảm giác thỏ chết cáo xót thương.
Tin tức nhân cơ hội được truyền ra, nói Ô Thường muốn mượn trợ giúp của thế lực nước Tấn bình định thiên hạ, muốn tiêu diệt nước Yến, nước Tống và nước Hàn nhằm tiêu hao lực lượng các đại phái trong thiên hạ, muốn cướp đoạt lợi ích của các đại phái trong thiên hạ, phải xây dựng lại trật tự để khống chế thiên hạ.