Các môn phái Linh Tông đã ngang nhiên tạo phản, lại thêm thế lực dưới quyền chín Thánh ban đầu chạy trốn, sức cản phải đối mặt lúc tấn công đã chắc chắn xuất hiện rồi.
Tình hình lo lắng trước kia đã xuất hiện, hắn đã không nỗi lo về sau, đã không cần đi quan tâm những thứ kia nữa.
Bây giờ chỉ có thể đánh, đánh không thắng cũng phải đánh, không quan tâm đánh bao lâu, hắn ta sẽ hủy diệt thế lực khắp nơi, đánh tới khi thế lực khắp nơi thần phục mới thôi!
Đánh tới khi nào có thể xây dựng lại trật tự thiên hạ, hắn ta mới có thể dừng tay!
Cơ mặt Cao Phẩm giật giật, không biết vị này muốn ầm ĩ tới mức nào, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào mới tốt. Y lặng lẽ quay đầu nhìn về phía trưởng lão Khí Vân Tông, hy vọng có thể được ra hiệu biết cách ứng phó tốt.
Ô Thường nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại pháp chỉ của bản tôn? Hay là Khí Vân Tông muốn chống lại mệnh lệnh?"
Trưởng lão Khí Vân Tông kinh hoảng vội vàng nói: "Không dám." Ông ta liên tục nháy mắt với Cao Phẩm.
Cao Phẩm không thể làm gì khác hơn là chắp tay nhận lệnh: “Mạt tướng xin tuân theo pháp chỉ của Thánh Tôn!"
Ô Thường: "Ta cho các ngươi nửa năm chuẩn bị, vậy cũng có thể chuẩn bị được rồi chứ. Mau chóng tấn công, không được có sai lầm!" Sau khi ném xuống một câu, hắn ta lập tức rời đi.
Cứ biến mất như vậy sao?
Mọi người giống như trút được gánh nặng, ngơ ngác nhìn nhau, Cao Phẩm đi tới trước mặt trưởng lão Khí Vân Tông, hỏi: "Trưởng lão, đây là thế nào?"
Trưởng lão Khí Vân Tông than thở: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Tạm thời chúng ta cứ làm theo đã, ta sẽ lập tức liên hệ với tông môn."
Cao Phẩm gật đầu, cũng chỉ có thể làm như thế. Y quay đầu lập tức triệu tập các tướng nghị sự, chuẩn bị tấn công!
Đại doanh Quân Hàn, bên ngoài lều trung quân, một bóng dáng từ trên cao hạ xuống.
"Người nào?" Một đám tu sĩ xuất hiện chặn đường, tất cả kinh hãi trước tốc độ xuất hiện đột ngột của người này, vừa nhìn đã biết người tới có thực lực vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Sắc mặt Ô Thường không hề thay đổi, giọng nói vang vọng như chuông đồng thốt ra hai chữ mạnh mẽ vang dội: “Ô Thường!"
"A!" Mọi người nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, không biết vị này tới thế nào, sau đó tất cả đều bái chào: “Tham kiến Thánh Tôn."
Ô Thường lạnh lùng nói: "Kim Tước ở đâu?"
Kim Tước nghe tiếng đã xuất hiện, nhìn thấy vị này gọi tên thì dĩ nhiên bước nhanh về phía trước bái kiến.
Ô Thường lời ít mà ý nhiều, lại nói một câu, bảo y triệu tập chủ tướng các đường tới bàn chuyện.
Kim Tước không dám không nghe theo, lúc này liền hạ lệnh.
Rất nhanh, chủ tướng các đường đều vội vàng chạy tới.
Khi người vừa đến đông đủ, Ô Thường đột nhiên đến bên cạnh Kim Tước, làm ra một hành động rợn người, nắm lấy đầu của Kim Tước và hái xuống giống như hái trái đào.
Chỗ cổ bị gãy có máu nóng phun trào, cơ thể không đầu co quắp ngã xuống.
Những người khác đều khiếp sợ tới mức ngây người, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có chuyện này xảy ra.
Tròng mắt Kim Tước vẫn chuyển động, trợn trừng, khó có thể tin nổi. Y chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày kết thúc tính mạng theo cách này.
Ô Thường làm sao có thể chỉ giết một mình Kim Tước được, pháp lực trên thân dâng trào ra ngoài, mây đen cuồn cuộn giống như từng ma trảo, lập tức chộp lấy tất cả tướng lĩnh.
Ô Thường vung bàn tay, hơn mười cái đầu đều đồng thời bị ma trảo mây đen kia tháo xuống, đưa đến trước mặt hắn ta.
Hơn mười dòng máu nóng phun trào, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.
Các tu sĩ xung quanh trơ mắt nhìn lại không có người nào dám ra tay thì có ai dám ngăn cản nữa?
Thấy Ô Thường lạnh lùng nhìn tới, tu sĩ nước Hàn vô cùng kinh ngạc, không hẹn mà đều hoảng hốt bỏ chạy, không người nào dám đối mặt.
Không trốn không được, Ô Thường lợi hại hơn, uy hiếp được tính mạng của chúng ta lại muốn giết chúng ta, chúng ta sao có thể ngồi chờ chết, trốn không thoát cũng phải trốn xem thử.
May là Ô Thường vẫn chưa rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì đuổi theo khắp nơi để giết những người này.
Ngược lại có vài tướng lĩnh thủ hạ tâm phúc bi thương căm phẫn, rút đao tức giận gào thét vọt tới.
Ầm! Bóng người bị đánh bay, một đám người vọt tới giống như con diều bị đứt dây bay ra, đập xuống đất, tất cả đều mất mạng tại chỗ.
Căn bản không ai có thể gần Ô Thường, càng không cần phải nói liều mạng với Ô Thường.
Quân sĩ xung quanh vô cùng hoảng sợ, vũ khí cầm trong tay nhưng không có quân lệnh, không biết nên tiến lui thế nào, lại càng không biết có chuyện gì xảy ra.
Ô Thường không ở lại lâu mà lắc người rời đi, kéo hơn mười cái đầu biến mất ở trong không trung phía xa.
Sau đó, một ít tu sĩ trốn được mới dám lộ diện, nhìn theo hướng Ô Thường biến mất, trong lòng mỗi người đều sợ hãi, khủng hoảng.
Bọn họ không rõ tại sao Ô Thường lại đột nhiên chạy tới ra tay giết các vị tướng lĩnh. Chẳng lẽ là đám người Kim Tước đã làm chuyện gì đắc tội hắn ta sao?
Cho dù có, Thiên Ma Thánh Tôn là ai, còn cần hắn tatự mình chạy tới ra tay sao? Thiên Ma Thánh Tôn trả lời đúng rồi.
Bọn họ không biết, Ô Thường cũng không còn sự lựa chọn, nếu như nói có thể hữu dụng, hắn ta cũng không cần phải làm như vậy.
Hắn ta lên tiếng căn bản không bất cứ tác dụng gì, chẳng lẽ muốn bảo Kim Tước đầu hàng sao? Chỉ cần hắn ta mở miệng, đừng nói là Kim Tước, tất cả nước Hàn đều sẽ đầu hàng.
Nhưng đầu hàng thì có ích lợi gì? Hắn ta cần nước Hàn đầu hàng sao? Nước Hàn vốn tôn hắn ta là Thánh Tôn, ba phái lớn của nước Hàn vốn cúi đầu xưng thần, lại bảo đầu hàng một lần nữa không phải là vô nghĩa sao? Trên danh nghĩa vốn chính là thiên hạ của hắn ta, đầu hàng với không đầu hàng có khác nhau sao?
Tây Bình Quan, Cao Phẩm còn đang ở trước địa đồ bàn việc cùng các tướng, còn đang bố trí kế hoạch tác chiến.
Ngoài cửa có một người đi tới, khiến tất cả mọi người nơm nớp lo sợ. Ô Thường trực tiếp xông vào, tiện tay ném đi.
Nhanh như chớp, hơn mười cái đầu đầm đìa máu lăn ra trước mắt các tướng, các tướng bị dọa cho giật mình, không biết tình huống gì xảy ra.
Ô Thường lạnh lùng nói: "Thủ cấp của Kim Tước ở đây, thủ cấp của các tướng quân Hàn ở đây, Cao Phẩm, các ngươi có thể yên tâm tấn công được rồi!" Sau khi nói dứt lời, vẻ mặt hắn ta không thay đổi xoay người rời đi.
Lời này nghe giống như lời nói mớ vậy, đám người Cao Phẩm khiếp sợ tới mức ngây người.
Đợi bóng lưng Ô Thường hoàn toàn biến mất ở cửa, Cao Phẩm mới xông lên trước, tìm kiếm trong hơn mười cái đầu người và rất dễ dàng tìm được thủ cấp của Kim Tước. Y phát hiện cái đầu vẫn còn ấm, hiển nhiên là vừa hái xuống không lâu.
Thủ cấp của các chủ tướng khác của quân Hàn cũng bị mọi người lần lượt phân biệt ra, tất cả đều vẫn còn hơi ấm.
Một đám người khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh, trưởng lão Khí Vân Tông nuốt nước bọt, trong mắt lộ rõ sự kinh hoàng.
"Ôi!" Hai tay Cao Phẩm nâng thủ cấp của Kim Tước và khẽ thở dài một tiếng, nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, y biết bọn họ đều bị giật mình.
Đâu chỉ là là mọi người, y cũng bị giật mình, nhìn thủ cấp Kim Tước chết không nhắm mắt, y không biết nên nói gì cho phải, đường đường là một đại danh tướng, cuối cùng lại ngã xuống như vậy. Lúc này không phân địch ta, y có cảm giác thỏ chết cáo xót thương.
Ô Thường mới rời đi bao lâu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã lấy thủ cấp của quân Hàn tới.
Đáng sợ! Khủng khiếp!
Đây là cảm giác sợ hãi trong lòng mọi người.
Ngay cả trưởng lão Khí Vân Tông cũng ý thức được, không bị thực lực ràng buộc, muốn làm gì thì làm thì thật sự quá kinh khủng!
Rất nhanh, Tây Bình Quan mở ra. Đại quân nước Tấn giống như thủy triều trút xuống, phát động tấn công về phía quân Hàn.
Đám người Cao Phẩm cũng không dám chậm trễ lại, ai lại dám dây dưa chứ? Hơn mười cái đầu máu chảy đầm đìa chính là tấm gương cho bọn họ!