Đạo Quân

Chương 230: Viên Phương Trở Về (2)




Tống Toàn: “Có ý gì? Bản thân ti tình báo gián điệp làm việc không ổn thỏa sao có thể trách lên đầu phụ thân sao?”

Lưu Lộc: “Dĩ nhiên là không thể trách lão gia, cũng không thể công khai trách lên đầu lão gia, nhưng vấn đề là ở đấy, lão nô hỏi tình hình lão gia rồi.

Lúc ấy lão gia có hỏi tướng gia, ti tình báo xảy ra chuyện này, những ai sẽ bị xử trí, muốn thăm dò tình hình bên Mạc Băng, muốn hỏi xem Giáo sự đài không tiếp lão gia là có ý gì? Ai ngờ tướng gia nói ti tình báo có công không tội, kịp thời né tránh được tổn thất lớn hơn nên bảo lão gia đừng quan tâm đ ến việc này nữa.”

Tống Toàn thấy khó hiểu, hỏi: “Vậy là có ý gì, như vậy không phải rất tốt sao?”

Lưu Lộc: “Làm sao có thể rất tốt được, ti tình báo gián điệp có công không tội, kết luận này có vấn đề rất lớn, ít nhất nói rõ ti tình báo gián điệp xuất hiện vấn đề ở đâu, theo lý thuyết xảy ra chuyện thế này, chỗ nào có vấn đề thì sẽ truy cứu trách nhiệm ở đó, nhưng nơi xảy ra vấn đề lại không tiếp tục truy cứu nữa!”

Đều là người lăn lộn trong nội bộ triều đình, Tống Toàn trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có người ngăn trở, đè chuyện này lại?”

Lưu Lộc gật đầu: “Chí ít người người này có sức ảnh hưởng với triều đình và tướng gia không thấp hơn lão gia.”

Tống Toàn hoàn toàn hiểu ra, mạng lưới tình báo nước ngoài bị tổn thất không phải chuyện nhỏ, nhất định phải có người gánh chịu trách nhiệm, không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chuyện như vậy không thể nào không đưa ra ý kiến, nếu không sau này cứ như vậy mãi, phạm lỗi có thể không truy cứu, vậy thì chẳng còn quy củ gì nữa.

Những nhân viên, ti tình báo gián điệp liên quan đến chuyện này không thể nào thoát khỏi liên can. Bệ hạ không thể mắc lỗi, những người còn lại cũng là người mê hoặc chuyện này không cần nói là ai cũng rõ.

Tống Toàn lộ vẻ mặt dữ tợn: “Có người giẫm lên phụ thân để bảo vệ kẻ khác!”

Lưu Lộc an ủi: “Tướng gia có lẽ vẫn bảo vệ lão gia!”

“Bảo vệ cái rắm, phụ thân đã xuống đài, nói một người không có chức quan sai sử ti tình báo gián điệp há chẳng phải trò cười sao? Không cách nào công khai truy cứu trách nhiệm phụ thân nhưng lại có một vài người nào đó đổ trách nhiệm lên đầu phụ thân.”

Tống Toàn bỗng nhiên nhìn về phía cảnh cửa thư phòng đóng chặt, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm trạng thụ thân, cắn răng nói: “Hay cho câu có công không tội, ta muốn xem thử rốt cuộc là ai bảo vệ ai! Ngươi không liên can thì cũng thôi đi, lại còn có công nữa!”

Lưu Lộc ảm đạm cúi đầu, người ra tay này vì bảo vệ người mà phát lực thật sự hơi ác, chẳng những muốn bảo vệ người mà còn muốn mượn chuyện này để đảm bảo tiền đồ cho người được bảo vệ.

Nói cách khác, có thể làm chuyện này đến mức này, vì đảm bảo tiền đồ của ai đó, quyết tâm của người phát lực không cần nghĩ cũng biết, hắn ta sẽ không để ai lật lại chuyện ti tình báo gián điệp để cản trở tiền đồ người được bảo vệ, ai gánh cái tội danh này thì cứ tiếp tục gánh, không phải tình huống đặc biệt sẽ không cho ngươi có cơ hội lật lại bản án.

“Lúc đầu ta đã nói rồi, không nên tự tiện từ chức Đình úy, phụ thân lại dễ dàng tin chuyện ma quỷ của Đồng Mạch, nếu không có ai dám tùy tiện bóp chúng ta vậy chứ!” Tống Toàn phất tay áo oán giận, với hắn ta mà nói, hắn ta cũng phiền phức rồi. Ai mà không biết hắn ta là nhi tử của Tống Cửu Minh, loại minh tranh ám đấu này, đối phương đã hạ độc thủ với cha, sao có thể để cho hắn ta cơ hội trưởng thành rồi quay giáo đâm lại.

Lưu Lộc vội nói: “Tai vách mạch rừng, đại gia nói cẩn thận!”

Tống Toàn xích lại gần, trầm giọng nói: “Tin tức chuyện này không thể để rò rỉ ra, nếu không sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé!”

Lời vừa dứt, ngoài viện có một người đi tới, trong tay cầm một phong thư, mặt căng ra, kẻ đó chính là Tống Thư.

Tống Toàn và Lưu Lộc nhìn hắn ta, Tống Thư đi đến trước mặt hai người, đưa bức thư trong tay ra, trầm mặt nói: “Vương Hoành vừa cử người đến, cưỡng ép đón nữ nhi về. Đây là thư đích thân Vương Hoành viết, nói nữ nhi còn trẻ, làm cha mẹ không đành lòng nhìn nữ nhi phải thủ tiết mãi, hy vọng Tống gia viết một văn thư cho phép nữ nhi của hắn tái giá!”

Tống Toàn nhận thư mở ra xem, nội dung trong thư quả thật như vậy, câu chữ trong thư tuy nói là hy vọng Tống gia đồng tình nhưng ngữ khí thì không thể nào có thể thương lượng thêm.

Sau khi Lưu Lộc cầm thư, sắc mặt cũng căng thẳng như Tống Toàn.

Lúc này Vương Hoành muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, xem ra vị cận thần của bệ hạ này đã biết chút gì đó, đồng nghĩa một khía cạnh nào đó đã chứng minh phán đoán của họ.

Vương Hoành muốn nữ nhi tái giá, nếu trong tình huống bình thường cũng không có gì, nhưng trong lúc này đối với Tống gia mà nói quả thực là bỏ đá xuống giếng, để người hữu tâm thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?

Nhưng Tống gia không dám cự tuyệt, nếu Tống gia không đồng ý, Vương Hoành làm to chuyện lên càng khiến Tống gia mất hết mặt mũi, không phải chính Vương Hoành cũng muốn làm vậy sao?

“Điều tra thử xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay và muốn bảo vệ ai! Còn nữa, xem thử có cách nào để biết được rốt cuộc bên ti tình báo gián điệp đã xảy ra sơ sót gì!” Tống Toàn xanh mặt nghiến răng nghiến lợi, đã cảm nhận được dấu hiệu của mưa gió sắp nổi lên.

Tống Thư nghe xong cũng ý thức được chuyện của Vương Hoành không đơn giản như vậy, nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Trời chiều đẹp vô cùng, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.

Quận Thanh Sơn, quận thành, ánh tịch dương chiếu rọi, Thương Thục Thanh che mặt đang đi qua lại trên thành, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xa.

Ở đây nhận được tin, biết sáng sớm Viên Phương sẽ về tới sơn trang huyện Thương Lư, nhưng chỉ mình Viên Phương trở về. Ở huyện Thương Lư vồ hụt Viên Phương lại lập tức chạy đến quận Thanh Sơn, tính toán thời gian, trên đường sử dụng khoái mã dịch trạm quận Thanh Sơn, trời chạng vạng tối hẳn có thể đã đến mới đúng.

Thương Thục Thanh vào thành đã được một canh giờ, đi qua đi lại, chờ trước.

Nàng không biết một mình Viên Phương quay về là có ý gì, Ngưu Hữu Đạo đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Viên Phương không thể nói hết mọi chuyện với người dưới, trong tin huyện Thương Lư đưa về dĩ nhiên cũng không có tin tức của Ngưu Hữu Đạo.

Nơi xa xuất hiện một dải khói bụi, một người một ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt, Thương Thục Thanh nhìn chằm chằm, trong mắt dần lộ ra vui mừng, dần dần thấy rõ, chính là Viên Phương.

Khoái mã dĩ nhiên không thể trực tiếp đi vào cửa thành, dừng lại trước cửa thành liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng êm tai lại vô cùng quen thuộc trên thành kêu lên: “Trụ trì Viên Phương!”

Viên Phương ngẩng đầu nhìn lên, nhếch miệng cười một tiếng: “Quận chúa!”

Sau đó không cần phải nói, tiến vào thành, đi thẳng lên tường thành không chút trở ngại.

Nhìn dáng vẻ phong trần một mỏi của Viên Phương, Thương Thục Thanh đoan trang hữu lễ nói: “Trụ trì đi đường vất vả rồi!”

“Không sao, không sao!” Viên Phương vui tươi hớn hở khoát tay.

Thương Thục Thanh đưa tay mời lão đi vào trong thành nghỉ ngơi.

Sau khi dâng trà xong, Thương Thục Thanh cho người lui xuống, đợi Viên Phương đặt tách trà trong tay xuống mới hỏi: “Sao chỉ có mình trụ trì trở về, Đạo gia đâu?”

Viên Phương thuận miệng đáp: “Vương gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Đạo gia, Đạo gia không tiện công nhiên lộ diện trở về.”

Thương Thục Thanh hơi trầm mặc, lại hỏi: “Chẳng lẽ Đạo gia cũng quay về rồi, chỉ là không lộ diện?”

Viên Phương khoát tay: “Không, Đạo gia còn có việc, đang quần nhau với một đám cẩu tặc, không rảnh trở về, để cho ta về trước.”

“Cẩu tặc?” Thương Thục Thanh vội hỏi. “Xảy ra chuyện gì sao?”

Viên Phương vỗ đùi: “Xảy ra chuyện lớn rồi, Tống gia phái cao thủ ba môn phái một đường đuổi giết chúng ta, chẳng những Tống gia, ngay cả triều đình Yến quốc cũng phái một lượng nhân thủ lớn bao vây chặn đánh Đạo gia, dọc đường chúng ta quả thực phải liều cái mạng này, may là Đạo gia cao minh, không chắc chúng ta đã gặp Phật tổ lâu rồi!”

Thương Thục Thanh nghe hãi hùng khiếp vía, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?"