Đạo Quân

Chương 2291: Mở ra phong ấn (1)




Chỉ có tận mắt nhìn thấy được, mới hiểu rõ đó là khái niệm thế nào, thật sự là khí thế hào hùng, chấn động lòng người. Có thể tưởng tượng được năm đó Đông Quách sư huynh bọn họ phải bỏ ra tâm huyết lớn tới mức nào cho điều này.

Trên mặt Viên Cương cũng lộ vẻ nghiêm trọng, rốt cuộc hắn ta hiểu rõ vì sao Đạo gia bảo cho hắn ta mở mang tầm mắt. Hắn ta không thể không thừa nhận, điều này thật đúng là mở rộng tầm mắt. Tình cảnh trước mắt chắc chắn sẽ khiến cho phần lớn mọi người cả đời cũng khó rời tầm mắt, bỏ lỡ sẽ thật sự đáng tiếc.

Phản ứng của Vân Cơ vẫn còn tốt, dù sao nàng cũng đã tới lần thứ hai.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, vung ngón tay chỉ: “Không sai, đây chính là mười vạn Nha Tương do Ninh vương để lại!"

Mấy từ mười vạn Nha Tương khiến Thương Thục Thanh chợt tỉnh táo lại. Trước đây nàng chưa từng gặp nên không biết đó là vật gì, lúc này mới chính thức được những con quạ toàn thân lạnh lẽo này chính là Nha Tương? Nàng nhớ ra điều gì, chợt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Đạo gia, mười vạn Nha Tương của Lam tiên sinh năm đó là thật, không phải là lời đồn sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Lam Nhược Đình ngẫu nhiên nghe được lão sư của hắn là Lạc thiếu phu và Ninh vương nói chuyện phiếm, chỉ nghe được vài lời mà hắn cũng tưởng là nói chuyện phiếm nên không biết nó thật sự tồn tại. Đương nhiên, cũng là bởi vì điều này dẫn dắt để hắn lấy cớ bảo vệ vương gia trong nhà giam. Lam Nhược Đình chẳng qua là đánh bậy đánh bạ mà thôi."

Vẻ mặt Lữ Vô Song chợt hoảng sợ: “Sao có thể như vậy? Những thứ này được tồn tại bao nhiêu năm chứ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Chắc là sau khi quận chúa sinh không lâu đã được chuẩn bị rồi, thời gian tồn tại hẳn không lớn hơn tuổi của quận chúa, tối thiểu cũng hơn ba mươi năm."

"Hơn ba mươi năm?" Vẻ mặt Lữ Vô Song giống như tức giận: “Ta cũng đã nghe nói qua về lời đồn mười vạn Nha Tương nhưng nó không có khả năng tồn tại. Ô Thường lại có thể chế luyện Nha Tươn. Nếu thật sự có thể đến trình độ như vậy, Ô Thường làm sao có thể không có động tác gì chứ? Cứ đến một thời kì, Ô Thường lại muốn tự tay giết chết Vô Lượng Viên trông coi Nha Tương. Bằng không lâu như vậy, Ô Thường căn bản không khống chế được."

Ngưu Hữu Đạo: "Sự thật đã bày ở trước mắt của nàng, còn có gì là không có khả năng chứ? Ô Thường chắc hẳn đã bí mật chế luyện không ít Nha Tương ở Hãm Âm Sơn."

Lữ Vô Song chợt nhìn về phía hắn: “Ý của ngươi là nói Ô Thường lừa gạt để giấu diếm chúng ta sao? Không thể như vậy được! Hãm Âm Sơn có quy mô lớn như vậy, bình thường luôn có người đến người đi, hắn có thể giấu được chúng ta một lúc, nhưng không có khả năng giấu được chúng ta lâu như vậy."

Triệu Hùng Ca: "Vậy còn không phải là nhờ nàng ban tặng sao?"

"Ta à?" Lữ Vô Song không hiểu: “Chuyện này đâu có liên quan tới ta chứ?"

Triệu Hùng Ca liếc mắt nhìn Viên Cương: “Nhìn thấy hai ngươi, ta xem như đã hiểu rõ có chuyện tình cảm oan gia ngõ hẹp là gì, còn có phải thật sự không oan gia không gặp gỡ hay không. Trước khi chồng nàng bị nàng hành hạ cho mình đầy thương tích ở Thánh cảnh, Ô Thường căn bản không biết bí pháp thật sự để chế luyện Nha Tương. Cách chế luyện gà mờ của hắn dĩ nhiên là không được. Nhưng chúng ta vì cứu chồng nàng nên đã lấy ra bí pháp chế luyện thật sự để trao đổi với hắn. Nàng nói xem, đây tính là chuyện gì?"

Chuyện gì vậy? Thương Thục Thanh hết nhìn người này tới người khác. Nàng là người biết ít nhất, nhiều lắm chỉ từng nghe được chút tin tồn mà thôi.

Lữ Vô Song hiểu rõ và ý thức được những phiền phức mà mình từng mang tới cho bên này nhưng dĩ nhiên không nhắc tới: “Nói vậy Ô Thường vừa mới chế luyện không lâu, không trách được người kia lại trấn thủ ở nước Tề, hóa ra là vì Hãm Âm Sơn." Bỗng nàng hỏi Triệu Hùng Ca: “Nếu ngươi sớm nắm giữ bí pháp chế luyện, vì sao bản thân ngươi không làm?"

Triệu Hùng Ca hất cằm: “Đã có người chế luyện, ta còn phí sức lực làm gì? Hơn nữa, ngay cả nơi này ở đâu ta cũng không biết, ta đi đâu chế luyện chứ? Nàng cũng biết Hãm Âm Sơn không thể gạt được các nàng, hơn nữa vì nhận được bí pháp này, Ô Thường vẫn đang để mắt tới ta. Ta muốn có cơ hội rảnh rỗi để chế luyện cũng không lớn."

Không nói trước đây y không có ý nghĩ này, cho dù có thì cũng không có tài nguyên.

Lữ Vô Song: "Trước đó ngươi nói tới Đông Quách Hạo Nhiên. Nói cách khác là Đông Quách Hạo Nhiên thu được bí pháp chế luyện Nha Tương từ ngươi à?"

Triệu Hùng Ca từ chối cho ý kiến, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thương Thục Thanh ngược lại đã hiểu rõ, hóa ra nguồn gốc đều là từ người này.

Lữ Vô Song hừ một tiếng: “Thượng Thanh Tông, một đám Thượng Thanh Tông các ngươi, kẻ nào kẻ đấy đều có lá gan thật sự không nhỏ." Thấy Viên Cương quay đầu nhìn mình, nàng lập tức khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nói dài dòng nữa, một tay cầm kiếm xem làm gậy bước nhanh tới. Vân Cơ che chở cho Thương Thục Thanh đi xuống theo bậc thang.

Triệu Hùng Ca vừa và xuống, chợt nghe phía sau Lữ Vô Song đau khổ kêu lên vài tiếng. Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên Cương thả Lữ Vô Song trên lưng xuống.

Viên Cương hiển nhiên cho rằng ở đây đèn đuốc sáng trưng, có thả xuống sẽ không có vấn đề gì nên không cần cõng nữa. Kết quả Lữ Vô Song bị âm khí nồng đậm ở đây ăn mòn, lập tức lảo đảo muốn ngã và liên tục run rẩy, rùng mình.

Viên Cương lập tức giơ tay đỡ, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?"

Ngưu Hữu Đạo quay đầu chăm chú nhìn qua và trầm giọng nói: "Hầu tử, hoặc ngươi cõng hoặc bế, nàng không có huyết khí của ngươi hộ thể thì không chịu nổi âm khí ở đây ăn mòn đâu. Trong giây lát có thể sẽ lấy tính mạng của nàng đấy. Ngươi muốn nàng chết, vậy chúng ta cũng không có ý kiến."

Mấy người có pháp nhãn rõ ràng đã sớm nhìn ra manh mối. May là cơ thể Lữ Vô Song không bình thường, bằng không sẽ lập tức bị âm khí nồng kia làm cho ngất xỉu.

Viên Cương bất đắc dĩ. Hắn ta nhìn ra được Đạo gia không phải đang nói đùa, không thể làm gì khác hơn là lại xoay người cõng Lữ Vô Song lên.

Chuyện quan trọng, sơ ý có thể chết lão bà, hắn ta làm không được.

Đổi lại thành người bình thường mà cứ cõng người nặng như vậy, còn phải đi đường xa như vậy, chắc chắn đã sớm chịu không nổi, nhưng đối với Viên Cương thì chỉ cõng một người mà thôi, rõ ràng không tính là chuyện gì cả. Chắc hẳn chẳng khác nào người bình thường cong cọng rơm, tiêu hao thể lực cũng không có gì khác nhau.

Không ai cho rằng hắn sẽ không chịu nổi, cũng không ai đồng tình giúp đỡ. Dù sao đó cũng là người một đao chém ba thánh.

Lữ Vô Song áp sát người trên lưng của Viên Cương, lập tức cảm giác yếu ớt chậm lại. Cơ thể nóng hầm hập của Viên Cương phả đến trong cơ thể nàng khiến nàng cảm giác trong cơ thể cũng ấm lên, hình như có tác dụng loại bỏ âm tà xông vào trong cơ thể.

Bất kể nói thế nào, Lữ Vô Song chỉ có cảm giác ôm nam nhân này thật thoải mái.

Mấy người quay đầu dùng pháp nhãn quan sát cũng xác nhận Lữ Vô Song không có việc gì, trong lòng bọn họ âm thầm nói, cơ thể của Hầu Tử này cũng đủ kỳ lạ, so còn tà hơn cả tà khí ở đây nữa.

Pháp nhãn của bọn họ có thể thấy rõ huyết khí của Viên Cương có thể xông quá sát khí, ở trong hoàn cảnh này khí cơ của cơ thể tự nhiên phóng ra ngoài, đây là điển hình của thể chất bách tà bất xâm, thiên thần hộ thể gì đó trong truyền thuyết.

Điều này đối với mấy vị tu sĩ ở đây đã không tính là kỳ quái, quái thai cánh tay chém xuống còn có thể mọc ra, huyết khí phát sát khí đã tính là gì chứ?

Bọn họ luôn có thể trong lúc lơ đãng phát hiện ra vài điều thần kỳ, hơn nữa ngay cả bản thân Viên Cương cũng không biết, trong lòng Ngưu Hữu Đạo lại đang buồn bực. Rốt cuộc Xi Vưu Vô Phương là cái gì quỷ vậy? Hết lần này tới lần khác đều là thứ không phải ai cũng luyện thành, cho những người khác cũng vô dụng, chung quy sẽ không phải thật sự là công pháp do vị Xi Vưu trong truyền thuyết kia di truyền xuống chứ?