“Ô Thường giấu Thôn Thiên Hoàn đi đâu rồi?”
“...” Hắc Thạch trố mắt, mỉm cười.
“Cái này, ngươi hỏi sai người, ta làm sao có khả năng biết.”
Ngưu Hữu Đạo: “Khả năng sẽ giấu ở nơi nào, ngươi là người bên cạnh hắn, trong lòng hẳn rõ ràng. Ngày hôm nay ta có một câu nói đưa ngươi, tương lai nếu như cùng đường mạt lộ, chỉ cần ngươi tìm Thôn Thiên Hoàn tới cho chúng ta, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Hắc Thạch cười cợt, dáng vẻ không tỏ rõ ý kiến, nhưng trong lòng lại chửi má nó, thịt không ăn, làm không tốt còn bị hắt nước bẩn.
Hắn còn tưởng đối phương muốn dùng Vô Lượng Quả đến xúi giục hắn, hoá ra tôn tử này nói là Thôn Thiên Hoàn, hại hắn ngoan ngoãn cho lui thủ hạ...
Mất đi mục tiêu, đám người Côn Lâm Thụ đang nhìn quanh tìm kiếm, chợt thấy mây đen lăn tăn, thân hình Ô Thường lại từ trong mây đen hiện lên, xuất hiện ở bên người bọn hắn.
Nhìn qua sáu người, Ô Thường không nhanh không chậm nói: “Đã tách bọn hắn ra, các ngươi có thể yên tâm động thủ.”
Dứt lời, sương mù bốc lên, cách trở tầm mắt sáu người, hắn lại biến mất rồi.
Biến hóa lại lên, sương mù ở trước mắt sáu người như gió nổi mây vần, sáu người lại xuyên thấu qua thông đạo mà Ô Thường để cho bọn hắn nhìn phát hiện Lam Đạo Lâm, Đốc Vô Hư không ở bên cạnh hắn, quả nhiên đã chia lìa.
Viên Cương nhìn chung quanh một chút.
“Theo kế hoạch hành sự, ta chủ công.”
Nguyên Tòng, Vương Tôn, Ngao Phong, đều không nhịn được hít một hơi thật sâu, có thể nhìn ra, rõ ràng có chút khẩn trương, bất quá vẫn phân tán rời đi, đến mức độ này không làm cũng không được, bằng không đối mặt ba thánh ai cũng đừng nghĩ dễ dàng sống sót rời đi.
Ba người dựa vào sương mù che giấu, lặng lẽ vòng tới bên cạnh Lam Đạo Lâm.
Viên Cương, Gia Cát Trì và Côn Lâm Thụ vẫn ở cùng nhau, Côn Lâm Thụ nhìn chằm chằm Lam Đạo Lâm, mà Gia Cát Trì thì nắm đai lưng ở phía sau Viên Cương, thi pháp để Viên Cương và bọn hắn lơ lửng trên không trung.
Này là Ngưu Hữu Đạo cẩn thận cân nhắc bố trí, Gia Cát Trì hẳn là tu vi cao nhất trong mấy người, thích hợp đảm nhiệm nhân vật này, cũng có thể bảo đảm Viên Cương an toàn.
Sáu người phân ở bốn phương, đã bố trí đúng chỗ, có thể nói bao vây Lam Đạo Lâm ở trong đó.
Ô Thường một mình trôi nổi ở trên hư không nhắm mắt, chậm rãi mở hai mắt ra, tiếp đó lại nhắm mắt, toàn thể xác và tinh thần cảm thụ, điều khiển tất cả trong Vô Biên Ma Vực.
Côn Lâm Thụ ngưng thần nhìn chăm chú mục tiêu, quanh thân vù một tiếng dấy lên liệt diễm.
Có ánh lửa, Lam Đạo Lâm cảnh giác bốn phía quay đầu nhìn lại, đột nhiên thấy một hỏa long khổng lồ phá tan sương mù, ầm ầm đụng tới.
Lam Đạo Lâm ngạo nghễ mà đứng, một tay chắp ở phía sau, một tay vung kích, một đạo kình khí gần như hữu hình cuồn cuộn bay ra, Ầm! Lấy thế như bẻ cành khô công phá hỏa long.
Thân hình Lam Đạo Lâm lóe lên, hung hãn không sợ, nghịch liệt diễm mà lên, xông về phía mồi lửa.
Ai biết bên trái nổ vang ra một đạo tử khí, như đuôi rồng màu tím càn quét, chặn hắn lại.
Phía bên phải một tia ô quang bắn mạnh ra, như một đạo kiếm quang chém ngang hông.
Hậu phương thì có chưởng cương nổ vang bay đến, như sóng lớn vỗ bờ.
Thân hình Lam Đạo Lâm nhanh như quỷ mị thoát ly công kích đan dệt, lại lần nữa từ một góc độ khác nhằm về phía mồi lửa.
Nguyên Tòng, Ngao Phong cùng Vương Tôn liên thủ công kích giật nảy cả mình, còn tưởng bản thân hoa mắt, mới phát hiện đối phương né tránh tốc độ quá nhanh, ba người liên thủ công kích một chút tác dụng cũng không có.
Làm sao lo liệu? Trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao cho phải.
Côn Lâm Thụ một chưởng oanh ra hỏa long ngăn cản, không để ý bố trí an bài, một tay khác xoay lại, bắt được Viên Cương đồng thời theo hỏa long xông ra ngoài, như trốn vào trong hỏa long.
“...” Gia Cát Trì có chút mộng, bởi vì cử động của Côn Lâm Thụ không ở trong kế hoạch.
Mắt thấy hỏa long lại đến, Lam Đạo Lâm đánh nra một chưởng, đã thấy trong lửa giấu người, song phương trong nháy mắt đối mặt.
Luận tu vi, thực lực của hắn không sợ ai trong thiên hạ, mặc kệ hai cái lén lén lút lút này là người nào, lật tay có thể như bẻ cành khô, có tự tin càn quét tất cả.
Viên Cương mắt lạnh như điện, khí thế quanh người dồi dào làm người khó có thể tin, huyệt vị dâng lên luồng khí xoáy, càng ép ra liệt diễm ở quanh thân.
Côn Lâm Thụ đang muốn đẩy hắn ra, ai biết còn không có phát lực, bản thân đã đột ngột thoát ly lùi về sau, có vẻ như bị đánh bay ra ngoài.
Không phải bị Lam Đạo Lâm đánh bay, mà là Viên Cương đột nhiên lao ra ngoài, hai chân Viên Cương thu lại, thuận thế đạp hắn một cước.
“Ừm...” Côn Lâm Thụ phát ra một tiếng rên rỉ, trong mũi chảy ra máu tươi.
Hắn thấy chuyện đột nhiên xảy ra gặp thời ứng biến, sớm nắm Viên Cương lao ra. Viên Cương cũng thấy chiến cơ hơi nháy mắt liền qua, nên không cố kị quá nhiều, làm Côn Lâm Thụ trở tay không kịp.
Trước khi Viên Cương ra tay, một cước kia trong lúc vô ý làm Côn Lâm Thụ tổn thương.
May là Viên Cương thu lại lực đạo, bằng không Côn Lâm Thụ sẽ không còn sức chiến đấu.
Côn Lâm Thụ giật mình không nhỏ, không nghĩ tới Viên Cương lại có lực phá hoại cường hãn như thế, tuy bản thân trở tay không kịp, nhưng tu vi Nguyên Anh kỳ lại bị Viên Cương dễ dàng phá vỡ, là hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, Viên Cương là người không có tu vi pháp lực, một thân man lực cường hãn đến mức độ như vậy, xác thực làm người giật mình.
Người ra, đao ra, một ánh đao giống như sét đánh lóe lên chém về phía chưởng lực.
“Vù gào…”
Người và đao đi vào trong chưởng lực.
“Vù gào…” Viên Cương xoay người vung cánh tay, lại lần nữa phát lực, một tiếng hổ gầm như sấm rền trên chín tầng trời.
Lam Đạo Lâm thấy đối phương không trốn không tránh vọt tới, đang không biết ngu ngốc từ đâu tới, chợt thấy thân hình đối phương dường như trì trệ, như đụng phải chưởng lực của hắn tập kích. Nhưng qua giây lát ý thức được không đúng, thân thể ngưng trệ kia dường như có cảm giác hình ảnh di động.
Nháy mắt, hắn ý thức được không bình thường, cũng nhanh chóng ý thức được nguy hiểm, nội tâm hối hận.
Tia hối hận này đến từ chính hắn oanh ra chưởng lực rõ ràng đánh trúng người, nhưng lực công kích không có chút cảm giác trì trệ nào, tựa hồ bị đồ vật gì đó vòng qua.
Lam Đạo Lâm nhanh chóng tránh ra.
Nhưng trong nháy mắt tách ra, chỉ thấy ánh đao ngưng trệ ẩn hiện biến mất, nửa người trên của đối thủ như chia lìa với thần hình, dường như nhảy ra một thoáng.
Hắn dường như cảm giác được có đồ vật gì lóe lên, thân pháp của hắn rất nhanh, thế nhưng đồ vật lóe qua kia vượt xa tốc độ của hắn.
Hô! Viên Cương đã từ trong biển lửa nhảy ra, hai tay cầm đao khom người lóe lên, kịch liệt thở hổn hển.
Sau lưng hắn, ánh lửa chiếu rọi, huyết châu tung bay.
Thân hình Lam Đạo Lâm cũng từ trong biển lửa bay ra, mất đi khống chế.
Lam Đạo Lâm trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Ô Thường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả trong sương mù dày đặc, biểu cảm muôn đời không đổi lộ ra thần sắc chấn kinh!
“Vù gào…”
Một tiếng hổ gầm vang lên, thanh âm không lớn, nhưng hình như có một con mãnh hổ vừa thức tỉnh ở bên người, trước vẫn không phát hiện, đột nhiên quay đầu lại phát hiện, nhất thời để người sởn cả tóc gáy.
Đó là một loại thanh âm để người thần hồn run rẩy!
Thân hình tung bay của Lam Đạo Lâm đột nhiên nghiêng nghiêng tách ra thành hai nửa, tựa hồ bị tiếng hổ gầm kia xé rách.
Gia Cát Trì trải qua một lần còn tốt, chẳng qua là bị động tĩnh này làm giật mình mà thôi, rất nhanh thì bình tĩnh.
Hắn lắc mình lao về phía Viên Cương, kéo hắn lại, Viên Cương còn thở hổn hển kịch liệt.
Nguyên Tòng, Ngao Phong, Côn Lâm Thụ và Vương Tôn thì như nhìn thấy một màn kinh khủng không sánh được gì, triệt để kinh ngạc đến ngây người, một đao? Một đao chém giết Lam Đạo Lâm?
Trước nghe Gia Cát Trì nói Viên Cương một đao chém giết Nguyên Sắc, cũng chỉ là nghe nói, không có khái niệm chân thực gì, lúc này thấy mới biết cái gì gọi là một đao chém giết Nguyên Sắc!