Đạo Quân

Chương 2269: Sự tình này không thể thiếu nàng (2)




Ngưu Hữu Đạo không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác thần sắc phản ứng của Lữ Vô Song và Viên Cương không giống thường ngày, trong ánh mắt Lữ Vô Song nhìn Viên Cương dường như nhiều hơn một tia khác, giống như thê tử ở trước cửa nhà ngóng trông phu quân trở về, khác một trời một vực so với Vô Song Thánh Tôn trước kia.

Mà thái độ của Viên Cương đối với Lữ Vô Song cũng không đông cứng như trước, đã không còn là loại bất đắc dĩ kia.

Ngưu Hữu Đạo chỉ cảm giác không đúng, nhưng không nghĩ nhiều, hiện tại tâm tư của hắn không ở phương diện này, Ô Thường đề nghị, hắn phải tiến hành cân nhắc.

Ngao Phong, Côn Lâm Thụ, Tây Hải Đường, Cung Lâm Sách, Yến Trục Thiên, Văn Hoa, Chung Cốc Tử, Triệu Hùng Ca, Vương Tôn, Quản Phương Nghi, Gia Cát Trì, Vân Cơ, danh tự của mười hai người này bị hắn ghi ra ở trên giấy, nhằm vào mười hai người này cân nhắc hồi lâu.

Trở về lưu lại một ngày, mọi người lại lần nữa xuất phát, đúng hẹn xuất hiện ở khe núi ven hồ.

Ô Thường cũng không có để bọn hắn đợi lâu, rất mau thì đến, rơi xuống đất lại nhìn phi cầm cỡ lớn xoay quanh ở trên không trung kia.

Ánh mắt thu hồi, rơi ở trên mặt Ngưu Hữu Đạo.

“Các ngươi cân nhắc thế nào rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có thể hợp tác, nhưng chúng ta chỉ có thể điều động sáu người.”

Ô Thường: “Sáu người sợ là không đủ a? Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta các ngươi chỉ có sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần Vô Biên Ma Vực của ngươi thật hữu dụng như ngươi nói, sáu người đã đủ, nếu vô dụng, lại đến nhiều người cũng vô dụng.”

Ô Thường: “Ta nói hữu dụng tự nhiên là hữu dụng, chỉ mong các ngươi đừng ra kẽ hở gì.”

Ngưu Hữu Đạo: “Được, cứ định như thế. Bây giờ nói ngươi chuẩn bị làm sao động thủ đi.”

Ô Thường: “Đáp ứng sảng khoái như thế, các ngươi không sợ ta nhân cơ hội giết ngược lại các ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Muốn giết chúng ta, ngươi cũng phải chờ đến khi giết được Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư đã. Chúng ta đã dám đến, tự nhiên có biện pháp phòng bị. Bất quá ngươi đã nói đến sự tình này, ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, xong việc ngươi có qua sông đoạn cầu hay không?”

Ô Thường: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hiện tại chúng ta muốn một cái hứa hẹn của ngươi.”

Ô Thường: “Loại sự tình này, ta hứa hẹn, các ngươi có thể tin sao? Nếu có thể tin, ta có thể cho các ngươi hứa hẹn, xong việc ta tha các ngươi rời đi, tương lai chúng ta lại tính sổ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Hy vọng ngươi có thể nói chuyện giữ lời.”

Ô Thường: “Các ngươi có thể tin, ta sẽ không nuốt lời.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuẩn bị thời điểm nào động thủ.”

Ô Thường: “Vẫn ba ngày, ba ngày sau, ở Khí Vân Tông, ta đưa hai lão quỷ tới, ta động thủ nhốt bọn hắn lại, các ngươi phụ trách tiến công.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ba ngày không đủ, bên ta muốn sáu ngày chuẩn bị.”

Ô Thường: “Đêm dài lắm mộng, cần lâu như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bên ta còn cần từ trong Thánh cảnh gọi ra ba người tham chiến, vì không kinh động hai lão quỷ kia, e là còn cần ngươi phối hợp.”

Ba cái? Ánh mắt Ô Thường lấp lóe.

“Cái này không thành vấn đề. Trong vòng sáu ngày, lúc người của các ngươi từ trong Thánh cảnh đi ra, ngón trỏ đeo nhẫn, sẽ có người an bài đưa ra.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

“Được, trong vòng sáu ngày, người của chúng ta sẽ chạy tới nơi này.”

Ô Thường: “Sẽ có người tới tiếp ứng các ngươi.” Dứt lời xoay người, lắc mình rời đi.

“Đi!” Ngưu Hữu Đạo nói, cùng Vân Cơ bay lên trời, song song rơi ở trên phi cầm cỡ lớn.

Viên Cương cảnh giới bốn phía, nhanh chóng điều động phi cầm cỡ lớn thoát ly nơi đây...

Mọi người trở lại Nam Châu, Quản Phương Nghi đã sớm suất lĩnh người Mao Lư biệt viện hộ tống Thương Triêu Tông đi tiền tuyến.

Trở lại mật thất, Viên Cương lập tức dựa theo Ngưu Hữu Đạo phân phó, đưa tin cho Côn Lâm Thụ, Ngao Phong và Vương Tôn, lệnh ba người rời Thánh cảnh đến tụ họp, bàn giao phương pháp rời đi. Đồng thời cũng đưa tin cho Nguyên Tòng, bảo hắn đến hội hợp.

Mà Ngưu Hữu Đạo thì nhanh chóng viết xuống năm phong mật thư, lệnh Vân Cơ tự mình đi một chuyến, năm phong thư phân biệt đưa cho Tây Hải Đường, Cung Lâm Sách, Yến Trục Thiên, Văn Hoa cùng Triệu Hùng Ca.

Vân Cơ mang thư rời đi, Ngưu Hữu Đạo lấy thân phận Vương Khiếu đi ra tản bộ, bên ngoài sắc trời đã tối.

Trong Phật đường, Viên Phương mặc áo cà sa, đang dẫn tăng chúng của Nam Sơn Tự đọc kinh chiều.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở cửa, Viên Phương nhất thời không còn tâm tư tụng kinh, Ngưu Hữu Đạo nhấc tay ra hiệu, ra hiệu hắn không gấp, tụng kinh xong lại nói, mình thì xoay người rời đi.

Viên Phương nhẫn nại tiếp tục, sau khi hoàn thành tụng kinh, vội vàng bước nhanh ra phật đường.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay ở trong đình viện ngẩng đầu nhìn trăng, Viên Phương nhìn quanh bốn phía một chút, thu liễm nhịp bước vội vội vàng vàng, không nhanh không chậm đi đến bên người Ngưu Hữu Đạo, tạo thành chữ thập nói: “Tiên sinh.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: “Có chút sự tình muốn giao cho ngươi đi làm.”

“Ngài cứ việc nói.” Viên Phương rửa tai lắng nghe.

Ngưu Hữu Đạo bàn giao sự tình xong liền trở về tiểu viên của Vân Cơ.

Mà Viên Phương thì mang theo vài hòa thượng xuống bếp, làm một hộp đồ ăn, bản thân tự mình mang tới vương phủ, tìm Thương Thục Thanh và Ngân Nhi.

Ngân Nhi rất khổ não, bởi vì Thương Thục Thanh đang ở trong thư phòng dạy nàng viết chữ, Ngân Nhi không muốn viết, nhưng Thương Thục Thanh lấy thức ăn uy hiếp, không viết sẽ không cho ăn, Ngân Nhi đành phải thống khổ cầm bút làm bẩn trang giấy.

Biết Viên Phương đến tìm, Thương Thục Thanh có chút ngoài ý muốn, người bên Mao Lư biệt viện, nàng sẽ không cự gặp, căn dặn Ngân Nhi tiếp tục, mình thì đi ra thư phòng.

Gặp mặt mới biết là đến đưa thức ăn cho Ngân Nhi, Thương Thục Thanh có chút dở khóc dở cười, bất quá có ý tốt thì nên tiếp thu.

Ai biết vừa tiếp hộp cơm, Viên Phương bỗng thấp giọng hỏi: “Quận chúa, Lam tiên sinh có ở trong phủ không?”

Thương Thục Thanh ngẩn ra, ý thức được ý đồ đến của đối phương không đơn giản như vậy, thấp giọng trả lời: “Tiền tuyến chuẩn bị chiến tranh, hậu phương có rất nhiều sự tình, mấy ngày nay Lam tiên sinh đều sẽ bận rộn đến rất tối mới trở về.”

Viên Phương nói: “Ngẫm lại cũng phải, vẫn là Đạo gia minh giám. Quận chúa, Đạo gia có việc muốn gặp ngươi và Lam tiên sinh, đợi Lam tiên sinh trở về, ngươi báo cho hắn một tiếng, bảo sáng mai đến biệt viện. Nhớ kỹ, đừng để người hoài nghi.”

Thương Thục Thanh ngẩn người, trong mắt loé ra hỷ sắc, ừm một tiếng.

“Biết rồi.”

Viên Phương xin cáo lui.

Mang theo tâm tư trở lại thư phòng, Thương Thục Thanh cũng không còn tâm tư đôn đốc Ngân Nhi luyện chữ, ngược lại trực tiếp cho Ngân Nhi ăn.

Ngân Nhi có ăn thật cao hứng, sẽ không nghĩ cái khác...

Sáng sớm hôm sau, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh dắt tay nhau đến Mao Lư biệt viện bái phỏng, cố ý dẫn theo chút lễ vật, nói là quận huyện phía dưới đưa tới một chút đặc sản, tiện đường trả hộp cơm, Viên Phương đã chờ tiếp đón từ lâu.

Sau khi cùng một vài người trong biệt viện bắt chuyện, Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh đi tới nơi ở của Vân Cơ.

Vân Cơ không có nhà, Ngưu Hữu Đạo phụ trách nghênh tiếp, Ngân Nhi nhận ra chân thân của Vương Khiếu là ai, hứng thú bừng bừng, vừa muốn mở miệng gọi “Đạo Đạo”, liền bị Ngưu Hữu Đạo trừng mắt.

Viên Phương ở bề ngoài tựa như tản bộ, kỳ thực đề phòng có người tới gần.

Mà Ngân Nhi ở trong phòng thì té xỉu, bị Ngưu Hữu Đạo đánh lén, chủ yếu là vì nàng tỉnh táo quá phiền phức.

Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh nhìn nhau không nói, ở dưới Ngưu Hữu Đạo ra hiệu ngồi xuống.

Kỳ thực Lam Nhược Đình có chút lúng túng, tối hôm qua bị Thương Thục Thanh thông báo, mới biết Thương Thục Thanh đã sớm biết Ngưu Hữu Đạo còn sống, uổng làm tiểu nhân a.

Lúc này hắn thỉnh thoảng lén nhìn ánh mắt của Thương Thục Thanh khi xem Ngưu Hữu Đạo, xem xong trong lòng thầm than, nghiệt duyên a!

Ngưu Hữu Đạo cũng không dài dòng, nói thẳng sự tình.

“Quận chúa, qua mấy ngày, ngươi và Ngân Nhi sợ là phải cùng ta rời đi một chuyến.”